Lời Đường Bắc Vi nói khiến Cát Liệt vô cùng giận dữ, chỉ là không đợi gã nói chuyện, Natien đã lên tiếng: "Vị đạo hữu này nói không sai, truyền tống trận đi từ giới vực của chúng ta đến Huyền Hoàng Thiên Ngoại Thiên đích thật đã bị phế bỏ."
"Nói cách khác, hiện tại chúng ta chỉ có thể ngồi đây chờ bọn họ tới? Còn chúng ta thì căn bản không thể rời đi để đi tìm ngoại viện?" Ngao Quỳ vội vàng hỏi, ông ta biết tại Thiên Ngoại Thiên cũng có Long tộc. Nơi đó có thể được xem là tổ nguồn của Long tộc bọn họ, thậm chí Ngao Quỳ còn nghe bảo có một số cường giả bước thứ ba sinh sống tại đấy.
Lúc đầu Ngao Quỳ cho là nếu như cường giả Thái Sơ giới thực sự quá lợi hại, cùng lắm thì ông ta sẽ đi đến tổ gia Long tộc tìm nơi nương tựa. Vậy mà hiện tại ông lại nghe tin không còn có thể đi tới Thiên Ngoại Thiên, vậy thì chỗ dựa của ông xem ra cũng tan thành mây khói rồi.
"Đích thật là như vậy..." Natien thở dài.
Đông đảo đại biểu chủng tộc đều trầm mặc, sau một hồi lâu, Ngao Quỳ mới hỏi, "Natien đạo hữu, còn có biện pháp nào tốt không?"
Natien thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình bèn thẳng thắn nói: "Tuy chúng ta chưa hiểu rõ thực lực của tu sĩ Thái Sơ giới, nhưng mọi người cũng không cần quá lo lắng. Trận chiến năm xưa chúng ta tuy tổn hại không ít, nhưng cường giả bước thứ ba của bọn họ cũng đã sớm tiêu hao hầu như không còn, hiện tại mạnh nhất cũng bất quá là Hợp Đạo mà thôi. Ta nhờ Ngao huynh mời mọi người cùng tham dự đại hội này, mục đích đúng là để liên hợp lại.
Cứ xem như Thái Sơ giới cử cường giả Hợp Đạo tới, vậy thì tối đa cũng chỉ một đến hai kẻ là cùng. Nếu như chúng ta có thể mượn nhờ các loại địa lợi thủ đoạn, tỉ như đỉnh cấp Khốn Sát Trận, lại thêm mười mấy vị cường giả Hỗn Nguyên liên thủ vây công, ta tin tưởng chúng ta có thể vây nhốt được tu sĩ của bọn chúng, đến lúc đó thì dù có là Hợp Đạo cũng xem như hữu tử vô sinh thôi."
Phiền Viễn nghe đến đó liền giật mình, trong người y có một cái thần trận bàn cấp chín. Mặc dù sau khi từ Phong Giác Bảo trở về, y đã từng thử luyện hóa và phát hiện thần trận bàn cấp chín ấy có chút hư giả, vả lại cũng rất khó phát huy ra toàn bộ lực lượng của trận bàn. Nhưng như lời Natien vừa nói, chỉ cần lợi dụng tốt thì hẳn là có thể vây khốn cường giả Hợp Đạo. Mà chỉ cần khốn trụ được bọn họ, lại thêm có mười tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế liên thủ vây công, y không tin phe mình sẽ không giành chiến thắng.
Còn nhớ trước đó khi Tịch Hồng Sâm sử dụng trận bàn này, nếu không phải do Câu Tử Bật đột nhiên ám toán lão già đó thì e rằng hiện tại Phiền Viễn y đã thành một bộ xương khô vất vưởng ở Phong Giác Bảo.
