Cát Liệt khẽ nhíu mày, nếu như Địch Cửu chỉ có một mình thì hắn cũng không quá sợ. Thế nhưng hiện tại bọn hắn bên này khó khăn lắm mới kéo được sáu người, những tưởng đã đủ áp chế một mình Địch Cửu, nào ngờ bên kia lại lòi ra thêm ba người nữa.
Nếu cứ như vậy mà đánh nhau, lấy thực lực của tên Địch Cửu kia thì bọn hắn bên này tất thua không thể nghi ngờ. Huống chi một khi thật sự động thủ, ai biết những người phía sau sẽ lao vào giúp ai?
"Ngao tộc trưởng nói không sai, Cát huynh, Địch đạo hữu, lần này mọi người liên hợp lại là để đối phó ngoại địch, không nên nội đấu." Trông thấy tình huống trước mắt rõ ràng là sẽ không đánh được, Phiền Viễn liền chủ động đứng ra làm người tốt.
Địch Cửu chỉ tay vào Cát Liệt, từ tốn hỏi: "Người này là ai?"
Vừa rồi chính là gia hỏa này liên hợp với lão già mặt mũi như vỏ cây kia khi dễ Thang Tế Đàm, hiện tại cứ xem như Địch Cửu không giết được đối phương thì đợi tới lúc ra khỏi đây, hắn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cho gã.
"Hắn là Ma tộc Cát Liệt." Thang Tế Đàm đứng ở một bên nhỏ giọng nói cho Địch Cửu.
Cát Liệt? Địch Cửu cười ha ha một tiếng, ánh mắt thâm thúy nhìn Cát Liệt, nói: "Vừa rồi là ngươi liên thủ với Hướng Mẫu để áp chế bằng hữu của ta, có đúng không? Hướng Mẫu đã bị ta giết, nếu như ngươi không có lời nào hợp lý để giải thích, vậy thì đừng trách ta hôm nay sẽ không buông tha cho ngươi."
Nếu như đổi lại là người khác, Địch Cửu chắc chắn sẽ không tiếp tục khiêu khích, bởi vì hành động này rõ ràng là không chừa mặt mũi cho Long tộc, triệt để đắc tội với bọn họ. Thế nhưng trên người tên Cát Liệt ấy có Quang Minh Tâm, Địch Cửu đã nhắm tới gã này từ lâu, bây giờ đương nhiên cũng không muốn dễ dàng buông tha cho gã.
Quả nhiên, Địch Cửu vừa dứt lời, sắc mặt Ngao Quỳ liền thay đổi.
Chẳng những mỗi Ngao Quỳ, mà ngay cả Phiền Viễn cũng có chút kinh ngạc nhìn hắn, Địch Cửu đây là có ý gì? Chẳng lẽ y đoán sai rồi, Địch Cửu thật sự có lá gan lớn như vậy, còn dám tiếp tục động thủ ở nơi này?
"Địch huynh..." Thang Tế Đàm nhịn không được kêu lên một tiếng, hiện tại động thủ tuyệt đối không phải là chủ ý tốt, chính nàng cũng không thể hiểu Địch Cửu đang suy nghĩ cái gì.
Ngao Quỳ bình tĩnh nói: "Địch đạo hữu, trước đó bằng hữu của ngươi bị Hướng Mẫu dùng lĩnh vực áp chế, ngươi tới nơi này đánh nát vô số cấm chế của Long tộc ta, lại còn phá hỏng đại điện nghị sự mà ta cũng không nói cái gì. Bởi vì ta thừa nhận là lúc trước mình quả thật đối đãi và xử lý tình huống chưa công bằng, dẫn đến để cho Hướng Mẫu áp chế bằng hữu của ngươi ngay trên địa bàn của Long tộc.
