Không đợi Địch Cửu nói chuyện, Phiền Viễn liền tiếp tục nói: "Địch đạo hữu, Khốn Sát Trận này của ngươi mặc dù cường đại, nhưng nếu như ta dùng cấm thuật thì hoàn toàn có thể phá vỡ Khốn Sát Trận."
Ma Cúc Gia nghe thấy Phiền Viễn nói vậy bèn vội vàng hùa theo: "Địch huynh, Phiền huynh nói không sai. Mặc dù loại tà thuật như Cấm thuật này, xong khi thi triển xong sẽ gây ra tổn thương khá lớn đến bản thân, bất quá nếu đã đứng trước nguy cơ sinh tử, chúng ta cũng sẽ bất chấp."
Ý tứ của Ma Cúc Gia rất rõ ràng, cả y và cả Phiền Viễn nếu bị dồn đến chân tường, cả hai toàn toàn có thể sử dụng cấm thuật.
"Oanh!" Ô Lạc biết Địch Cửu sẽ không bỏ qua cho gã, cho nên gã không buồn cầu xin, nhân lúc đối phương còn đang phân tâm nói chuyện, gã liền tế ra trường côn đánh thẳng vào Khốn Sát Trận của Địch Cửu.
Địch Cửu biết, lúc này không thể do dự thêm nữa, Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia đều không khoa trương, thay vì cùng ba tên này liều một trận đến nỗi cá chết lưới rách, còn không bằng nhẹ nhàng xử lý một mình gã Ô Lạc thì hơn.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu không chút do dự hét lên: "Mỗi người để lại một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch, sau đó mau chóng rời đi, bằng không thì liền lưu lại hết đi."
"Thành giao." Phiền Viễn ngay cả ý nghĩ trả giá cũng đều không có, trực tiếp cầm ra một chiếc nhẫn ném vào trong Khốn Sát Trận.
Ma Cúc Gia cũng hệt như Phiền Viễn, không nói gì nhiều, chỉ vội vã ném ra một chiếc nhẫn. Địch Cửu giơ tay ra, thu hồi hai chiếc nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn của bọn họ không có cấm chế, bên trong quả thật có hai đầu cực phẩm Thần Linh Mạch.
"Đi đi." Địch Cửu nói lời giữ lời, không chút do dự hé ra một đầu thông đạo cho bọn họ.
Phiền Viễn cùng Ma Cúc Gia trực tiếp xông thẳng ra ngoài, ngay cả đầu cũng không quay lại, chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Ô Lạc thấy thế, gấp rút muốn xông về phía thông đạo nhân lúc Địch Cửu chưa kịp đóng lại, chỉ là gã vừa mới bước lên một bước liền bị một đạo sát mang kinh khủng quấn lấy, giờ phút này, gã không thể không lần nữa tế ra tấm lưới đen để bảo vệ toàn thân.
Phiền Viễn và Ma Cúc Gia xông ra khỏi Phong Giác Bảo xong, đừng bảo là dừng lại thương lượng một chút việc đợi lát nữa Địch Cửu đi ra thì đối phó gì đấy với hắn, bọn họ ngay cả nói một lời với nhau đều không có, ra ngoài rồi liền thi triển độn thuật, nhanh chóng biến mất ở trong hư không.
Địch Cửu chắc chắn sẽ giết chết Ô Lạc, đây là việc nhất định sẽ diễn ra. Lấy trình độ Trận Đạo của Địch Cửu, bọn họ có lại ở chỗ này căn bản cũng không ngăn được Địch Cửu. Cứ xem như cả hai cùng ngăn vào, kết cục cuối cùng hươu chết vào tay ai còn rất khó nói.
Giờ phút này, vô luận là Phiền Viễn hay Ma Cúc Gia thì trong lòng bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó chính là phải tăng lên trình độ Trận Đạo của mình, đấy mới là việc cấp bách nhất.
