Thế giới thứ chín

Chương 678: Diệp Thế Hắc Liên




Bên ngoài Thanh Liên có một tầng ngăn cản hết thảy lực lượng thẩm thấu, đồng dạng như lĩnh vực của tu sĩ vậy. Địch Cửu khẳng định nếu như không phải nó đang nằm trong thế giới Đệ Cửu, hắn thật đúng là rất khó luyện hóa được nó, thậm chí có khi còn chưa kịp chạm vào Thanh Liên thì đóa hoa khổng lồ này đã bỏ chạy rồi.

Thế nhưng bây giờ Thanh Liên đang ở trong thế giới của hắn, Địch Cửu nhất định sẽ không có nửa phần khách khí. Quy tắc chu thiên hoàn toàn thấm vào. Mượn nhờ lực lượng của thế giới Đệ Cửu, Địch Cửu liền nhẹ nhàng xé mở tầng ngăn cách lực lượng của thứ bảo vật Tiên Thiên kia.

Nương theo khí tức khai thiên mênh mông, Địch Cửu đồng thời cũng thu hoạch được đủ loại tin tức vũ trụ.

Dưới quy tắc chu thiên của hắn, cứ lần lượt từng đạo lại từng đạo cấm chế đều bị Địch Cửu luyện hóa, cho đến khi Địch Cửu thu hoạch được một tin tức về Thanh Liên thì liền bị kinh trụ.

Thời điểm trước khi vũ trụ khai mở, trong hư không mênh mông đồng thời xuất hiện bốn mai Tạo Hóa Liên Tử. Trong đó có một viên Tạo Hóa Liên Tử chuyên hấp thu khí tức vũ trụ khai ích, sau khi bị vô cùng vô tận khí tức Tạo Hóa gột rửa thì nó dần tạo thành một đóa Tạo Hóa Thanh Liên, sau đó ẩn chìm vào trong vũ trụ mênh mông.

Còn lại ba viên Tạo Hóa Liên Tử, nhưng bọn chúng lại không có vận khí tốt như vậy, cho nên chỉ có thể giống như phần lớn các bảo vật khác, sau khi vũ trụ khai mở thì dựa vào khí tức sinh cơ mà dần dần tạo thành ba đóa Tiên Thiên Thanh Liên.

Chỉ là ba đóa Tiên Thiên ấy mỗi đóa lại có một số phận khác nhau, bởi vì bọn chúng ngẫu nhiên nhận lấy các loại khí tức xâm nhập khác biệt.

Trong đó có một đóa dung nhập huyết hà, hóa thành màu đỏ, trở thành Nghiệp Hỏa Hồng Liên.

Đóa thứ hai thì tiếp nhận khói lửa nhân gian, hóa thành màu vàng, trở thành Công Đức Kim Liên.

Đóa cuối cùng thì rơi vào Khổ Hải Thâm Uyên, hóa thành màu đen, trở thành Diệt Thế Hắc Liên.

Vô luận là Công Đức Kim Liên hay là Nghiệp Hỏa Hồng Liên hoặc là Diệt Thế Hắc Liên, nếu bàn về vận mệnh thì đều kém xa tít tắp so với Tạo Hóa Thanh Liên, dẫn tới cấp bậc giữa bọn chúng cũng chênh lệch rất lớn.

Khiến Địch Cửu câm nín, ấy là đóa hoa mà hắn lấy được theo lý thuyết chính là Diệt Thế Hắc Liên, cũng là đóa Thanh Liên có vận mệnh kém nhất trong số chúng. Thế nhưng đóa hoa sen mà hắn đang luyện hóa rõ ràng có màu xanh a?

Địch Cửu vừa mới nghĩ đến đây, đóa hoa sen màu xanh trong tay đã biến thành màu đen. Hiện tại chính là một đóa hoa sen có mười hai phiến đang trôi nổi lơ lửng ở trước mặt hắn.

Có nên tiếp tục luyện hóa nó không hay là ngừng lại? Địch Cửu xoắn xuýt nhìn đóa sen đen mười hai phiến đó.

