Thế giới thứ chín

Chương 687: Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh




Cát Liệt hít vào một hơi thật sâu, gã đã chuẩn bị tốt tâm lý sẽ liều mạng cùng Địch Cửu một phen.

Loại bảo vật như Quang Minh Tâm ấy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Gã rất khó khăn mới đạt được một viên Quang Minh Tâm, bây giờ bảo gã nhường lại cho Địch Cửu sao? Đừng hòng!

Vả lại cho dù Quang Minh Tâm không đến nỗi trân quý như thế, nhưng nếu gã ngoan ngoãn dâng thứ Địch Cửu cần lên cho hắn thì cũng đồng nghĩa với việc gã phải vứt hết mặt mũi đi rồi.

"Địch đạo hữu, ta đích xác là có chút hoài nghi ngươi là vì Quang Minh Tâm của ta mà tới. Thứ nhất, trước đó người đề cập đến mảnh vỡ Niết Bàn Thụ của bằng hữu ngươi không phải là ta, mà là Hướng Mẫu, người nọ đã bị ngươi giết chết. Thứ hai, tuy rằng Hướng Mẫu có đề cập đến mảnh vỡ Niết Bàn Thụ, nhưng không phải ông ta muốn cưỡng bức lấy mà chỉ là xuất ra đồ vật trao đổi với Đường sư muội đây thôi. Hiện tại ngươi lại trắng trợn muốn cướp đoạt Quang Minh Tâm của ta. Ta nói ngươi biết, cho dù cả Ma tộc ta phải chiến đấu đến người cuối cùng thì cũng tuyệt đối sẽ không đem Quang Minh Tâm giao cho ngươi.

Chính như Ngao Quỳ đạo hữu đã nói, ta cũng nghĩ giống ngài ấy. Cho dù Ma tộc không phải chủng tộc cường đại thì bọn ta cũng sẽ không mặc người ức hiếp. Huống hồ chi tổ gia Ma tộc ta còn có cường giả bước thứ ba tồn tại."

Lời nói của Cát Liệt mang theo khí thế cường đại, tựa hồ như chỉ cần Địch Cửu dám cướp đoạt Quang Minh Tâm, vậy thì mọi người liền cá chết lưới rách đi. Vả lại trong lời của gã còn có một chút uy hiếp. Nếu Địch Cửu dám động thủ thì không phải chỉ đối mặt với một mình Cát Liệt gã mà là hắn đang đối đầu với toàn bộ Ma tộc.

Đông đảo tu sĩ trong điện đều âm thầm nghĩ, quả nhiên là báo ứng! Trước đây không lâu, rõ ràng là Cát Liệt cùng Hướng Mẫu còn ỷ thế áp chế Nhân tộc Đường Bắc Vi kia, muốn Đường Bắc Vi phải giao ra mảnh vỡ Niết Bàn Thụ. Hiện tại thì hay rồi, lại đến phiên cường giả Nhân tộc tới áp chế Ma tộc Cát Liệt, bắt gã giao ra Quang Minh Tâm.

Quả nhiên làm người cần phải khiêm tốn và biết điều một chút mới được. Ai có thể biết tương lai sẽ xoay vần thế sự như nào đâu?

Địch Cửu cười ha ha một tiếng, đáp: "Nói như vậy chỉ có Ma tộc các ngươi mới có thể áp chế và cưỡng ép cướp đoạt đồ vật của Nhân tộc? Còn ngược lại thì không? Thế thì ta cũng nói ngươi biết, ta sẽ không vô sỉ như đám người Ma tộc các ngươi, xưa nay ta vốn không thích cướp đoạt đồ của người khác, xem như muốn bức họ lấy ra thì cũng là dùng đồ vật trao đổi mà thôi. Hôm nay ta muốn lấy Quang Minh Tâm của ngươi. Cho nên ngươi đừng nhiều lời nữa, thứ này ngươi nhất định phải lấy ra, không muốn cũng phải lấy."

