Tuế nguyệt trôi qua, thời gian như thoi đưa.
Từ lần trước Đạo Quả Tháp ở Hư Thị mở ra đến bây giờ, đảo mắt đã đi qua trăm năm.
Thời gian trăm năm trong một phương vũ trụ hư không mà nói, cơ hồ không khác biệt mấy với một cái chớp mắt. Hư Thị sớm đã khôi phục lại sự yên tĩnh ngày thường. Ngẫu nhiên mới có vài tu sĩ thường xuyên lui tới Hư Thị sẽ nhắc lại chuyện năm xưa, khi mà Đạo Quả Tháp mở ra đã từng có một cường giả Nhân tộc xuất hiện tại Hư Thị.
Giờ phút này, trên một bàn trà tại đại sảnh lầu một ở Thần Phượng tức lâu, có ba tu sĩ đang rôm rả nghị luận lại chuyện năm đó.
Người nói chuyện chính là một tu sĩ Dục Đạo có dáng người hơi có vẻ thấp bé, hắn vừa nói vừa huơ tay múa chân, thần sắc thậm chí còn có chút kích động.
"Phạm Hâm, ngươi nói cũng quá khoa trương đi, một canh giờ mà trợ giúp hàng trăm người luyện đan? Ha ha, ta thừa nhận Địch Cửu kia là một Đạo Nguyên Thánh Đế, thế nhưng ngươi nói chuyện cũng phải suy nghĩ tính toán một chút, một lò Hóa Đạo đạo đan nhanh nhất cũng phải luyện trong một canh giờ. Ta cứ coi như tốc độ của vị Địch Đan Thánh này rất nhanh, một canh giờ thừa sức luyện chế được bốn lô đạo đan thì hàng trăm người trên trăm lô đan dược, cũng phải mất hơn một ngày trời a, ngươi là thế nào tính toán ra được như lời ngươi mới nói? Huống hồ, ở trong đó còn có một số Đạo Nguyên đạo đan, Đạo Nguyên đạo đan là thứ rất khó điều chế, muốn điều chế được cũng mất không ít thời gian."
Bên cạnh có một tu sĩ nhịn không được chen ngang. Thật sự là bởi vì Phạm Hâm khoác lác quá lợi hại. Trước đó Phạm Hâm nói Địch Cửu kia giết cường giả Hỗn Nguyên của Yêu tộc, lại tranh đoạt địa bàn của Yêu tộc tại quảng trường Đạo Quả Tháp, thậm chí còn đem Yêu tộc Hư Đình đan các đuổi đi, gã cũng không hề phản bác, chỉ là lần này hắn thổi quá không hợp thói thường rồi.
Sắc mặt Phạm Hâm có chút đỏ, rất là không cao hứng, nói: "Hẳn là do ta nhớ lầm thời gian thôi, chắc là hơn hai canh giờ đi, nhưng đích thật là ngài ấy đã trợ giúp bảy mươi, tám mươi người luyện đan."
"Nhìn xem, ta đã bảo lời ngươi nói không đáng tin mà, hiện tại thì hay rồi, thời gian tăng thêm gấp đôi, người tìm Địch Đan Thánh luyện đan lại giảm bớt mười mấy kẻ." Tu sĩ trước đó vừa mới phản bác Phạm Hâm phá ra cười ha ha, gã tin chắc là mình không sai.
"Các ngươi không tin thì thôi, thế thì ta nói Địch Cửu kia còn có thể luyện chế Càn Nguyên Đạo Đan, ngươi lại càng không tin. Không chỉ như vậy, Thiên Mộc tộc Hỗn Nguyên Thánh Đế Hướng Mẫu cũng là do hắn giết, ngươi có tin hay không?" Phạm Hâm thấy mình không bỏ ra nổi một cái chứng cứ nào, dứt khoát ôm thái độ ngang như cua, cứ kết thúc một câu lại chốt tin hay không thì tùy ngươi.
Ba nam tu sĩ đó cứ thế ngồi tán gẫu rồi lại phản bác trêu chọc nhau, không ai hay biết có một nữ tử đeo tấm khăn che mặt màu đen ngồi ở một góc đại sảnh lại đang chăm chú lắng nghe bọn họ nghị luận. Nàng không nói tiếng nào, bất quá nàng tin tưởng mọi lời tu sĩ tên là Phạm Hâm kia nói hẳn là thật.
Đây là lần thứ hai nàng gặp được một tu sĩ Đạo Nguyên cảnh lại có thể tùy tiện giết chết Hỗn Nguyên hậu kỳ, xấu hổ cho nàng trước đó còn nhiều lời khuyên Địch Cửu, cái gì mà không nên dựng tấm biển Đạo Nguyên Đan Thánh ở đây, tránh cho hắn rước vào họa sát thân.
Nghĩ lại thì nàng hoàn toàn hiểu được lý do Địch Cửu có thể trong một thời gian ngắn mà xuất ra đan dược cho nhiều người cùng lúc như vậy rồi.
Mỗi một người tới nhờ hắn luyện đan, Địch Cửu chỉ xuất ra vẻn vẹn bốn mai đạo đan, mà căn cứ theo nàng biết thì một Đan sư đỉnh cấp chân chính, một lò có thể luyện chế ra đến 12 mai đạo đan. Cho nên Địch Cửu chỉ cần luyện chế một lò đạo đan đã đủ để đưa cho ba tu sĩ khác nhau.
Không nói tới chuyện tốc độ luyện đan của hắn vốn nhanh lạ thường, mà chỉ riêng việc dùng một đổi ba như vậy thì cũng dễ dàng lý giải lời Phạm Hâm vừa nói ban nãy.