"Địch Cửu, nếu như ngươi muốn lấy chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm thì ta cho ngươi. Ta và ngươi không oán không cừu, cần gì phải gây chuyện sinh tử đại địch như vậy? Tương lai sao còn có thể nhìn mặt nhau?" Ô Lạc đã thử công kích mấy lần, cuối cùng đàng phải chấp nhận sự thật, đó là mình đã bị Khốn Sát Thần Trận cấp bảy của tên Đạo Nguyên trước mặt vây khốn, nhận ra xong, Ô Lạc bèn không tiếp tục công kích nữa, dứt khoát ngừng lại, thức thời đàm phán cùng Địch Cửu.
Địch Cửu từ bên trong Ẩn Nặc Trận bước ra ngoài Khốn Sát Thần Trận, xuất hiện trước mặt Ô Lạc, mỉa mai nói: "Họ Ô kia, thời điểm ngươi đồ sát toàn bảo, ta có ngăn ngươi không? Nhưng ngươi đã làm gì? Từ lúc đấy ta đã muốn giết chết tên cặn bã như ngươi. Huống chi, ta đã từng hứa với bằng hữu của mình, tuyệt đối sẽ không để cho tên cặn bã là ngươi còn sống bước ra ngoài. Tương lai? Ha ha, ngươi đã không còn có thứ gọi là tương lai từ lâu rồi..."
Lời Địch Cửu vừa dứt, Thiên Sa Đao trong tay liền bổ thẳng ra ngoài.
Đối phó với một mình Ô Lạc, hắn còn không tất yếu phải mượn nhờ hoàn toàn Khốn Sát Thần Trận, hắn muốn mặt đối mặt xử lý gã gia hỏa Ô Lạc ấy. Khốn Sát Thần Trận chỉ là phòng ngừa gia hỏa này đào tẩu mà thôi.
"Nằm mơ!" Ô Lạc quát chói tai một tiếng, tấm võng lớn màu đen cuồng quyển hướng về phía Địch Cửu, giờ phút này, gã đã quyết định thay đổi chủ ý, tuyệt đối không để cho Địch Cửu co lại trốn vào trong Khốn Sát Trận nữa. Gã lo lắng nhất chính là Địch Cửu trốn ở trong Khốn Sát Trận này rồi lợi dụng pháp trận xuống tay với gã. Nhưng hiện tại Địch Cửu đã cùng gã mặt đối mặt, gã chỉ cần khóa Địch Cửu lại rồi giết chết hắn, xong khi xử lý xong tên sâu kiến đó thì dù cho Khốn Sát Trận này có là thần trận cấp chín, gã cũng sẽ tìm ra cơ hội rời khỏi.
Oanh! Thiên Sa Đao đánh vào trong hư không bên cạnh Ô Lạc làm cho gã cảm giác không gian quanh thân chính mình tản ra tán loạn, chẳng những lĩnh vực của gã vỡ vụn, mà tấm võng lớn màu đen tựa như một con vật đã mất đi gân cốt, bắt đầu mềm oặt rơi xuống.
"Là pháp tắc phá toái..." Ô Lạc kinh hãi, một đao này của Địch Cửu rõ ràng không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Ô Lạc, thế mà lại có thể xé rách lĩnh vực cùng thần thông pháp tắc của gã.
Địch Cửu có thể có được loại thần thông cường đại này, rốt cuộc là hắn đã thấu triệt việc lý giải thiên địa quy tắc đến cỡ nào?
Địch Cửu căn bản không buồn để ý đến cảm xúc của Ô Lạc, Thiên Sa Đao lần nữa cuốn lên, vạch ra một đạo đao mạc trắng xóa khóa chặt Ô Lạc lại.
Ô Lạc trong lòng trầm xuống, tới tận bây giờ, gã mới khẳng định thực lực của chính mình sẽ không cường đại hơn Địch Cửu, nếu như không có một cái Khốn Sát Thần Trận cấp bảy, có lẽ gã còn có thể cùng Địch Cửu chống lại một hai. Hiện tại Địch Cửu ngay cả Khốn Sát Thần Trận cũng không động tới, mà gã thì đã cảm giác được sự uy hiếp dữ dội. Nếu như gã cứ còn do dự mà nói, vậy thì gã hãy chuẩn bị tinh thần vùi xác mình tại đây mãi mãi thì hơn.