Lời nói của Địch Cửu nghe thì rất phách lối bá đạo, nhưng đám người xung quanh nghe vào tai thì lại cảm thấy vô cùng châm chọc. Mấy câu nói đấy quen thuộc cực kỳ. Đây chẳng phải là lời Thiên Mộc tộc Hướng Mẫu nói với Nhân tộc Đường Bắc Vi cách đó không lâu sao? Lúc này mới bao nhiêu thời gian a? Không ngờ đối phương lại dùng chính những câu đó lặp lại cho Cát Liệt nghe. Ha ha!

Có vài tên tu sĩ còn theo bản năng nhìn về phía lối vào hộ trận.

Vừa rồi Hướng Mẫu nói mấy lời này xong thì có một cường giả Nhân tộc đột ngột xông đến giết chết lão ta. Hiện tại Nhân tộc họ Địch ấy cũng lặp lại những lời phách lối như thế, liệu phong thủy có trùng hợp, có một cường giả khác cũng nhảy vào giết chết tên họ Địch này hay không?

Nghĩ là nghĩ vậy thôi, nhưng hiển nhiên sẽ không còn có người nào khác tới.

Cát Liệt trong lòng cuồng nộ, thế nhưng gã không thể phủ nhận được việc đối mặt với Địch Cửu, chẳng những không có nửa điểm phần thắng, mà thậm chí ngay cả cơ hội sống sót cũng chẳng có bao nhiêu.

Địch Cửu đứng ngay ở lối ra vào trận môn, hiển nhiên là muốn ngăn trở gã đào tẩu.

Cát Liệt cố gắng nén sự phẫn nộ trong lòng mình xuống, chậm rãi nói: "Ngươi muốn trao đổi Quang Minh Tâm của ta? Được thôi! Xuất đồ vật của ngươi ra đi. Nếu như đồ vật của ngươi không thể sánh bằng giá trị của Quang Minh Tâm, vậy thì đừng mong trao đổi, cứ quyết chiến một trận đi. Cát Liệt ta sống tới tận ngày hôm nay, có dạng người nào mà chưa từng gặp qua."

Địch Cửu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra ba món đồ, mặc cho ba món đồ ấy trôi nổi ở trong hư không, lúc này mới bình tĩnh nói: "Từ trái qua phải, đầu tiên là một bình Hỗn Độn chi khí, đây là khai thiên tích địa Hỗn Độn chi khí..."

Tất cả mọi người xung quanh không khỏi hít vào một hơi lãnh khí.

Trước khi Địch Cửu lấy đồ ra, ai cũng cho rằng hắn đây là muốn ăn cơm chùa, tuy rằng hắn chiếm lý, nhưng dù sao cũng là cưỡng ép cướp đoạt Quang Minh Tâm của Cát Liệt mà thôi.

Mặc dù Địch Cửu đã bảo sẽ trao đổi bảo vật với Cát Liệt, nhưng mọi người đều nghĩ đó chỉ là Địch Cửu tùy tiện lấy đại một cái cớ, thế nào hắn cũng lấy ra mấy thứ đồ vật vớ vẩn chẳng có bao nhiêu giá trị.

Thế nhưng không ngờ rằng vật đầu tiên mà Địch Cửu lấy ra lại chính là một bình Hỗn Độn chi khí. Nói lời thật lòng, trong số các vật phẩm có trong đấu giá hội lần này, bình Hỗn Độn chi khí ấy chắc chắn phải chiếm một trong ba vị trí đầu tiên, thậm chí là thứ nhất về mặt giá trị.

Thật ra cả Hỗn Độn chi khí lẫn Quang Minh Tâm đều rất trân quý, nhưng nó hữu dụng với tu sĩ nào hay không, vậy liền phải xem thứ ngươi cần là gì. Nếu như ngươi cần Hỗn Độn chi khí mà nói, vậy thì giá trị của Quang Minh Tâm không bằng một phần mười của cái thứ đang được đựng trong bình ngọc trên tay Địch Cửu.