Sở dĩ hắn bối rối như vậy không phải là vì hắn không có cách nào luyện hóa đóa hoa sen này. Lấy thực lực của hắn, cộng thêm việc nó đang bị vây ở trong thế giới Đệ Cửu, hắn hoàn toàn có thể luyện hóa thành công đóa hoa sen màu đen ấy.

Chỉ là mới rồi hắn thu được hai điểm tin tức, nếu tiếp tục luyện hóa Hắc Liên, hắn có thể biến nó trở thành một kiện đỉnh cấp Tiên Thiên phòng ngự cùng pháp bảo công kích. Nhưng giờ phút này Hắc Liên chỉ có khí linh tồn tại, không đủ trưởng thành để biến nó thành pháp bảo công kích hay phòng ngự.

Còn nếu như không luyện hóa Hắc Liên, vậy thì hắn có thể tiếp tục đem Hắc Liên cắm xuống, tiếp tục nuôi dưỡng nó.

Đổi thành người khác, cho dù có thành công cắm Hắc Liên xuống thì tương lai cũng chẳng dùng được. Hắc Liên đã ở trong hư không rất nhiều năm, vậy mà cũng không thấy nó trưởng thành lên được chút nào. Loại bảo vật khai thiên như vậy há có thể tùy tiện bồi dưỡng?

Nhưng Địch Cửu thì khác biệt, hắn có thế giới Đệ Cửu, chỉ cần hắn ngày càng cường đại hơn, thế giới Đệ Cửu này cũng sẽ theo hắn ngày một lớn mạnh. Tương lai chắc chắn sẽ có một ngày, tình trạng của đóa Diệt Thế Hắc Liên có thể trưởng thành ngang bằng với đóa Tạo Hóa Thanh Liên kia.

Nghĩ đến việc ngay cả Tịch Hồng Sâm cũng không làm gì được hắn, vả lại thực lực của hắn sẽ còn tiếp tục tăng tiến lên cao, thay vì bây giờ triệt để luyện hóa Hắc Liên để tăng một tầng thực lực lên, Địch Cửu cảm thấy chi bằng cứ mang Hắc Liên đặt vào bên trong Đệ Cửu thế giới, chờ ngày nó trở nên càng hữu dụng hơn nữa thì tốt hơn.

Trong Đệ Cửu thế giới đã có Kiến Mộc, nhiều thêm một đóa Hắc Liên cũng không là gì.

Địch Cửu tìm chỗ cắm Hắc Liên xuống, xong xuôi còn lưu lại một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch ở bên dưới nó, lo liệu ổn thỏa rồi lúc này hắn mới lấy ra chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm.

Chiếc nhẫn của lão già đó đích thật là một cái Chân Linh thế giới có cấp bậc rất cao. Dù Tịch Hồng Sâm đã vẫn lạc, nhưng Địch Cửu cũng phải hao tốn thời gian nửa tháng, lúc này mới hoàn toàn phá vỡ được hết thảy cấm chế trên chiếc nhẫn của ông ta.

Không mở ra thì thôi, vừa chứng kiến đồ vật trong chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm, Địch Cửu liền bị kinh trụ. Ông ta có đến 23 đầu Cực phẩm Thần Linh Mạch, thượng phẩm Thần Linh Mạch thì có gần trăm đầu. Còn trung phẩm cùng hạ phẩm, đoán chừng Tịch Hồng Sâm căn bản là không để vào mắt, cho nên trong này không lưu giữ một đầu nào. Thượng phẩm thần tinh thì chồng chất như núi. Địch Cửu giản lược quét qua một chút, chí ít cũng phải có tầm chục tỷ viên.

Bên trong Chân Linh thế giới của Tịch Hồng Sâm còn có một cái đỉnh cấp Thần linh thảo dược viên, chủng loại thần linh thảo trong đó khiến kẻ quen nhìn đồ tốt như Địch Cửu cũng phải đỏ mắt không thôi. Thế nhưng Địch Cửu lại không trông thấy Đạo Quả Thụ, xem ra là cấp bậc nhẫn trữ vật của ông ta mặc dù không tệ, nhưng vẫn không cách nào so sánh được với thế giới Đệ Cửu của hắn, có thể tùy tiện trồng xuống đạo quả.

