Hướng Mẫu rất muốn thi triển một loại thần thông khác mạnh hơn, thế nhưng dưới sự áp chế lĩnh vực cường thế của Địch Cửu, ông ta không có bất kỳ biện pháp nào thi triển được.
"Phốc!" Mi tâm bị đao mạc xâm nhập, một đạo huyết tiễn nổ tung.
Hướng Mẫu nhìn đao mạc nhất thời chậm lại mà mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Dưới đao mạc ấy, không gian của ông ta càng ngày càng thu hẹp lại, thậm chí ngay cả việc di động một chút mà ông ta cũng thấy chật vật. Đây chính là thủ đoạn mà trước đó Hướng Mẫu muốn dùng để đối phó với Đường Bắc Vi, nào ngờ thế sự xoay vần, lúc này mới chỉ qua có mấy hơi thở mà ông ta lại bị một người khác dùng chính thủ đoạn đấy để đối phó ông.
Huyết vụ trên mi tâm Hướng Mẫu nổ tung, nhưng ông lại nhẹ nhàng thở phào một hơi. Bởi vì Thiên Sa Đao của Địch Cửu chỉ kề sát trên mi tâm của ông chứ không trực tiếp chém nát xuống. Thế nhưng còn chưa đợi Hướng Mẫu nói chuyện thì bỗng có một cái thủ ấn cự đại vươn tới bóp cổ ông ta, sau đó lập tức xách cổ ông ta lên như xách một con gà.
"Chỉ dựa vào một lão già như ngươi mà dám cướp đồ vật của bằng hữu ta?" Địch Cửu khinh thường nói. Chẳng qua là hắn hiện tại còn không biết Hướng Mẫu muốn cướp thứ gì, vả lại không rõ Thang Tế Đàm có còn lời gì muốn nói với đối phương hay không, thế nên tạm thời mới cho Hướng Mẫu kéo dài hơi tàn thêm một lát, bằng không mà nói, vừa rồi hắn đã dùng một đao kia xé rách mi tâm của Hướng Mẫu, trực tiếp tiễn lão già nhăn nheo như vỏ cây ấy lên đường rồi.
"Bằng hữu, đây là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi." Hướng Mẫu bị Địch Cửu siết chặt cổ, yết hầu đau đớn, cố gắng khò khè nặn ra mấy chữ.
"Hiểu lầm? Ha ha, Thiên Mộc tộc ngươi đúng là chẳng có kẻ nào tốt lành. Trước đó ta đã giết chết một tên Quảng Minh Tử, bây giờ giết thêm một kẻ nữa coi như cũng chỉ là tiện tay, dù sao cũng đều là lũ rác rưởi." Địch Cửu cười ha ha, nửa điểm thể diện cũng không cho Hướng Mẫu.
Quảng Minh Tử là do kẻ Sát Thần trước mắt ông đây giết chết? Hướng Mẫu trong lòng phát run, lúc trước ông ta còn tìm đến Thang Tế Đàm để hỏi thăm nơi Quảng Minh Tử hạ lạc. Nếu như lúc ấy mà Hướng Mẫu biết Quảng Minh Tử bị Địch Cửu giết, có lẽ ngay cả bách tộc đại hội ông ta cũng sẽ không tham gia, trực tiếp đi tìm Địch Cửu giết cho xong việc.
Lúc này Hướng Mẫu mới biết được tu sĩ giết Quảng Minh Tử mạnh tới cỡ nào. Đây là loại thực lực mạnh đến không hợp thói thường rồi. Báo thù ư? Ha ha, cái mạng nhỏ của chính ông, ông còn không biết có thể giữ nổi hay không đây.
Da đầu Hướng Mẫu run lên từng đợt, trong đầu không ngừng xoay chuyển đủ loại chủ ý, ông ta sốt ruột muốn tìm ra một biện pháp để cứu lấy bản thân mình.
Cát Liệt đứng bên ngoài thì triệt để ngây dại, làm sao mà Nhân tộc vẫn còn có loại tồn tại kinh khủng như này? Hắn dám khẳng định, Địch Cửu chắc chắn là tu sĩ Nhân tộc.
"Tế Đàm sư tỷ, vỏ cây già này muốn lấy của ngươi thứ gì?" Địch Cửu một bên siết cổ Hướng Mẫu, một bên thản nhiên quay sang hỏi Thang Tế Đàm.
"Đường Bắc Vi gặp qua Địch sư huynh, Hướng Mẫu muốn cướp mảnh vỡ Niết Bàn Thụ của ta, mảnh vỡ Niết Bàn Thụ đó là do ta phải bỏ ra một giá tiền rất lớn để đấu giá về." Không đợi Thang Tế Đàm trả lời, Đường Bắc Vi đã vội vàng đáp.
Trước đó nàng đã từng nghe Thang Tế Đàm kể về người tên Địch Cửu này. Hiện tại Địch Cửu xuất hiện, quả nhiên là cực kỳ cường hãn.
Chàng thanh niên trước mắt đây khiến Đường Bắc Vi nhớ tới ca ca của nàng. Hắn và ca ca chắc chắn là cùng một loại người, Đường Bắc Vi khẳng định chính mình không có nhìn lầm.
Hướng Mẫu biết lúc này mà chỉ dựa vào chính mình thì tuyệt đối không cách nào bảo toàn mạng sống nổi. Ông ta vội vã dùng sức kêu lên: "Cát đạo hữu, Ngao đạo hữu, còn xin hai vị viện thủ a. Dù sao ta cũng là một thành viên trong bách tộc đại hội, vả lại người này cũng hủy đi rất nhiều đồ vật trong Long tộc..."
