Thế giới thứ chín

Chương 677: Sự Coi Trọng Của Phiền Viễn Dành Cho Địch Cửu




"Phiền đạo hữu, lại gặp mặt rồi." Thang Tế Đàm cưỡng chế nội tâm bối rối, gượng gạo thăm hỏi một câu. Giờ phút này trong lòng nàng chỉ có mỗi một suy nghĩ, đó là tiếp sau đây, Phiền Viễn sẽ bất chấp cưỡng ép đưa nàng đi hay là thông qua thủ đoạn nào khác?

Phiền Viễn hơi có vẻ cười cười xấu hổ, đúng lúc đó, y tình cờ liếc ngang qua, nhìn thấy Đường Bắc Vi, ánh mắt Phiền Viễn liền lóe lên một tia kinh ngạc. Dĩ nhiên y nhận ra nữ tử này, nàng ta vốn xuất thân từ Nhân tộc, bất quá đã rất nhiều năm rồi Đường Bắc Vi chưa từng một lần đặt chân tới Hư Thị, khó trách Phiền Viễn lại ngạc nhiên khi trông thấy nàng ta ở đây như vậy.

"Không biết Phiền đạo hữu tìm ta có chuyện gì?" Thang Tế Đàm thẳng thắn hỏi. Nàng lo lắng nhất chính là Phiền Viễn hiện tại liền cưỡng ép mang nàng đi, còn nếu như Phiền Viễn không động thủ bây giờ, nàng ngược lại cũng không quá sợ hãi.

Phiền Viễn ôm quyền, đáp: "Tế Đàm sư muội, ngươi cũng biết bình thường trước khi Đạo Quả Tháp mở ra, Hư Thị sẽ tổ chức một hội đấu giá với quy mô khá lớn. Bởi vì lần này có chút chuyện trọng yếu, cho nên ta cùng Hải tộc Ma Cúc Gia đạo hữu, còn có Ma tộc Cát Liệt đạo hữu đã hiệp thương một chút, mọi người thống nhất đồng ý đẩy thời gian tổ chức hội đấu giá lên sớm một chút."

Thang Tế Đàm ngạc nhiên, ngẩn người mất mấy giây mới đáp: "Ta dĩ nhiên không có ý kiến gì."

Ngoài mặt thì tỏ vẻ thản nhiên, nhưng trong lòng nàng đích thật là đang cực kỳ nghi hoặc, thời gian tổ chức hội đấu giá sớm hay muộn, nàng đều không có ý kiến, vả lại chuyện này cùng nàng có quan hệ gì? Thang Tế Đàm không rõ rốt cuộc Phiền Viễn nhắc tới việc đấy với nàng là có ý gì.

Phiền Viễn đưa tay đánh ra một cái cấm chế, sau đó thở dài nói: "Bởi vì hiện tại đang có một chuyện rất quan trọng, cho nên chủ yếu là bọn ta muốn mượn nhờ hội đấu giá để có dịp tụ tập bách tộc, cộng đồng cùng hiệp thương chuyện này."

"Sự tình gì vậy?" Thang Tế Đàm cau mày, nàng có chút hoài nghi về hành động của Phiền Viễn, đến cùng thì y đang đánh chủ ý gì.

Phiền Viễn tựa như không hay biết nỗi băn khoăn trong lòng Thang Tế Đàm, ngữ khí ngưng trọng nói ra vấn đề mà y đang muốn nhắc tới: "Tế Đàm sư muội, chuyện này lẽ ra ta không nên tiết lộ ra ngoài, huống hồ những tin tức mà ta biết được cũng rất ít. Người biết chuyện là một tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế của Ma tộc, trước đây không lâu hắn đã từ Thiên Ngoại Thiên trở về, đáng tiếc bản thân bị trọng thương, giờ phút này vẫn còn đang bế quan ở Ma tộc để chữa thương. Chỉ cần chờ thương thế của hắn tốt lên một chút, chúng ta sẽ lập tức mượn nhờ đấu giá hội để liên hợp bách tộc lại đặng thảo luận. Tình huống cụ thể, lúc đó sẽ do hắn tới nói."