Tịch Hồng Sâm dùng trận bàn kia vốn là dự định đồng thời vây khốn mười tu sĩ Hỗn Nguyên, trên thực tế, xem ra Tịch Hồng Sâm cũng coi trọng thực lực của bọn họ quá rồi. Cái thần trận bàn cấp chín ấy đừng bảo là chỉ vây khốn mười Hỗn Nguyên Thánh đế, dù cho trong động có nhiều gấp đôi người đi nữa thì sợ rằng nó cũng thừa sức khốn trụ tất cả bọn họ.
"Ta đồng ý với ý kiến của Natien đạo hữu, nếu bọn họ thật sự tìm tới, chúng ta sẽ mượn nhờ khốn trận để tổ chức vây công tập thể." Sau khi minh bạch được tác dụng cực lớn của cái thần trận mà mình đang sở hữu, Phiền Viễn liền không chút do dự đứng ra nói chuyện.
...
Địch Cửu thậm chí không cần đi nghe ngóng cũng có thể dễ dàng biết được trận môn của Long tộc nằm ở nơi nào. Bởi vì giờ khắc này có rất nhiều tu sĩ đang tỏa ra từ cửa chính Long tộc, đại đa số mọi người đều có vẻ tràn đầy hưng phấn và kích động.
Địch Cửu đang định hỏi thăm đại một người về Thang Tế Đàm. Thang Tế Đàm vốn là Hỗn Nguyên cường giả của Phượng Hoàng tộc, chỉ cần nàng ta đã tới nơi này, vậy nhất định phải có người trông thấy.
Chỉ là sự chú ý của hắn đã nhanh chóng bị hấp dẫn bởi một đoạn đối thoại của vài nam tu sĩ đang vui vẻ đi tới gần.
"Ta cho rằng Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan là đồ vật có giá trị nhất trong hội đấu giá lần này. Nếu như ta có một viên Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan a, ta chỗ nào còn cần tân tân khổ khổ như vậy chứ, ai..."
"Ha ha, chỉ có thể nói tầm mắt của ngươi quá thiển cận, Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan đương nhiên rất có giá trị, nhưng tác dụng của nó tối đa cũng chỉ là giúp tu sĩ có cơ hội bước vào Hỗn Nguyên mà thôi..."
Không đợi tu sĩ này phản bác xong, một kẻ khác liền xen ngang vào: "Chỉ là giúp tu sĩ có cơ hội bước vào Hỗn Nguyên mà thôi? Ngươi nghĩ Hỗn Nguyên là cải trắng sao? Không bước tới khi nào ta mới tu luyện nổi đến cảnh giới đó."
"Cho nên ta bảo tầm mắt của các ngươi quá thiển cận là đúng mà. Tu sĩ dùng Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan trao đổi mảnh vỡ Niết Bàn Thụ kia, nếu như có thể đem Niết Bàn Thụ cắm sống thì sẽ thu hoạch được cơ duyên vô thượng, cho dù là một vạn mai Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan so ra cũng kém một góc của Niết Bàn Thụ. Ngươi phải biết, Niết Bàn Thụ kia chính là một phần được tách ra từ Kiến Mộc. Kiến Mộc lợi hại như thế nào, ngươi đừng nói mình không biết đấy?"
Địch Cửu nghe đến đây, trong lòng không khỏi giật mình. Kiến Mộc? Trong Đệ Cửu thế giới của hắn có một gốc Kiến Mộc đã cao hơn nửa trượng. Niết Bàn Thụ chính là một nhánh được tách ra từ Kiến Mộc sao? Hắn chưa từng nghe nói qua về việc này.
"Ngươi ngốc hay là ta ngốc? Nếu như mảnh vỡ Niết Bàn Thụ có thể dễ dàng nuôi sống nó được như thế thì kẻ kia sẽ đành lòng mang nó tới tham gia đấu giá sao?"
