Sau khi Thanh Liên bị Địch Cửu lấy đi, bạch hồ bên trong không hiểu sao bỗng nhiên cũng biến khô, cạn sạch không còn một giọt nước nào. Ngay cả hộ trận hỏa diễm mà trước đó Địch Cửu muốn dùng để tấn cấp Đạo Hỏa cũng đã biến mất vô tung vô ảnh. Địch Cửu lướt một vòng, cảm giác được nơi này không còn đồ vật gì đáng giá, lúc này mới quay người rời đi.
Chuyến đi này hắn đã đạt được rất nhiều đồ tốt, ngoại trừ Thanh Liên thì thứ hắn đang háo hức khám phá nhất chính là chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm. Địch Cửu cực kỳ để ý đến chiếc nhẫn trữ vật này, nghe đồn Tịch Hồng Sâm là tu sĩ giàu có bậc nhất tại vùng hư không giới vực này. Thang Tế Đàm đã từng nói với hắn, Tịch Hồng Sâm cùng cung chủ Quảng Nguyên cung là hai người có tài nguyên tu luyện dồi dào nhất vùng hư không quanh đây, Địch Cửu rất muốn biết, lão gia hỏa đó đến cùng là giàu có tới trình độ nào.
Địch Cửu vừa mới rời khởi Phong Giác Bảo, thần niệm liền rơi vào bên trong mặt nhẫn của Tịch Hồng Sâm, đây là lần đầu tiên hắn háo hức tới nỗi không kịp chờ đợi như vậy, hắn rất muốn biết trong chiếc nhẫn kia có bao nhiêu đồ tốt.
Thế nhưng Địch Cửu lại rất kinh ngạc, chiếc nhẫn này chỉ là một viên thượng phẩm Thần khí, cũng không phải là đỉnh cấp Chân Linh thế giới.
Vốn Địch Cửu cho rằng, lão gia hỏa giàu có như Tịch Hồng Sâm thì ít nhất phải có một thứ trữ vật tương đương với cấp độ Tiên giới, cấp bậc ắt hẳn không thua kém cực phẩm Thần khí Chân Linh thế giới mới phải.
Không đúng, Địch Cửu nhíu mày, nhìn chằm chằm món đồ trong tay!
Chiếc nhẫn này chỉ có cấm chế cấp năm, không cần tốn bao nhiêu tâm huyết đã có thể dễ dàng khai mở. Không chỉ như vậy, mà món đồ này còn không thèm thiết trí lạc ấn.
Địch Cửu nghĩ đến những món đồ trữ vật của mình, cho dù chỉ là một chiếc nhẫn dự bị thì hắn tuyệt đối cũng phải tốn hao một phen khí lực để bố trí cấm chế. Loại gia hỏa cáo già như Tịch Hồng Sâm, há có thể không tốn phí một phen tâm huyết để thiết trí cấm chế cho chiếc nhẫn của mình sao?
Chiếc nhẫn này tuyệt đối không phải là thứ mà Tịch Hồng Sâm dùng để cất kỹ những món bảo vật của ông ta. Địch Cửu nghĩ đến một việc, sắc mặt liền tối sầm, không chút nào dễ nhìn. Nếu không phải Ô Lạc lừa hắn thì nghĩa là món đồ chân chính đã bị Phiền Viễn cầm đi. Ô Lạc là do hắn đích thân tự tay xử lý, gã đương nhiên sẽ không lừa được hắn.
...
Sau khi Địch Cửu rời đi được khoảng một nén nhang, một cái bóng nhàn nhạt, mơ hồ từ trong bạch hồ khô cạn bên trong Phong Giác Bảo bay lên. Bóng dáng lờ mờ ấy không ngờ lại chính là Nguyên Thần hư nhược đang tồn tại một cách lay lắt của Tịch Hồng Sâm, về phần nhục thân của ông ta thì sớm đã bị mấy người Phiền Viễn liên hợp xử lý.