Thang Tế Đàm nghe thế liền hiểu rõ, nàng cảm thấy Phiền Viễn tuyệt đối sẽ không an lòng nếu nàng can dự quá sâu vào chuyện y vừa kể, huống hồ chi bản thân nàng cũng thật lòng không quan tâm, cho nên Thang Tế Đàm không chút do dự nói, "Nếu là đại sự, vậy Phiền đạo hữu đứng ra chủ trì hội đấu giá vậy. Phượng Hoàng tộc ta hiện tại chỉ chuyên tâm tu sinh dưỡng tức, không thích hợp tham gia những đại sự như thế."

Phiền Viễn nhíu mày một cái, lập tức nói: "Tế Đàm sư muội, Phượng Hoàng tộc cũng được coi là đại tộc trong phương vũ trụ này của chúng ta, ngươi há có thể không tham gia? Đồng thời, Nhân tộc cũng cần tham gia, hi vọng Tế Đàm sư muội sẽ giúp ta thông tri tin tức đó cho cường giả Nhân tộc. Hiện tại bọn ta dự định an bài hội nghị diễn ra vào ba năm nữa, địa điểm là ở quý phủ của Long tộc. Ngoài ra ta đến đây một chuyến là vì muốn thông báo cho muội hay, Long tộc Ngao Quỳ Thánh Đế có ý mời chúng ta đến Long tộc trước, bởi vì Hồn Thiên Bàn Long Quả của họ đã chín cây, cố ý mời chúng ta đến nhấm nháp thưởng thức một phen."

Thang Tế Đàm trong lòng cười lạnh, Long tộc có ý tốt như vậy sao? Nhưng đương lúc nàng định ngỏ lời từ chối, Đường Bắc Vi vốn đang yên lặng đứng ở một bên bỗng nhiên lên tiếng: "Ta đại biểu cho Nhân tộc tham gia đại hội lần này."

Thang Tế Đàm nghi hoặc nhìn Đường Bắc Vi, đây đúng là lần đầu tiên nàng trông thấy nàng ta, bất quá những câu chuyện liên quan đến vị mỹ nữ tuyệt sắc ấy, nàng cũng đã từng nghe qua không ít.

Lấy thân phận của Đường Bắc Vi, tuyệt đối nàng ta sẽ không cùng Phiền Viễn cấu kết với nhau để đối phó với Thang Tế Đàm nàng, chẳng lẽ thật sự có chuyện gì mà nàng không biết hay sao? Nhưng nếu nàng đã mơ hồ không rõ, thì Đường Bắc Vi là lần đầu tới Hư Thị, làm sao nàng ta lại biết?

Nghe thấy Đường Bắc Vi nói mình sẽ đại biểu Nhân tộc tham gia, Phiền Viễn ngược lại nghi hoặc nhìn nàng ta: "Ngươi có thể đại diện cho Nhân tộc được sao?"

Tu vi của Đường Bắc Vi mặc dù không tệ, thế nhưng cũng mới chỉ là một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ mà thôi. Nghe đồn mấy năm gần đây, Thánh Đạo giới cực kỳ thịnh vượng, đừng bảo là Hỗn Nguyên hậu kỳ, liền xem như cường giả Hợp Đạo cũng đã từng xuất hiện qua. Thế nên không mấy ngạc nhiên khi Phiền Viễn nghi ngờ việc Đường Bắc Vi - một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ lại mạnh miệng nói mình có thể đại diện cho Nhân tộc.

Phiền Viễn tra hỏi như vậy khiến Đường Bắc Vi thoáng có chút nhíu mày. Không đợi Đường Bắc Vi nói chuyện, Thang Tế Đàm liền chủ động lên tiếng trước: "Phiền đạo hữu, Bắc Vi sư muội đích thật là có thể đại biểu cho Nhân tộc."

Thang Tế Đàm đã nói như vậy, Phiền Viễn đương nhiên cũng không tỏ ý kiến gì nữa. Y biết rõ, xưa nay mối quan hệ giữa Phượng Hoàng tộc cùng Nhân tộc vốn không tệ.

Phiền Viễn gật đầu, đáp: "Ta biết rồi, vậy ta liền đi trước, ba năm sau chúng ta sẽ gặp mặt tại Long tộc, thời gian cụ thể thì Thang sư muội cứ dựa theo thời gian tuyên truyền đấu giá hội là chuẩn."

Nói xong câu đó, Phiền Viễn quay người liền muốn rời khỏi. Trông thấy Phiền Viễn không định làm gì mình, thậm chí ngay cả uy hiếp cũng không nói một câu, trong lòng Thang Tế Đàm càng thêm hoang mang không thôi, nàng rốt cục nhịn không được, dứt khoát gọi Phiền Viễn lại, hỏi thẳng y: "Phiền đạo hữu, xin hỏi một chút, Địch sư đệ không trở lại cùng ngươi à? Hắn hiện tại đang ở nơi nào?"