Hướng Mẫu cho rằng mình rất rõ ràng thực lực của Địch Cửu, đừng nhìn Địch Cửu tùy tiện chế trụ ông ta mà lầm.
Chẳng qua đó là bởi vì ban nãy ông ta chủ quan ỷ lại vào lĩnh vực điệp gia của mình, cho nên mới bị Địch Cửu đánh một cái xuất kỳ bất ý. Nếu như có bốn năm tu sĩ Hỗn Nguyên hậu kỳ liên thủ đối phó với Địch Cửu, Địch Cửu tuyệt đối không chiếm được lợi thế. Mà cho dù không giết được hắn thì chắc chắn cũng sẽ khiến đối phương trọng thương đào vong.
Lấy năng lực hiệu triệu lòng người của Ngao Quỳ, chỉ cần ông ta muốn thì ắt hẳn sẽ kêu gọi được bốn năm tu sĩ Hỗn Nguyên hậu kỳ liên thủ đối phó Địch Cửu, như vậy thì xem như cái mạng nhỏ của Hướng Mẫu ông được cứu rồi.
Sắc mặt Ngao Quỳ cực kỳ khó coi, ông ta sống nhiều năm như vậy, há có thể không nhận ra ý đồ của Hướng Mẫu? Ông ta cũng cho rằng chỉ cần các Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại của Long tộc liên thủ, cộng thêm Cát Liệt hỗ trợ thì rất có thể sẽ lấy được mạng Địch Cửu.
Nhưng làm như thế thì ông ta có lợi ích gì?
Chỉ nhìn vào trận chiến mới rồi, Ngao Quỳ dám khẳng định Địch Cửu là một cường giả rất khó xơi.
Nếu có thể giết được hắn thì là chuyện tốt, nhưng giả sử không giết được mà chỉ làm đối phương bị thương, vậy thì lưu lại cho Long tộc một kẻ địch mạnh đến thế chẳng phải là Ngao Quỳ đang hại toàn bộ tộc nhân của ông rồi sao?
"Địch đạo hữu, còn xin ngươi thủ hạ lưu tình, Hướng Mẫu dù sao cũng là tộc trưởng Thiên Mộc tộc, hiện tại đang là thời điểm mà giới vực của chúng ta lâm vào nguy cơ..."
Cát Liệt còn chưa dứt lời đã nhìn thấy một đạo huyết vụ nổ tung, còn Hướng Mẫu vốn bị Địch Cửu siết cổ trong tay thì đã biến thành một đống máu thịt lẫn lộn.
Lửa giận của Cát Liệt tức khắc bùng lên, thế nhưng đáng tiếc là hắn thật sự không dám ra mặt động thủ với Địch Cửu. Nếu như Ngao Quỳ đại diện dẫn đầu kêu gọi mọi người thì Cát Liệt hắn chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra, thậm chí hắn còn có thể kéo theo một hai tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế liên thủ vây công Địch Cửu. Nhưng bây giờ ngay cả đại điện của Long tộc mà Địch Cửu cũng dám hủy đi, hơn nữa Hướng Mẫu cũng thẳng thừng chỉ ra điểm đó, ấy vậy mà Ngao Quỳ cũng chỉ bày ra sắc mặt khó coi chứ không hề có nửa điểm ý tứ muốn xuất thủ.
"Đến phiên ngươi." Địch Cửu nhìn về phía Cát Liệt, lĩnh vực điên cuồng phóng ra khóa chặt không gian xung quanh gã tu sĩ có thân hình cao lớn ấy.
"Địch đạo hữu, xin hãy nghe ta nói một lời." Ngao Quỳ rốt cục nhịn không được.
Chứng kiến Ngao Quỳ tiến lên trước, một tên Hỗn Nguyên trung kỳ cùng một tên Hỗn Nguyên sơ kỳ của Long tộc liền vội tiến sát, đứng ở hai bên trái phải của ông ta.
Cát Liệt đại hỉ, hắn lập tức bước tới sóng vai cùng Ngao Quỳ, nghiêm nghị quát, "Ta chẳng cần biết ngươi là ai, nhưng vào thời điểm mà giới vực chúng ta đang tiến gần đến ranh giới sinh tử tồn vong, thế mà ngươi lại dám ra tay giết hại một cường giả, làm suy yếu đi thực lực của phe ta. Cho dù hôm nay xem như Cát Liệt ta không trông thấy hành vi điên cuồng của ngươi, thì vẫn còn có Ngao Quỳ tộc trưởng cùng đông đảo tộc trưởng của các đại tộc còn lại đều đã chứng kiến. Sẽ không ai buông tha cho hành động ngu si của ngươi."
Nói đến đây, ánh mắt Cát Liệt liền thuận thế quét qua, có hai tên Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ theo bản năng bước tới gần Cát Liệt.
Địch Cửu thoáng nhíu mày, nếu như năm sáu gã Hỗn Nguyên Thánh Đế đồng thời vây công hắn thì tình huống của hắn cũng không mấy thuận lợi.
Thang Tế Đàm thấy vậy bèn lập tức đi đến bên người Địch Cửu, Đường Bắc Vi cũng không chút do dự đi theo. Một tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế vốn có quan hệ không tệ với Phượng Hoàng tộc cũng theo bản năng bước tới cạnh Thang Tế Đàm.
Mắt thấy sự tình có chút không ổn, vả lại Yêu tộc Phiền Viễn cùng Hải tộc Ma Cúc Gia đều không có nửa phần ý tứ muốn động thủ, Ngao Quỳ liền sốt ruột lên tiếng, "Các vị bình tĩnh lại một chút, chúng ta ở chỗ này là để thương thảo bàn cách cùng nhau đối phó ngoại địch xâm lấn, chứ không phải tụ tập tới đây để nội đấu."