Hư nhược Nguyên Thần của Tịch Hồng Sâm nhìn chằm chằm về lối đi nơi xa xa, âm tàn nói, "Tương lai Tịch Hồng Sâm ta nếu không diệt sạch toàn bộ chủng tộc của mấy người bọn ngươi, Tịch Hồng Sâm ta xem như tu luyện tới hôm nay vô ích rồi. Còn có tên súc sinh Địch Cửu gian trá kia, ta sẽ đem tinh huyết của ngươi từng giọt, từng giọt thiêu đốt, ngao dầu đốt đèn 49 vạn năm mới giải nổi mối hận thù này."
Đương khi nói chuyện, một viên đạo quả đột ngột xuất hiện trong miệng Tịch Hồng Sâm, Tịch Hồng Sâm há miệng đem đạo quả nọ nuốt vào sạch sẽ. Nguyên Thần như ẩn như hiện kia trở nên rõ ràng hơn nhiều.
May mắn Địch Cửu đi nhanh, bằng không mà nói, Nguyên Thần của ông ta thật đúng là không kiên trì được bao lâu. Trừ việc đó ra, ông ta còn lo lắng chiếc nhẫn của mình sẽ bị phát hiện, cho nên nơi đây tuyệt đối không an toàn, ông ta nhất định phải rời khỏi Phong Giác Bảo này càng sớm càng tốt mới được.
"Kể ra ta cũng thật hiếu kỳ, nhục thể của ngươi cũng không phải do ta tiêu diệt, ngươi làm gì mà ôm mối hận thù sâu sắc như vậy với ta?" Đúng lúc đó, một thanh âm thanh thúy đột ngột truyền đến.
Tịch Hồng Sâm chỉ vừa mới ngưng thật một điểm nhục thân, hiện tại nghe thế liền giật nảy mình, nguyên thần tựa hồ lại có xu thế tan ra, ông ta kinh hãi nhìn vừa xuất hiện lần nữa trước mặt mình, ngữ điệu run rẩy khó kiềm chế, "Ngươi rõ ràng đã đi rồi..."
Sở dĩ ông ta khẳng định Địch Cửu đã rời khỏi, đó là bởi vì ở ngoài Phong Giác Bảo, Tịch Hồng Sâm đã lưu lại một ấn ký giám sát, rõ ràng nó đã ghi chép tin tức Địch Cửu rời đi được một lúc lâu rồi.
Tịch Hồng Sâm không chỉ biết Địch Cửu đã ra ngoài Phong Giác Bảo, mà còn biết mấy người Phiền Viễn, Ma Cúc Gia, Câu Tử Bật cùng Đạo Truyền Tầm cũng đều đã tẩu thoát khỏi đây. Còn kẻ từ đầu tới cuối vẫn không hề di chuyển là Ô Lạc thì không cần nghĩ cũng biết, ắt hẳn đã bị Địch Cửu xử lý.
Rõ ràng Địch Cửu đã thoát ra khỏi Phong Giác Bảo, tại sao lại đột nhiên trở về? Hơn nữa còn di chuyển bằng tốc độ nhanh như vậy?
"Ngươi quá thông minh, cho nên ta chỉ có thể âm thầm trở lại một chuyến." Thanh âm của Địch Cửu thật giống như chùy sắt lớn đánh vào trên Nguyên Thần tán loạn của Tịch Hồng Sâm, khiến cho Nguyên Thần yếu ớt của ông ta càng thêm run rẩy không chịu nổi.
"Địch huynh, chuyện này là Tịch Hồng Sâm ta đã làm không đúng. Chiếc nhẫn của ta là một cái Chân Linh thế giới đỉnh cấp, đồ vật bên trong đều giao cho ngươi. Cầu xin ngươi tha cho ta một mạng." Tịch Hồng Sâm nói xong, không chút do dự đem một chiếc nhẫn ném qua cho Địch Cửu, giờ phút này trong lòng của ông ta chỉ thấy vô vàn hối hận. Nếu như có thể quay lại thời gian một lần nữa, Tịch Hồng Sâm tuyệt đối sẽ không vì tiếc của mà giữ lại chiếc nhẫn, cuối cùng đành phải trả giá bằng cái mạng nhỏ của mình cho kẻ địch.