Nhưng bây giờ Hướng Mẫu đã bị ngươi giết, ta cũng không tiếp tục truy cứu chuyện lúc trước, theo lý thuyết thì ngươi đã vì bằng hữu trút giận rồi, mọi chuyện đến đây coi như xong. Thế mà ngươi vẫn còn muốn động thủ là sao? Ta nói ngươi biết, Long tộc mặc dù không phải chủng tộc cường đại nhất, nhưng bọn ta đã tồn tại ở Hư Không này vô số vạn năm, tuyệt đối không phải là loại mặc người ức hiếp."
Đương khi Ngao Quỳ nói chuyện thì lĩnh vực Hỗn Nguyên viên mãn cũng cuồng cuộng phóng ra. Khí tức long uy mênh mông bao quanh vùng không gian này, trong nháy mắt đó, Địch Cửu liền cảm giác được lĩnh vực của mình bị người đè ép xuống, ẩn ẩn còn có dấu hiệu tan rã, thậm chí không cách nào tiếp tục kéo dài.
Thật mạnh!
Địch Cửu trong lòng thầm giật mình, bây giờ hắn mới hiểu được, chân chính Hỗn Nguyên viên mãn có bao nhiêu lợi hại. So với cái người tên Ngao Quỳ trước mắt đây thì gã Hướng Mẫu bị hắn giết chết trước đó chỉ là gà đất chó sành so với ông ta mà thôi.
Địch Cửu liền ôm quyền nói với Ngao Quỳ, "Ngao tộc trưởng, trước đó ta không cẩn thận phá vỡ cung điện Long tộc, vốn ta cũng cảm thấy áy náy, ta đồng ý bồi thường cho các ngươi. Nhưng mà gã Cát Liệt này đã dám động thủ với bằng hữu của ta, ta không thể cứ thế dễ dàng bỏ qua cho gã được. Ta có thể cho phép Cát Liệt rời khỏi Long tộc trước, chúng ta sẽ ra bên ngoài giải quyết vấn đề này sau."
Chứng kiến thực lực của Ngao Quỳ xong, Địch Cửu liền hiểu, nếu hắn muốn đối phó với Cát Liệt thì tuyệt đối không thể đắc tội Ngao Quỳ, ít nhất là bây giờ thực lực của hắn còn chưa đủ.
Nghe thấy Địch Cửu nói vậy, Ngao Quỳ bên kia cũng nhẹ nhàng thở ra. Ông ta đương nhiên biết rõ cung điện cùng cấm chế của Long tộc là do Địch Cửu cố ý đánh nát, không phải là vô ý gì gì đấy như hắn biện minh, nhưng hiện tại Địch Cửu đã chấp nhận bồi lễ, còn nguyện ý bồi thường, đây cũng coi như là cho Long tộc ông ta mặt mũi và bậc thang đi xuống rồi. Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Ngao Quỳ cũng tuyệt đối không muốn đắc tội với một kẻ có thực lực như Địch Cửu làm gì.
Địch Cửu khiến ông ta nhớ tới một người, đó chính là Nhân tộc Diệp Mặc.
Nhân tộc Diệp Mặc lúc trước cũng là Đạo Nguyên cảnh, và cũng từng áp chế Văn Đức Thủy đến nỗi y không dám nói nhảm nửa lời ngay tại Long tộc này.
Dĩ nhiên Văn Đức Thủy không phải là tu sĩ mà một kẻ như Hướng Mẫu kia có thể so sánh, có thể nói mấy gã Hướng Mẫu cũng không đủ để Văn Đức Thủy nhìn vào mắt.
Nhưng thái độ ung dung nhẹ nhàng khi Địch Cửu mới rồi bóp chết Hướng Mẫu không hiểu sao vẫn làm ông tự động liên tưởng đến Diệp Mặc. Bởi vì phương thức làm việc của Diệp Mặc trước kia và Địch Cửu bây giờ cũng không sai biệt lắm. Hơn nữa hai người này đều xuất thân từ Nhân tộc và đều là cường giả có thực lực đáng gờm.