Món đồ thứ nhất mà Địch Cửu lấy ra đã là Hỗn Độn chi khí, đây quả thực là quá đại khí.

Ngay cả Cát Liệt cũng kích động vô cùng, hô hấp có chút dồn dập hẳn lên. Nếu gã sở hữu được bình Hỗn Độn chi khí ấy thì rất có thể gã sẽ thăng cấp lên nửa bước Hợp Đạo.

So với Quang Minh Chi Tâm thì quả thật Hỗn Độn chi khí có tác dụng với gã lớn hơn một chút.

Vốn ban đầu khi gã kêu Địch Cửu lấy ra đồ vật trao đổi thì cũng đã định sẵn chắc chắn bản thân phải ăn thiệt thòi. Cát Liệt khẳng định, chỉ cần mình không đồng ý thì đương nhiên Địch Cửu sẽ động thủ. Mà Cát Liệt thì thật sự không muốn phải đối mặt với một gã điên như Địch Cửu ở chỗ này, lại càng không muốn đẩy chủng tộc của mình đến bờ vực sinh tử tồn vong. Những lời như “Ma tộc sẽ chiến đấu đến người cuối cùng” ban nãy gã nói cũng chỉ là muốn dọa dẫm đối phương mà thôi.

Địch Cửu bên kia lại tiếp tục nói: “Món đồ thứ hai là hai mảnh vỡ pháp tắc mang thuộc tính Thổ. Món đồ cuối cùng là một cái Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh..."

Các Hỗn Nguyên tu sĩ có mặt trong đại điện đều nhìn thẳng, cố gắng kiềm nén lòng tham của mình xuống. Nếu như không phải thực lực của Địch Cửu thật sự quá cường hãn, đoán chừng nãy giờ đã có người tiến lên cướp đoạt đồ của hắn rồi. Ba món bảo vật mà Địch Cửu lấy ra, thứ nào cũng vô cùng trân quý, ắt hẳn trong người hắn vẫn còn nhiều đồ tốt lắm.

Phiền Viễn thở dài một tiếng, quả nhiên y không đoán sai, Quảng Minh Tử thật đúng là đã bị Địch Cửu giết chết. Vả lại y cho rằng, Địch Cửu không chỉ sở hữu Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, mà rất có thể là hắn đã sưu tập đủ bộ Ngũ Hành. Khí vận của tên tu sĩ này đơn giản là nghịch thiên đến cực hạn, đồ tốt trên người cũng nhiều đến nỗi khiến cho người ta tê dại cả da đầu.

Không chỉ mỗi Phiền Viễn và Ma Cúc Gia đồng loạt nghĩ tới Quảng Minh Tử, mà cả Thang Tế Đàm ngay khi trông thấy Địch Cửu xuất ra Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh thì nàng liền biết lão già mặt như vỏ cây kia đã bị Địch Cửu xử lý rồi. Nàng nhẹ nhàng thở phào một hơi, xem ra Ô Lạc cũng đã bị Địch Cửu xử lý.

Cát Liệt nguyên bản vốn đang phẫn nộ, nay lập tức trở nên bình ổn lại. Cho dù gã không bị uy hiếp thì chỉ bằng vào việc Địch Cửu xuất ra những món bảo vật ấy, gã đã lập tức muốn trao đổi cùng hắn.

So với Hỗn Độn chi khí, thứ Cát Liệt khao khát sở hữu chính là hai mảnh vỡ pháp tắc mang thuộc tính Thổ. Theo lý thuyết thì giá trị của hai mảnh vỡ pháp tắc mang thuộc tính Thổ này đương nhiên kém xa tít tắp Hỗn Độn chi khí, nhưng linh căn của gã là thuộc tính Thổ, cho nên hai mảnh vỡ pháp tắc mang thuộc tính Thổ đó có tác dụng cực lớn đối với hắn.

"Lựa chọn nhanh lên một chút, ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy đâu." Địch Cửu đợi một hồi lâu cũng không thấy Cát Liệt lên tiếng bèn khó chịu thúc giục.