Bởi vì trong chiếc nhẫn kia là vô số đồ tốt mà ông ta đã tích lũy trong rất nhiều năm, thế nên mới khiến Tịch Hồng Sâm có chút không nỡ từ bỏ.
Cứ việc đã đưa chiếc nhẫn cho đối phương, nhưng Tịch Hồng Sâm thừa biết việc Địch Cửu tha cho ông ta một mạng cơ hồ là con số không, đáng tiếc là cái mạng nhỏ của ông ta bây giờ đã như chỉ treo sợi mành, cho dù là một cơ hội nhỏ nhoi nhất, ông ta cũng không muốn từ bỏ.
Địch Cửu giương tay cầm ra một đóa hỏa diễm, cười hắc hắc, nói: "Ta hẳn là nên cảm tạ ngươi, nếu như không phải vì ngươi quá lợi hại khiến ta luôn e ngại, đề phòng ngươi thì ta đã chẳng quay lại đây, như vậy thì xem như ta đã để lại một cái tai hoạ cực lớn cho mình rồi."
Hỏa diễm ném xuống, Nguyên Thần của Tịch Hồng Sâm trong chớp mắt liền bị Đạo Hỏa bao lấy.
Trong lòng Địch Cửu cũng có chút khâm phục Tịch Hồng Sâm, tên vương bát đản này thật biết chừa đường lui a. Mới vừa rồi thần niệm của hắn chỉ xem xét trong hư không để tìm Thanh Liên, thế mà không nghĩ sẽ quan sát dưới mặt đất một phen. Việc lần này coi như đã cho hắn một lời nhắc nhở, về sau ở bất kỳ địa phương nào cũng không thể xem nhẹ, một lần chủ quan như thế có thể sẽ phải trả giá bằng cả một đòn trí mạng.
...
Từ khi trở về lại Hư Thị, trong lòng Thang Tế Đàm vẫn luôn rất bất an.
Sự tình của Ô Lạc, nàng đã sớm thông báo cho Phượng Hoàng tộc biết để có thể tùy thời chuẩn bị, nàng đến Hư Thị thuần túy là vì chờ đợi Địch Cửu. Nếu như Địch Cửu mãi vẫn không trở về, như vậy liền mang ý nghĩa mọi thứ đã thất bại, cả hắn và nàng đều gặp nguy hiểm rồi.
Gã Ô Lạc ấy là một người cực kỳ âm hiểm, thứ làm cho Thang Tế Đàm sợ gã nhất không phải là sức chiến đấu, mà là thủ đoạn tàn nhẫn của gã. Gã thậm chí có thể đồ sát cả một chủng tộc, đuổi tận giết tuyệt đến nỗi chủng tộc nọ không còn nổi dù chỉ là một ngọn cỏ. Cho nên dù có rất nhiều cường giả thực lực hơn xa Ô Lạc, nhưng cũng chẳng mấy người nguyện ý đối mặt kết thù với gã họ Ô này.
Nếu đã là kẻ địch của Ô Lạc, may mắn giết được gã là chuyện tốt nhất. Vạn nhất giết không được mà nói, đó chính là đại phiền toái.
Hôm nay, trong lúc Thang Tế Đàm đang chỉ điểm cho Thiểm Điện cùng Đinh Trì vài vấn đề về việc tu luyện, thì bỗng có một nữ tử mặc áo đen, dáng người nhỏ gầy vội vã chạy tới. Thang Tế Đàm trông thấy sắc mặt sốt ruột của nữ tử nọ thì không khỏi hoảng hốt, giật mình. Nữ tử vừa mới tới ấy chính là tâm phúc của nàng, Thang Tuyết Nhi. Thang Tuyết Nhi là do nàng cố ý lưu nàng ta lại Hư Thị để nghe ngóng tin tức, chỉ cần có một cơn gió thổi cỏ lay, nàng lập tức liền có thể biết.
"Tuyết Nhi, có việc gì?" Không đợi Thang Tuyết Nhi nói chuyện, Thang Tế Đàm đã vội vã bước tới hỏi.
Thang Tuyết Nhi đáp: "Đàm tỷ, ta nhìn thấy Phiền Viễn tiến vào Hư Thị, một mạch đi thẳng tới tòa nhà chính của Yêu tộc."