Từ khi Đạo Quả Tháp đóng lại cách đây trăm năm, nàng vẫn thường xuyên lui tới Hư Thị này, mục đích là hy vọng có thể gặp lại Địch Cửu. Đáng tiếc là nàng đã đợi ở đây trọn vẹn thời gian dài như thế, đừng bảo là hình bóng của Địch Cửu, ngay cả tin tức về hắn cũng chẳng có, ngẫu nhiên nàng nghe thấy có người nhắc tới hắn thì cũng toàn là những chuyện cũ đã xảy ra nhiều năm về trước.
Nữ tử quàng khăn đen thở dài, đứng lên. Nàng quyết định rời khỏi Hư Thị, lưu lại nơi này ôm cây đợi thỏ hẳn là không có hi vọng. Nàng nghĩ tới một hướng, trước tiên hẳn là nên tìm tới Tiêu Đát. Năm xưa nàng đã chứng kiến Tiêu Đát và Địch Cửu xuất hành cùng nhau, cho nên rất có thể Tiêu Đát sẽ biết nơi Địch Cửu hạ lạc.
Thế nhưng số phận trêu ngươi, nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, cơ hồ là nàng chân trước vừa rời khỏi Hư Thị, thì Địch Cửu chân sau lại lần nữa quay về đây.
...
Cách Hư Thị ngoài ức vạn dặm, trên một tinh cầu không người.
Địch Cửu đột ngột mở choàng mắt.
Hắn bế quan ở đây đã hơn trăm năm, tiêu hao hết hai đầu cực phẩm Thần Linh Mạch và một cặp thượng phẩm thần tinh, vả lại còn sử dụng qua vô số các loại đạo đan, đạo quả. Thực lực của hắn khó khăn lắm mới từ Đạo Nguyên hậu kỳ đi tới Đạo Nguyên đỉnh phong, xem như khoảng cách đến Đạo Nguyên viên mãn vẫn còn kém một chút.
Thật ra hắn vẫn còn mấy chục giọt thần tủy ức năm chưa xài đến, thế nhưng Địch Cửu không cam lòng lấy ra dùng, đây là bảo vật mà hắn định dùng khi trùng kích Hỗn Nguyên cảnh. Nếu như bây giờ sử dụng mất, thật sự là nó có thể giúp hắn trùng kích đến Đạo Nguyên viên mãn, nhưng sau đó thì lấy gì để trùng kích cảnh giới Hỗn Nguyên, vả lại đối với riêng hắn, tu vi Đạo Nguyên viên mãn và tu vi Đạo Nguyên đỉnh phong thì có gì khác nhau?
Đáng tiếc là lần trước Đạo Quả Tháp mở ra, hắn không thu mua được viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả nào, nếu như có được Hỗn Nguyên Nghê Hà Quả, hắn sẽ tiếp tục bế quan mấy trăm năm, cố gắng trùng kích Hỗn Nguyên cảnh.
Thời gian trăm năm vừa qua, Thiểm Điện đồng dạng không có tiến cấp bao nhiêu, bây giờ nó vẫn là Thần Thú cấp bốn như trước.
Tiếp tục bế quan nữa hẳn là không có ý nghĩa gì, Địch Cửu quyết định quay trở về Hư Thị một chuyến. Mục đích quay lại không phải là vì muốn bồi Đường Bắc Vi đi Thiên Ngoại Thiên, mà là hắn muốn tìm kiếm Đạo Truyền Tầm của Hư Không Chi Hải.
Đạo Truyền Tầm từng đến Đạo Quả Tháp, mặc dù Địch Cửu không trông thấy y ở quảng trường Đạo Quả Tháp năm nào, bất quá Địch Cửu tin tưởng, trong Hư Thị khẳng định có thể tra được tin tức của y.
...
Hư Đình đan các mặc dù ở trong Hư Thị vẫn có chút danh khí, nhưng nếu nói về đệ nhất cửa hàng của Hư Thị thì nhất định phải gọi tên Hư Thị thương lâu. Phạm vi kinh doanh của Hư Thị thương lâu mở rộng hơn nhiều so với Hư Đình đan các của Yêu tộc. Tuy nhiên về mặt đan khí thì bọn họ cũng không quá nổi trội theo kiểu một tay che trời, toàn bộ Hư Thị cũng chỉ có hai chi nhánh của bọn họ mà thôi.
Chủ nhân thật sự phía sau màn của Hư Thị thương lâu này rất thần bí, chưa bao giờ xuất hiện công khai trước mặt mọi người. Nhưng lâu chủ của Hư Thị thương lâu lại là nhân vật cực kỳ nổi danh ở Hư Thị, tên của ông ta là Hình Hồng.
Không có một người nào dám động đến Hư Thị thương lâu, không chỉ là vì chủ nhân thật sự phía sau màn của bọn họ quá mức thần bí, mà càng là bởi vì e ngại lâu chủ Hình Hồng.
Hình Hồng là một nhân vật cực kỳ khéo léo, ông ta không chỉ giao hảo rất thân thiết với cường giả của các đại chủng tộc, mà bản thân ông ấy cũng là một Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ. Càng quan trọng hơn là, mối quan hệ năm đó giữa Hình Hồng với Diệp Đạo Quân cũng không phải bình thường.
Những yếu tố này gom chung vào một chỗ tạo thành một tiền đề, ấy là địa vị của Hư Thị thương lâu ở Hư Thị là cực kỳ bất phàm.