Sở dĩ Ngao Quỳ không dám đập nồi dìm thuyền, mặc dù rõ ràng tu vi của ông cao hơn hẳn Địch Cửu, đó là bởi vì ông vẫn chưa quên bài học năm xưa. Khi ấy một mình Diệp Mặc đã giết chết năm tên Hỗn Nguyên hậu kỳ cùng nhau liên thủ để đối phó y, mà lúc đó, Diệp Mặc cũng giống Địch Cửu bây giờ, y mới chỉ là tu sĩ Đạo Nguyên cảnh.
Một khi đã lỡ đắc tội cường giả loại này thì đối với Long tộc tuyệt không có nửa điểm tốt lành nào, kết quả xấu nhất thậm chí còn có thể tạo thành nguy cơ diệt tộc.
"Nếu Địch đạo hữu đã nói như thế, nếu như ta còn muốn nắm chặt không thả chuyện này, vậy ngược lại hóa ra là Long tộc ta hẹp hòi rồi." Ngao Quỳ không chút do dự, trực tiếp thuận theo cái thang mà Địch Cửu bắc sẵn cho ông. Đối với Ngao Quỳ mà nói, tổn thất một chút mặt mũi ngoài lề mà bảo toàn an nguy cho cả tộc thì đương nhiên là chuyện nên làm.
Địch Cửu chuyển hướng sang Cát Liệt, từ tốn nói: "Hiện tại đến phiên chúng ta tính sổ, lúc trước ngươi đối phó với bằng hữu của ta, có phải là vì khi dễ Nhân tộc ta không có người nào đứng ra hay không?"
Cát Liệt hít vào một hơi, ngữ khí chậm rãi đáp: "Ngươi muốn gì?"
Cát Liệt thật sự chột dạ, thái độ của Ngao Quỳ đã bày ra rất rõ ràng, hiển nhiên là ông ta không muốn ra mặt xử lý chuyện này nữa. Nếu chỉ có một mình gã phải đối mặt với tu sĩ Nhân tộc cường đại trước mắt thì chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng Địch Cửu, Địch Cửu có thể dễ dàng bóp chết Hướng Mẫu chính là lời khẳng định đơn giản mà trực tiếp nhất về thực lực của hắn, chỉ nhiêu đấy thôi đã đủ để không còn bất kỳ kẻ nào dám nói nhảm nửa lời. Ở thế giới này, thực lực cường đại chính là Tôn Giả.
Địch Cửu mỉm cười, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Nếu ngươi và lão vỏ cây già kia đã muốn mưu đoạt đồ vật mà bằng hữu của ta khó khăn lắm mới thu mua từ trên đấu giá hội về, vậy thì ta cũng không làm khó ngươi, mau lấy đồ vật mà ngươi đã mua được ở hội đấu giá này ra đây đi. Đương nhiên, nếu như ngươi không đấu giá thành công bất kỳ món gì, vậy chuyện này coi như thôi."
Cát Liệt nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đáp lời thì Địch Cửu lại lên tiếng: "Vô luận ngươi ở trên đấu giá hội mua bao nhiêu thứ, ta chỉ lấy đúng một món. Điều kiện tiên quyết là ngươi nhất định phải đưa tất cả mọi thứ mà ngươi đã đấu giá được ra đây cho ta xem một chút."
Cát Liệt biến sắc, gã hoài nghi nãy giờ Địch Cửu cứ nhắm vào mình là vì Quang Minh Tâm trên người gã. Ngay cả các tu sĩ còn lại cũng đều có chút sáng tỏ, Địch Cửu trăm phần trăm là vì Quang Minh Tâm mà tới.
Thang Tế Đàm nghi hoặc nhìn hắn. Theo lý thuyết thì Địch Cửu không thể biết được chuyện Cát Liệt sở hữu Quang Minh Tâm mới phải. Địch Cửu đâu quen biết bất kỳ người nào ở chỗ này, vả lại hắn vừa mới tới, nàng đâu đã kịp nói cho hắn biết Cát Liệt có món bảo vật như Quang Minh Tâm. Rốt cuộc Địch Cửu làm thế nào mà biết được?