Địch Cửu càng xem tiếp lại càng kích động. Đồ vật trân quý tỉ như thần tủy ức năm mà không ngờ Tịch Hồng Sâm lại có đến cả trăm giọt, ngoài ra còn có đủ loại vật liệu luyện khí, công pháp tu luyện, đan dược, pháp bảo... Đều là chồng chất như núi.

Chỉ là Đạo Nguyên đạo quả mà Địch Cửu muốn nhất thì lại chỉ tìm được có mỗi bảy viên.

Bất quá đối với Địch Cửu mà nói, số lượng Đạo Nguyên đạo quả mà hắn thu thập được bữa giờ có lẽ đã đủ để hắn bước vào hàng ngũ Đạo Nguyên Đan Thánh.

Địch Cửu cứ thế mất cả ngày để chuyển dời tất cả mọi thứ trong chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm vào thế giới Đệ Cửu của mình, vừa làm vừa cảm thán không thôi. Không ngờ chuyến đi này lại thu về cơ duyên tốt như vậy. Cũng không nghĩ là số đồ vật mà bao lâu nay hắn vẫn rất tự hào của mình, hóa ra ngay cả số lẻ của Tịch Hồng Sâm cũng chẳng bằng. Rốt cuộc gia hỏa này là từ đâu lấy tới nhiều đồ tốt như vậy nhỉ?

Thật ra Địch Cửu quên mất một chuyện, hắn cũng không nghĩ lại xem năm nay hắn mới bao lớn? Còn Tịch Hồng Sâm thì đã sống được bao nhiêu năm? Có sự chênh lệch lớn giữa hai người thì cũng chẳng có gì là lạ.

Sau đấy Địch Cửu lại tiếp tục mở ra chiếc nhẫn của Quảng Minh Tử và Ô Lạc. Tiếng ác đồn xa của Ô Lạc tuy ghê gớm, thế nhưng đồ vật trong chiếc nhẫn của gã và cả của Quảng Minh Tử cộng lại cũng không bằng một góc Chân Linh thế giới của lão già Tịch Hồng Sâm. Còn may mà trong chiếc nhẫn của Quảng Minh Tử, Địch Cửu tìm được một đoàn Hư Không Sinh Cơ Tủy, vả lại cấp bậc còn không thấp. Xem như cũng an ủi.

Địch Cửu thoát ra khỏi thế giới Đệ Cửu, sau đấy không có nửa điểm chần chờ, dứt khoát đem hai đầu cực phẩm Thần Linh Mạch cắm vào trong Tụ Linh Trận, rồi lại lấy ra một đống thượng phẩm thần tinh đặt xung quanh, bắt đầu bế quan tu luyện.

Dưới tài nguyên tu luyện cường đại như thế, vậy mà tu vi của Địch Cửu vẫn tăng tiến vô cùng chậm rãi. Bất quá cũng may mà Địch Cửu lần này đạt được trăm giọt thần tủy ức năm, thứ đó đối với cường giả Hỗn Nguyên, thậm chí là cường giả Hợp Đạo đều có chỗ tốt rất lớn, giá trị của mỗi một giọt đều khó mà định giá. Địch Cửu vì muốn mau chóng tăng tu vi của mình lên nên không chút do dự nuốt vào mười giọt một lần.

Hắn vừa nuốt mười giọt thần tủy ức năm xuống, nguyên khí thiên địa vừa tinh khiết lại vừa nồng đậm liền tản ra khắp mọi ngóc ngách trong Tinh Không mạch lạc của Địch Cửu, cộng thêm trình độ quét sạch thần linh khí đầy kinh khủng của quy tắc chu thiên khiến tu vi hắn rốt cục bắt đầu từ từ dâng lên.

Hai năm sau, Địch Cửu triệt để bước vào cảnh giới Đạo Nguyên trung kỳ. Địch Cửu lần nữa nuốt vào 20 giọt thần tủy ức năm, lại thêm một năm sau, tu vi của hắn rốt cuộc cũng chạm ngưỡng Đạo Nguyên hậu kỳ.