"Cái gì? Y có bị thương không?" Thang Tế Đàm giật mình, sắc mặt biến hóa không ngừng.
Dựa theo suy đoán của nàng, Tịch Hồng Sâm mời những cường giả Hỗn Nguyên cùng đi tìm kiếm Hỗn Độn Thanh Liên, rõ ràng là ông ta không có lòng tốt. Hiện tại nếu Phiền Viễn bình an trở về, vô luận là đã xảy ra chuyện gì, xem ra tình huống ở chỗ Địch Cửu ắt hẳn cũng không tốt lành gì.
Nếu Phiền Viễn cùng Ô Lạc, còn có Tịch Hồng Sâm liên thủ, Địch Cửu khẳng định là phải chết không nghi ngờ. Địch Cửu chết rồi, muốn nói Tịch Hồng Sâm sẽ bỏ qua cho Thang Tế Đàm nàng thì chính nàng cũng sẽ không tin tưởng.
Thang Tế Đàm nắm chặt nắm đấm. Chỉ cần lại cho nàng mấy năm, sau khi nàng dung hợp thành công Thất Thải Thần Hoàng chi huyết thì cho dù Tịch Hồng Sâm có đích thân tìm tới đây, nàng cũng không sợ ông ta, đáng tiếc thời gian không đợi nàng.
Phượng Hoàng tộc từng có thời kỳ vô cùng huy hoàng, nhưng sự huy hoàng đó đã sớm lụi tàn kể từ khi Hạm Hoàng Thánh Quân đi đến Thiên Ngoại Thiên xong, không còn tin tức sau đấy nữa, hiện tại Phượng Hoàng tộc sớm đã không còn là cường tộc trước kia.
"Theo ta quan sát thì hẳn là y không có thụ thương gì đâu, khí thế rất là cường đại." Thang Tuyết Nhi hồi đáp, nàng đương nhiên minh bạch tình cảnh hiện tại của Thang Tế Đàm. Nhưng đây không phải là lúc nên giấu giếm tình hình, có gì cũng nên nói thật để Đàm tỷ có tinh thần chuẩn bị thì hơn.
Thang Tế Đàm cau mày, đương lúc muốn nói chuyện thì chợt nghe một thanh âm truyền đến, "Xin hỏi Thang Tế Đàm sư tỷ có đây không? Thánh Đạo tông Đường Bắc Vi đến xin bái phỏng."
"Đường Bắc Vi?" Thang Tế Đàm rất nhanh liền nghĩ tới một người, gấp rút đứng bậy dậy, "Nhanh đi mời đến... Không, hay là chính ta nên xuống dưới thì hơn."
Thang Tế Đàm vội vã xuống lầu, ngay đại sảnh lầu một của Thần Phượng tức lâu liền nhìn thấy một nữ tử có sắc mặt tương đối tiều tụy, nhưng dung nhan tuyệt sắc kia thì vẫn khiến Thang Tế Đàm rung động như năm nào. Phượng Hoàng tộc vốn có rất nhiều mỹ nữ, nhưng hầu hết những mỹ nữ ấy mà đem ra so với Đường Bắc Vi trước mắt nàng đây thì tựa hồ chỉ có thể coi là có dung mạo thanh tú mà thôi.
"Ngươi là Đường Bắc Vi sư muội?" Thang Tế Đàm bước nhanh tới trước chào hỏi.
"Đúng vậy, Bắc Vi gặp qua Tế Đàm sư tỷ." Đường Bắc Vi mỉm cười, liền giống như hoa tươi nở rộ, trong lúc nhất thời toàn bộ không gian đều đã mất đi nhan sắc.
"Ha ha, Tế Đàm sư muội, trông thấy ngươi còn ở nơi này, vậy thì đỡ phiền rồi." Một tiếng cười sang sảng truyền đến, vừa nghe thấy thanh âm đó, Thang Tế Đàm giật bắn mình, sắc mặt thoáng chút đã tái nhợt, trong lòng bất giác cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng. Phiền Viễn quả nhiên tới rồi, thậm chí còn không cho nàng một chút thời gian suy nghĩ kế sách thì y đã đến.