Địch Cửu gật đầu, "Không sai, ta đích xác là có thể luyện chế Càn Nguyên Đạo Đan. Chỉ là muốn làm thì ngươi phải đưa Càn Nguyên Quả cho ta, nếu không có Càn Nguyên Quả thì ta không thể luyện chế Càn Nguyên Đạo Đan cho ngươi được."
Thực tế, Địch Cửu đã cực kỳ phấn khởi khi tìm thấy một viên Càn Nguyên Quả trong chiếc nhẫn của Phất Luân, và hắn đã sớm luyện chế ra một lò Càn Nguyên Đạo Đan. Tuy rằng xem như hắn có giao tình với Tiêu Đát nhưng hiển nhiên hắn hoàn toàn không có ý định sẽ tặng đan dược cho đệ tử của gã.
"Sư phụ..." Thanh niên tóc đen mong đợi nhìn Tiêu Đát, hiện tại thứ y cấp thiết cần chính là Càn Nguyên Đạo Đan.
Tiêu Đát lại vỗ cái bốp vào đầu đệ tử gã: "Ngươi yên tâm, thái gia ta tất nhiên sẽ ở chỗ này thu mua một viên Càn Nguyên Quả để đưa Địch huynh đệ đây luyện đan, ngươi đi đem lệnh bài treo lên đi, viết mấy chữ thôi: Chỉ thu mua Càn Nguyên Quả."
"Được rồi, sư phụ, đệ tử đi làm ngay đây." Thanh niên tóc đen nghe vậy liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng đi làm việc.
Địch Cửu nhìn mà trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, chỉ treo một tấm bảng lên mà có thể mua được Càn Nguyên Quả? Tính lừa gạt ai vậy?
Quãng thời gian sau đó tương đối gió êm sóng lặng, không có tên Yêu tộc nào tới tìm Tiêu Đát để đòi lại cửa hàng ở quảng trường Đạo Quả Tháp, những người khác cũng không có ai ngu ngốc tới đây tự tìm phiền phức.
Địch Cửu nhờ thế mà cũng được thanh nhàn vài hôm.
Hôm nay, đương lúc Địch Cửu đang ngồi chém đông chém tây bàn luận chuyện tu luyện với Tiêu Đát ngay tại lối vào cửa hàng thì bỗng có một nam tử thân hình cao lớn đột ngột xuất hiện trước mắt hai người bọn họ. Phía sau lưng nam tử nọ có treo một thứ gì đó mà không tiện để người khác nhìn.
Địch Cửu lập tức liền đứng lên, Tiêu Đát cũng thế, vô luận là Địch Cửu hay là Tiêu Đát thì đều cảm giác được người này không đơn giản chút nào. Tuy rằng đối phương chỉ đứng yên bất động trước mặt Địch Cửu, nhưng khí thế cuồng bạo kia tựa như kinh đào hải lãng chỉ chực chờ đổ ập về phía hắn.
Ngoài mặt thì rõ ràng lĩnh vực của đối phương không hề áp chế tới, nhưng Địch Cửu vẫn luôn cảm thấy có thứ gì đó ngăn chặn khiến hô hấp cực kỳ khó khăn, đây rõ ràng là cảm giác bị áp chế tuyệt đối bởi người có tu vi cao hơn hẳn mình.
Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, Hư Thị làm sao lại có loại cường giả đáng sợ như vậy? Chẳng lẽ đây chính là cao thủ Hợp Đạo chân chính mà mọi người vẫn thường nhắc tới?
Nam tử có thân hình cao lớn liếc mắt nhìn lướt qua Địch Cửu một chút, sau đó hoàn toàn không thèm để ý đến hắn, bởi vì y đã nhìn thấy Thiểm Điện đang đứng bên người Địch Cửu, hai mắt y sáng lên, sự mừng rỡ lóe ra khó giấu.
Ngay lập tức, y liền đưa tay chộp tới Thiểm Điện.
Địch Cửu không chút do dự đánh ra một quyền. Ba đào như nộ, núi non như tụ.
"Rầm rầm rầm!" Quyền sơn cuồng bạo giống như sóng lớn liên miên đập ra ngoài, đánh vào trên thủ ấn của nam tử thân hình cao lớn này khiến cho không gian rung động kịch liệt.
Phong Loan Tụ của Địch cửu bị phản lực từ thủ ấn của đối phương đánh trả về khiến hắn cấp tốc lùi ra sau mấy bước, kém chút đã phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Trong lòng Địch Cửu dè chừng không thôi, còn may mà một đòn mới rồi cũng khiến thủ ấn của gã nam tử có thân hình cao lớn ấy vỡ vụn. Nếu không thì tình thế sẽ khó mà lường được.
Tiêu Đát lảo đảo đứng vững. Lĩnh vực Hỗn Nguyên viên mãn của gã cùng lĩnh vực của Địch Cửu chồng chất lên nhau khiến lĩnh vực của tên nam tử có thân hình cao lớn đó trong nháy mắt suy yếu hẳn, buộc y cũng phải đồng thời lui về sau mấy bước mới đứng vững lại được.
"Ngươi là tu sĩ Hợp Đạo?" Địch Cửu hít vào một ngụm khí lạnh, ngữ khí lạnh nhạt hỏi.
Tiêu Đát ở một bên đáp thay: "Y không phải là Hợp Đạo, bất quá chỉ là một nửa bước Hợp Đạo mà thôi. Địch huynh đệ, may mà mới vừa rồi ta giúp ngươi một thanh a, ngươi từ đâu chọc tới loại đối thủ đáng gờm như vậy thế?"