"Các ngươi đừng có ầm ĩ nữa, theo ta thấy mặc dù Hỗn Nguyên Nghê Hà Đan cùng mảnh vỡ Niết Bàn Thụ đều rất trân quý, nhưng ta vẫn cho rằng thứ trân quý nhất chính là Quang Minh Tâm. Ta nghe nói năm xưa Quang Minh Tâm đã từng xuất hiện ở Hư Thị một lần, lúc đó là Diệp Đạo Quân thành công đấu giá thắng để sở hữu nó. Không nghĩ tới, lần này lại xuất hiện Quang Minh Tâm. Nếu tu sĩ nào có hỏa diễm, thì chỉ cần dùng một viên Quang Minh Tâm ấy cũng đủ để cho hỏa diễm của người nọ bước vào đỉnh phong..."
Địch Cửu nghe tới đây liền nhịn không nổi nữa, hắn lập tức tiến lên ngăn mấy người kia lại rồi ôm quyền nói: "Mấy vị đạo hữu có lễ, ta muốn tới tham gia đấu giá hội, có phải là ta tới chậm rồi hay không?"
Nghe thấy Địch Cửu hỏi vậy, mấy tu sĩ đối diện ngạc nhiên nhìn hắn, một Đạo Nguyên sơ kỳ có vóc dáng cao ráo thân thiện đáp: "Đạo hữu thật đúng là đã tới chậm, lần đấu giá hội này vừa kết thúc rồi."
"Mới rồi ta tình cờ nghe được các bằng hữu nghị luận về việc Quang Minh Tâm xuất hiện trong hội đấu giá sao?" Địch Cửu tiếp tục hỏi thăm.
Mấy người kia nghe thế liền đoán trên thân Địch Cửu khẳng định có một đóa hỏa diễm đỉnh cấp. Hơn nữa Địch Cửu dám cản mấy tu sĩ Đạo Nguyên như bọn họ lại thì hiển nhiên thực lực sẽ không hề kém cạnh chút nào. Tu sĩ tốt tánh ban nãy đã trả lời Địch Cửu lại gật đầu, "Không sai, đích thật là có xuất hiện một viên Quang Minh Tâm, nghe nói người thành công đấu giá nó là đệ nhất Hỗn Nguyên cường giả của Ma tộc - Cát Liệt tiền bối."
Vấn đề này mọi người đều biết, nói ra cũng sẽ không có cái gì kiêng kị.
Địch Cửu vội đa tạ đối phương, sau đó lại hỏi, "Còn muốn xin thỉnh giáo mấy vị một vấn đề, các vị có trông thấy Phượng Hoàng tộc Thang Tế Đàm đạo hữu hay không?"
Nghe thấy Địch Cửu gọi Thang Tế Đàm tiền bối là đạo hữu, sắc mặt mấy tu sĩ Đạo Nguyên này liền trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Thang Tế Đàm chính là Hỗn Nguyên Thánh Đế, người có thể gọi cường giả Hỗn Nguyên là đạo hữu thì thực lực của hắn rất có thể cũng là Hỗn Nguyên Thánh Đế.
Tu sĩ cao ráo kia bèn ôm quyền trả lời Địch Cửu: "Đúng vậy, nhưng ta nghe nói Thang tiền bối còn ở lại tham gia đạo quả yến hội của Long tộc, cho nên bây giờ hẳn là vẫn chưa ra ngoài đâu."
"Có phải Ma tộc Cát Liệt cũng được mời tham gia yến hội lần này phải không?" Địch Cửu trong lòng khấp khởi vui mừng, chỉ cần Cát Liệt vẫn chưa rời đi là được.
"Đúng thế." Tu sĩ Đạo Nguyên kia không dám nhiều lời thêm nữa, bởi vì y mơ hồ cảm giác được sự tình có chút không ổn.
"Đa tạ mấy vị bằng hữu." Địch Cửu cảm tạ một câu xong liền nhanh chóng đi thẳng vào trong lối vào hộ trận của Long tộc. Long tộc vừa tổ chức bách tộc đại hội, lại vừa cử hành hội đấu giá. Địch Cửu chỉ tùy ý nói một câu mình đại biểu cho Nhân tộc tới tham dự liền được mời vào.