Phiền Viễn gượng cười, nói: "Tế Đàm sư muội, ngươi cũng biết Địch đạo hữu không vừa mắt ta, chắc chắn sẽ không cùng nhau di chuyển, cho nên Địch đạo hữu hiện tại đang ở nơi nào, ta quả thật không hề hay biết."

Phiền Viễn đương nhiên biết thừa trong lòng Thang Tế Đàm đang nghĩ gì. Rõ ràng là nàng ta lo lắng y sẽ động thủ, thậm chí là liên lụy đến cả Phượng Hoàng tộc sau lưng nàng ta. Thực lực của Phượng Hoàng tộc bây giờ chính xác là đã xuống dốc không ít, nếu Yêu tộc bọn y quả thật muốn động thủ mà nói, dĩ nhiên có thể hoàn toàn nghiền ép được cả gia tộc nhà nàng ta.

Nếu Địch Cửu bị bọn họ giết tại Phong Giác Bảo, y thật đúng là sẽ không chút khách khí nào. Dù là sự tình đại hội của bách tộc sắp diễn ra, y có thể không vội giết Thang Tế Đàm, nhưng cũng nhất định phải khiến Phượng Hoàng tộc nôn ra một cái bồn máu lớn cho hả dạ.

Nhưng bây giờ Phiền Viễn thật sự không dám động thủ, chí ít là trước khi Địch Cửu quay lại Hư thị, y tuyệt đối không dám động đến Thang Tế Đàm dù chỉ là một sợi lông.

Nói thật lòng, trước đó biết Địch Cửu giết chết Quảng Minh Tử, Phiền Viễn cũng không hề đặt tên tu sĩ Đạo Nguyên như hắn ở trong lòng. Quảng Minh Tử chỉ có chút bản lĩnh ấy, nếu như Địch Cửu giết cũng không được, vậy thì xác thực hắn chỉ được có cái miệng là lớn lối, một chút thực lực cũng không có.

Nhưng hắn không chỉ giết được Quảng Minh Tử, mà còn đơn độc phá vỡ Thượng Cổ Bát Quái trận văn, điều này mới khiến Phiền Viễn bắt đầu thấy kiêng kỵ.

Y cảm thấy tên Địch Cửu này tuyệt đối không đơn giản. Không phải là năng lực chiến đấu đáng gờm, mà là thủ đoạn rất cao tay.

Những sự việc diễn ra sau đó lại càng xác nhận sự kiêng kị của y quả nhiên không sai. Y sớm đã đoán được Tịch Hồng Sâm có điều không ổn, tuy nhiên khi ấy y cũng không quá bận tâm. Thế nhưng khiến Phiền Viễn không ngờ là Tịch Hồng Sâm có thần trận bàn cấp chín, cứ việc cái thần trận bàn kia bây giờ đang ở trên người y, nhưng mỗi khi nghĩ lại, Phiền Viễn vẫn cảm thấy rùng cả mình.

Nếu không phải lúc đó Câu Tử Bật đột nhiên xuất thủ, trở mặt hãm hại Tịch Hồng Sâm, vậy thì giờ này ắt có lẽ Phiền Viễn đã sớm chỉ còn là một đống tro cốt trước sự lợi hại của cái thần trận bàn cấp chín ấy rồi.

Mà thông qua việc này, Phiền Viễn lại càng thêm kiêng kỵ Địch Cửu. Y khẳng định hắn chắc chắn đã sớm biết sẽ không chiếm được Thanh Liên, bằng không mà nói, Phiền Viễn tin tưởng Địch Cửu sẽ không đời nào dễ dàng buông tha cho Thanh Liên mà rời đi trước như vậy.

Bọn họ ở đó nhiều người như thế, hơn nữa toàn là Hỗn Nguyên Thánh Đế chứ cũng chẳng phải kẻ tay mơ nào, nhưng không một ai biết rõ sự tình, vì sao Địch Cửu lại sớm biết?

Bọn họ vốn không sợ Địch Cửu bố trí Khốn Sát Trận, là bởi vì coi như Địch Cửu có thể bố trí Khốn Sát Trận cao cấp thì Khốn Sát Trận của hắn cũng ngăn không được 7 8 tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế cùng nhau liên thủ.