Nghĩ tới đây, thân thể Ô Lạc bỗng nhiên vỡ ra, một thứ mùi tanh tưởi màu đỏ đen chợt ập tới, cùng lúc đó, Nguyên Thần của Ô Lạc bỗng hóa thành một vệt đen rồi xông thẳng ra ngoài.
"Phốc!" Thiên Sa Đao của Địch Cửu xé mở thân thể gã, nhục thân của Ô Lạc liền biến thành bã vụn, thế nhưng Nguyên Thần của tên này lại biến mất vô tung vô ảnh.
Bất quá Địch Cửu không quá kinh hãi, hắn không tin Khốn Sát Thần Trận cấp bảy của mình lại ngăn không nổi Ô Lạc.
Đúng lúc này, Địch Cửu cảm giác được Khốn Sát Thần Trận cấp bảy của mình tựa hồ có nhiều hơn một cái khe. Đây chính là cái thứ thần thông cấm thuật nghịch thiên mà ban nãy Phiền Viễn và Ma Cúc Gia luôn miệng nhắc tới? Địch Cửu không kịp ngẫm nghĩ nữa, hắn vội tung ra mấy trăm pháp tắc trận kỳ để vá lại vết nứt nọ.
"Bành!" Vết nứt trên Khốn Sát Thần Trận vừa mới được Địch Cửu khóa lại, hiện tại lại lần nữa bị va chạm một trận dữ dội khiến không gian xung quanh đều rung động theo. Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiế của Ô Lạc truyền đến, vài giây sau, Nguyên Thần của gã từ từ xuất hiện trước mặt Địch Cửu.
"Cấm thuật không tệ a, kém chút nữa đã để ngươi chạy trốn rồi." Địch Cửu vừa nhìn Nguyên Thần thê thảm của gã, vừa phá lên cười ha ha. Trên thực tế, cứ xem như hắn chưa kịp đem đạo vết rách kia vá lại, Nguyên Thần của gã họ Ô này cũng trốn không thoát. Bởi vì thoát được ra khỏi Khốn Sát Thần Trận cấp bảy này xong, nơi chờ gã tiến nhập chính là Đệ Cửu thế giới.
"Địch huynh, lần này ta nhận thua, đồ vật đều giao cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể tha cho ta một lần." Nguyên Thần của Ô Lạc vội cuốn ra hai chiếc nhẫn ném cho Địch Cửu, tiếp tục nói: "Ta cũng không để cho ngươi chịu thiệt, ta biết một nơi có một loại đồ vật có thể giúp cho hỏa diễm của ngươi tiến thêm một bước."
Ngay cả trả lời Địch Cửu cũng chẳng buồn làm, Đạo Hỏa trong tay cuốn ra, Nguyên Thần của Ô Lạc lần nữa phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn, chớp mắt sau đã biến mất vô tung vô ảnh, lần này chân chính là thần hồn câu diệt.
Địch Cửu quả thật rất quan tâm đến món đồ dùng để tấn cấp Đạo Hỏa, nhưng Ô Lạc muốn dựa vào cái này mà đòi hắn tha mạng sống cho gã, vậy thì nghĩ cũng đừng nghĩ.
Xử lý Ô Lạc xong xuôi, Địch Cửu đương nhiên sẽ không lập tức rời khỏi Phong Giác Bảo. Hắn còn muốn đi thu lấy đóa Hỗn Độn Thanh Liên kia. Hỗn Độn Thanh Liên chắc chắn vẫn còn ở trên bạch hồ, chỉ cần hắn khu động để Hỗn Độn Thanh Liên bỏ chạy, Hỗn Độn Thanh Liên nhất định sẽ tự chui đầu vào lưới, tiến vào trong thế giới Đệ Cửu của hắn.
Địch Cửu vẫn chưa động vào Đệ Cửu thế giới, vẫn đang lưu lại nó đối diện với cửa ra vào Bát Quái trận văn.