Địch Cửu giờ phút này đã lờ mờ đoán được, đối phương ắt hẳn là người của bộ tộc Côn Bằng. Hắn biết bộ tộc Côn Bằng cực ít xuất thế, thế nên nếu như nói chính mình mới vừa tới nơi này mà đối phương cũng vừa khéo tìm đến thì không khỏi quá mức trùng hợp rồi.
Cho nên gã tu sĩ nửa bước Hợp Đạo kia tới đây rõ ràng là vì Thiểm Điện. Kẻ biết lai lịch của Thiểm Điện ngoại trừ Thang Tế Đàm thì cũng chỉ có gia hỏa Yêu tộc mà hắn đã gặp lúc vừa đến Hư Thị.
Địch Cửu trong lòng khẳng định, cường giả Côn Bằng tộc này có thể mò tới đây, chắc chắn là nhờ ơn của tên Phiền Viễn xảo trá kia rồi.
Bị Địch Cửu liên thủ với Tiêu Đát đánh lui, trong mắt tên tu sĩ tộc Côn Bằng kia liền hiện lên một tia kinh ngạc.
Muốn liên thủ lĩnh vực với nhau để áp chế y, vậy thì ít nhất cũng cần hai tên cường giả Hỗn Nguyên viên mãn trở lên đồng thời điệp gia lĩnh vực mới được. Mà trước mắt vị tu sĩ trẻ tuổi này không hề điệp gia lĩnh vực, người làm việc đó cũng chỉ có mỗi tên hòa thượng kia thôi. Vậy mà bọn chúng có thể chế trụ y, như vậy chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất, đó là một người trong số bọn chúng cũng giống như y, đều là cường giả nửa bước Hợp Đạo. Còn khả năng thứ hai chính là hai người này phải tu luyện một thứ công pháp có cùng nguồn gốc, có biện pháp điệp gia đồng thời. Bằng không mà nói, thật sự không có khả năng nào y lại bị bọn chúng dùng lĩnh vực áp chế được.
Dựa theo sự hiểu biết của Côn Bằng tộc đối với Hư Thị bao lâu nay thì mỗi khi Đạo Quả Tháp mở ra, hầu như chẳng có mấy Hỗn Nguyên cường giả xuất hiện ở nơi này. Đạo Quả Tháp đối với Hỗn Nguyên cường giả mà nói, đã không còn nhiều tác dụng lớn. Cho dù có cường giả Hỗn Nguyên tới đây thì cùng lắm cũng chỉ là Hỗn Nguyên sơ kỳ mà thôi.
Hai tu sĩ Hỗn Nguyên viên mãn đồng thời xuất hiện tại quảng trường Đạo Quả Tháp, việc này đích xác là y chưa từng lường tới.
Cường giả Côn Bằng tộc này suy nghĩ thật ra tương đối thấu đáo, chỉ là điều duy nhất y không có nghĩ tới, đó là công pháp mà Địch Cửu tu luyện là Quy Tắc Đại Đạo, chỉ cần hắn nguyện ý, bất kỳ người nào muốn điệp gia lĩnh vực ngay trên lĩnh vực của hắn thì đều có thể tạo thành hiệu quả gấp đôi.
"Ngươi tên là Địch Cửu đúng không?" Biết mình không cách nào cưỡng ép cướp đi Thiểm Điện từ trong tay Địch Cửu cùng Tiêu Đát, gã cường giả Côn Bằng tộc này liền mở miệng nói chuyện lần đầu tiên kể từ lúc xuất hiện đến giờ.
Địch Cửu từ tốn đáp: "Không sai, ta chính là Địch thái gia của ngươi."
Tiêu Đát nghe thấy Địch Cửu nói vậy liền vội vã cắt ngang: "Địch huynh đệ, ngươi chỉ có thể gọi là Nhị thái gia, ta đã là Đại thái gia rồi mà."
Thái gia là xưng hô độc quyền do Tiêu Đát gã nghĩ ra, hiện tại thấy Địch Cửu tự tung tự tác ‘mượn xài’ như vậy khiến gã sốt sắng xác định chủ quyền, rằng mình mới là chính phẩm thái gia.
"Ta là Côn Chích, ta đến từ Côn Bằng tộc, con chim này của ngươi có nguồn gốc xuất thân từ bộ tộc Côn Bằng của bọn ta. Hiện tại ta cần phải mang nó về." Nộ khí trong mắt gã Côn Chích lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất, y tận lực đè nén ngọn lửa trong lòng mình, cố gắng thả chậm ngữ khí nói chuyện với Địch Cửu.
Địch Cửu hé tay ra, Thiểm Điện trực tiếp bị hắn thu vào trong Đệ Cửu thế giới, lúc này mới cười ha ha một tiếng, đáp: "Ta nhìn trúng địa bàn của Côn Bằng tộc các ngươi, vừa khéo làm sao, cái chỗ đó cũng có chút nguồn gốc liên hệ với ta. Hi vọng sau khi ngươi trở về gia tộc thì hãy mở một buổi nghị sự để mọi người thương lượng một chút, mau nhả lại địa phương chỗ các ngươi ra để cho ta tới đó bế quan tu luyện một phen."
Địch Cửu trước tiên thu hồi Thiểm Điện là bởi vì hắn lo lắng gã Côn Chích trước mắt này sẽ thừa dịp hắn không chú ý mà đột ngột xông lên cướp mất Thiểm Điện.
"Mỗi khi biển gầm sóng lớn là lúc Côn Bằng di chuyển từ Biển Bắc sang Biển Nam." Lời này cũng không phải là khoa trương. Ưu điểm mạnh nhất của bộ tộc Côn Bằng chính là tốc độ, mặc dù mọi người thường nói Dực tộc cùng Ảnh tộc xuất quỷ nhập thần, thế nhưng nếu thật sự so sánh về tốc độ thì Côn Bằng tộc kia mới là lợi hại nhất.