Nhưng điểm đáng sợ thứ hai của Địch Cửu, đó là hắn đoán được rằng cuối cùng người đi ra thế mà chỉ còn lại có ba kẻ, Khốn Sát Trận của hắn chẳng những vây khốn Ô Lạc, còn lưu lại trên người y và Ma Cúc Gia một ấn ký.

Loại người này nếu như còn chưa chết, Phiền Viễn y làm sao dám động đến Thang Tế Đàm?

Nếu Địch Cửu mà biết được tiếng lòng của Phiền Viễn, hắn chắc chắn sẽ ngửa mặt lên trời cười thật to.

Tên Phiền Viễn này thật đúng là coi trọng hắn, Địch Cửu sớm biết không thể chiếm được Thanh Liên là thật. Nhưng việc cuối cùng chỉ còn có ba người đi ra, Địch Cửu làm sao mà đoán nổi. Suy nghĩ ban đầu của Địch Cửu chỉ là hắn sẽ dùng Khốn Sát Trận vây khốn một đám Hỗn Nguyên Thánh Đế, sau đó chèn ép hai tên Lạc Ô và Tịch Hồng Sâm, còn lại thương lượng thả một nhóm đông rời đi trước. Nào có lợi hại tới nỗi thần thánh như Phiền Viễn nghĩ.

Nghe Phiền Viễn trả lời, trong lòng Thang Tế Đàm ngược lại càng thấy hoang mang hơn, chẳng lẽ Địch Cửu thật sự không có việc gì?

Thôi vậy, sự tình của Địch Cửu hiện tại có gấp cũng không làm được gì, hiện tại nàng đang quan tâm đến chuyện bên chỗ Đường Bắc Vi hơn. Vì sao mà nàng ta không suy nghĩ, cũng chẳng cần thương lượng với Nhân tộc trước mà đã vội quyết định sẽ tham gia bách tộc đại hội do Long tộc tổ chức?

...

Địch Cửu chưa vội trở về Hư Thị, giờ phút này hắn đang ở ngay trên một tinh cầu hoang vu ở giữa hư không. Hắn khẳng định chỉ cần mình không ra mặt, cho Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia một vạn lá gan, hai tên này cũng không dám động thủ với Thang Tế Đàm.

Nhưng một khi hắn xuất hiện tại Hư Thị, vậy liền khó nói. Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia đều biết trên người hắn có chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm, nếu như hai tên này đột ngột phát điên, liên hợp với các Hỗn Nguyên cường giả còn lại để vây công hắn, vậy thì hắn đương nhiên sẽ khó lòng địch lại.

Cho nên mượn nhờ khoảng thời gian này, Địch Cửu dứt khoát tìm một cái tinh cầu hoang vu, bắt đầu bế quan nhằm mau chóng tăng thực lực của mình lên.

Chuyến đi vừa rồi đã giúp hắn đạt được nhiều đạo quả như vậy, hơn nữa còn chiếm được nhẫn trữ vật của lão già Tịch Hồng Sâm, nếu như không lợi dụng nó gia tăng tu vi thì đó mới là đồ ngốc.

Việc đầu tiên Địch Cửu muốn làm không phải là đi luyện hóa nhẫn trữ vật của Tịch Hồng Sâm hay Ô Lạc hoặc là Quảng Minh Tử, mà là hắn tiến vào thế giới Đệ Cửu, đi tới đứng phía dưới Hỗn Độn Thanh Liên.

Đã bị vây trong thế giới của hắn thì dù Hỗn Độn Thanh Liên có lợi hại hơn nữa cũng không thể ẩn nấp được.

Địch Cửu xòe tay ra, Thanh Liên phát ra từng đợt rung động, tựa hồ muốn trực tiếp bỏ chạy. Chỉ là hiện tại nó đã bị vây vào trong thế giới Đệ Cửu, Thanh Liên giống như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, không thể tự mình khống chế mà rơi thẳng xuống trước mặt Địch Cửu.

Địch Cửu hít một hơi thật sâu, giờ khắc này hắn thậm chí cảm giác được thức hải của mình đều rõ ràng hơn rất nhiều. Nhìn đóa Thanh Liên khổng lồ ấy, trong lòng Địch Cửu thầm nghĩ, đây quả nhiên là bảo vật Tiên Thiên a.