Thế nhưng thời điểm Địch Cửu đi vào trong động thất, tiến tới biên giới bạch hồ thì lập tức trợn tròn mắt.
Nơi nào còn có bóng dáng của Hỗn Độn Thanh Liên? Chẳng lẽ Hỗn Độn Thanh Liên đã bị ai lấy đi? Việc này không khả thi lắm, nếu như Hỗn Độn Thanh Liên thật sự bị một trong số các Hỗn Nguyên đã từng tiến vào Phong Giác Bảo này cuỗm mất thì lúc Ô Lạc, Phiền Viễn còn có Ma Cúc Gia đi ra ngoài, bọn họ sẽ không ôm một bộ thái độ lạnh nhạt như thế.
Địch Cửu nhíu mày, hắn đã bỏ lỡ mất chi tiết gì sao?
Đáng tiếc là hiện tại không ai có thể nói cho hắn biết đáp án, sớm biết vậy ban nãy đã giữ mạng lại cho Ô Lạc lâu thêm một chút.
Không đúng! Hỗn Độn Thanh Liên không có khả năng bị một người trong số đó cướp đi. Nếu như có thể dễ dàng đoạt được Hỗn Độn Thanh Liên như vậy, thế thì nó đã chẳng còn tồn tại cho tới tận ngày hôm nay cho hắn đánh chủ ý.
Nghĩ tới đây, thần niệm của Địch Cửu liền phô thiên cái địa thẩm thấu ra ngoài, tìm kiếm khắp mọi nơi. Hắn mở rộng thần niệm ra ngoài không phải là vì tìm kiếm tung tích của Hỗn Độn Thanh Liên, hắn biết lấy cường độ thần niệm của mình, nếu như Hỗn Độn Thanh Liên ẩn nấp ở trong hư không thì hắn cũng đành chịu thua, không cách nào nhìn thấy được.
Hắn mở rộng thần niệm ra ngoài chỉ là vì muốn nhào bắt quy tắc thiên địa của vùng không gian xung quanh mà thôi. Hắn tu luyện là Quy Tắc Đại Đạo, bất kỳ quy tắc nào ba động, dù là rất nhỏ thì hắn cũng đều có thể cảm giác được.
Trọn vẹn hai ngày sau, thần niệm của Địch Cửu đột ngột dừng lại, hắn rốt cuộc tìm được một chỗ có quy tắc thiên địa ba động rồi.
Địch Cửu không chút do dự mở Đạo Đồng ra, một mảng xanh tươi như ẩn như hiện phía trước Đạo Đồng. Địch Cửu trong lòng cuồng hỉ, đây chắc chắn là Hỗn Độn Thanh Liên. Chỉ là đẳng cấp Đạo Đồng của hắn quá thấp, hiện tại còn chưa thể triệt để xem xét rõ ràng mà thôi.
Địch Cửu dự định xuất ra bốn mai Ngũ Phương Kỳ, chỉ là còn không đợi Địch Cửu tế Ngũ Phương Kỳ ra, vệt màu xanh kia đã hóa thành một đạo thanh mang, chớp mắt liền biến mất.
Trông thấy Thanh Liên biến mất, trong lòng Địch Cửu không khỏi trầm xuống, Thanh Liên lần thứ hai biến mất, hắn muốn tìm được ắt hẳn sẽ cực kỳ khó khăn. Nhưng Địch Cửu chỉ vừa thất lạc có vẻn vẹn một vài hô hấp mà thôi, rất nhanh hắn lại một lần nữa cuồng hỉ đứng lên.
Địch Cửu không chút do dự vội thu hồi Đệ Cửu thế giới, giờ khắc này, trong một góc khuất ở bên trong Đệ Cửu thế giới của hắn, có một đóa Thanh Liên 12 cánh đang lơ lửng nơi đó.
Kế sách của hắn đã thành công! Thanh Liên thành công bị hắn dẫn dụ vào trong thế giới Đệ Cửu rồi.