Đống thượng phẩm thần tinh chồng chất ở bên người Địch Cửu đã bị hắn tiêu hao hầu như không còn sót lại viên nào, hai đầu cực phẩm Thần Linh Mạch cũng đã gần cạn kiệt.

Địch Cửu hài lòng đình chỉ việc tiếp tục tu luyện, nếu như hắn đem mấy chục giọt thần tủy ức năm còn lại đều nuốt vào, đoán chừng hắn thậm chí có thể trùng kích đến cảnh giới nửa bước Hỗn Nguyên.

Nhưng Địch Cửu cảm thấy không cần thiết phải làm thế.

Hiện tại ở tu vi Đạo Nguyên hậu kỳ này, hắn đã không cần e ngại bất kỳ tên nào, cho dù xem như muốn bế quan để thăng cấp lên Hỗng Nguyên thì cũng nhất thiết phải ở lì mãi trên một cái tinh cầu hoang phế trong hư không như vậy.

Bây giờ cũng đã đến lúc hắn nên trở về Hư Thị rồi, miễn cho Đinh Trì cùng Thiểm Điện chờ đợi sốt ruột.

....

Vẻn vẹn một tháng sau, Địch Cửu đã xuất hiện ở bên ngoài cổng thành Hư Thị.

Từ lúc hắn xử lý gã Yêu tộc Cấm Thịnh Huân kia rồi rời khỏi Hư Thị đến bây giờ trở về, trong chớp mắt đã qua hơn ba năm. Thế nhưng tại Tu Chân giới, quãng thời gian ba năm chẳng tính là gì.

Sau khi vào trong Hư Thị, Địch Cửu bỗng cảm thấy hơi ngờ ngợ, quan sát một vòng liền phát hiện ra vấn đề nằm ở đây, dường như cường giả nơi đây đã ít đi rất nhiều. Hắn nhớ kỹ lúc mình vừa tới Hư Thị có thể trông thấy tu sĩ Đạo Nguyên khắp nơi, vậy mà bây giờ ngẫu nhiên mới bắt gặp được một hai kẻ. Mặc dù người dân đi lại ở nơi này vẫn vô cùng đông đúc tấp nập, thế nhưng phần lớn đều là tu sĩ chứng đạo bước đầu tiên.

Theo lý thuyết, Đạo Quả Tháp hẳn là sắp mở ra, cường giả nơi này sẽ càng ngày càng nhiều mới phải, tại sao lại hiếm thấy tu sĩ Đạo Nguyên như thế? Cường giả Hỗn Nguyên thì lại không cần nhắc tới, nãy giờ hắn vào đây nửa ngày cũng chẳng nhìn thấy một người nào.

Địch Cửu mau chóng di chuyển tới Thần Phượng tức lâu, khiến hắn nhẹ nhàng thở ra chính là hắn vừa tới nơi này liền cảm nhận được khí tức của Thiểm Điện. Thiểm Điện vẫn còn đây, vậy đã nói rõ chẳng có vấn đề gì lớn lao lắm. Hắn đoán không sai, chỉ cần hắn vẫn không xuất hiện, Phiền Viễn sẽ không động thủ với Thang Tế Đàm.

"Địch sư huynh..." Trông thấy bóng dáng Địch Cửu, Đinh Trì kích động hô lên một câu rồi nhanh lẹ bước ra đón hắn. Địch Cửu vừa nhìn liền nhận ra, Đinh Trì gần nhất có tiến bộ khá lớn, tu vi đã đạt tới Hóa Đạo trung kỳ rồi.

Thiểm Điện theo sát sau lưng Đinh Trì, hưng phấn phóng ra bay vòng quanh Địch Cửu, khiến Địch Cửu ngạc nhiên là tu vi của nó ngược lại không tăng tiến mấy.

"Đinh huynh, Thang Tế Đàm sư tỷ đã trở về đây chưa?" Việc đầu tiên Địch Cửu quan tâm đến là chuyện của Thang Tế Đàm. Mặc dù dựa theo đạo lý mà nói thì Ô Lạc cùng Tịch Hồng Sâm đều đã bị hắn xử lý, Thang Tế Đàm hẳn sẽ không có chuyện gì, nhưng Địch Cửu vẫn bận lòng chuyện của nàng ta.