Thế giới thứ chín

Chương 674: Hươu Chết Vào Tay Ai




Trông thấy Câu Tử Bật bỏ chạy, còn Tịch Hồng Sâm thì đau đớn gục xuống vì trọng thương, mọi người ở đây đều ít nhiều đoán được chuyện gì vừa xảy ra. Ô Lạc cùng Phiền Viễn tương đối ăn ý, đồng loạt chĩa mũi dùi vũ khí về phía Tịch Hồng Sâm, không chỉ như vậy, Phiền Viễn còn nghiêm nghị quát to một tiếng, "Ai không động thủ, đợi lát nữa ra ngoài, không cho phép kẻ đó cùng đi với chúng ta."

Nơi này không có kẻ nào là đồ ngốc, tất cả mọi người nghe thế liền minh bạch ý tứ của Phiền Viễn. Lấy biểu hiện phách lối trước đó của Địch Cửu, nếu như nói hắn không bố trí thiên la địa võng gì đó bên ngoài lối vào Bát Quái trận văn kia thì đấy mới chính là một chuyện nực cười.

Việc Địch Cửu bố trí Khốn Sát trận cũng không tính là cái gì, chỉ cần bọn họ cùng nhau liên thủ ra ngoài, Địch Cửu dù có cường đại tới đâu thì cũng vô pháp đối kháng với cùng lúc nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế như vậy. Thế nhưng nếu chỉ một người lọt vào Khốn Sát trận của Địch Cửu thì chưa chắc.

Hiện tại Tịch Hồng Sâm đã bị trọng thương, vả lại rõ ràng mới rồi ông ta mưu đồ ám toán tất cả Hỗn Nguyên Thánh Đế ở đây để huyết tế bọn họ cho Thanh Liên, có ai mà không căm hận? Bây giờ gặp phải tình huống này, chẳng ai lại nguyện ý bỏ lỡ cơ hội báo thù.

Tịch Hồng Sâm sao có thể không biết bản thân đang gặp nguy hiểm, thậm chí ngay cả trận bàn cũng không buồn thu hồi, ông ta chỉ lo quay đầu muốn bỏ chạy.

Chỉ là phù lục của Tịch Hồng Sâm còn chưa kịp kích phát, một tấm lưới đen do Ô Lạc tung ra đã nhanh chóng khóa chặt ông ta xuống.

Cùng lúc đó, Phiền Viễn đánh xuống một khối cự bia màu đen có phương viên hơn mười trượng, dưới áp lực của cự bia này, lĩnh vực của Tịch Hồng Sâm căn bản cũng không có nửa điểm năng lực phản kháng, trực tiếp vỡ ra.

Trong lòng Tịch Hồng Sâm nổi lên một tia tuyệt vọng, ông ta biết nếu như bản thân mình không bị thụ thương thì ông ta có thể giằng co thêm một lúc với những tên Hỗn Nguyên đó, sau đấy tìm cơ hội nhanh chân đào tẩu, nhưng tình hình bây giờ không như ông mong muốn, vết thương kia vẫn đang hành hạ sau gáy Tịch Hông Sâm, muốn đào tẩu cơ hồ là chuyện không thể nào.

Nếu đã đi không nổi, vậy liền liều một lần đi, dù sao có bỏ cái mạng này ra thì cũng phải lấy về đủ vốn.

Đả thông tư tưởng xong, Tịch Hồng Sâm lần này không thèm để ý đến công kích của Ô Lạc và Phiền Viễn nữa, ông ta dốc sức dùng lĩnh vực điên cuồng khóa lại ba tên Hỗn Nguyên trung kỳ kia, đại ấn cuốn lên toàn bộ thần nguyên của bọn họ rồi tàn nhẫn đánh thẳng xuống.

Oanh! Phốc!

Đồng thời điểm Tịch Hồng Sâm dùng đại ấn đánh về phía nguyên thần của ba tu sĩ Hỗn Nguyên kia, thì bia đá của Phiền Viễn cũng đập thẳng vào đầu của ông ta, huyết vụ nổ tung, trước khi tan xác, đại ấn của Tịch Hồng Sâm cũng kịp thời oanh hai tên Hỗn Nguyên trung kỳ thành bã vụn, ngay cả Nguyên Thần của bọn họ cũng không còn sót lại nổi. Chỉ duy có Hải tộc Thánh Đế Ma Cúc Gia may mắn dựa vào một kiện pháp bảo phòng ngự đỉnh cấp, nên nhặt về được một cái mạng, chỉ là bị trọng thương mà thôi.

Tịch Hồng Sâm vừa bị giết, Ma Cúc Gia bảo toàn một cái mạng, việc đầu tiên y làm không phải là nhào lên cướp đoạt đồ của người khác, mà là cấp tốc thối lui ra khỏi phạm vi công kích của Ô Lạc cùng Phiền Viễn. Tu vi của y thấp nhất không nói, hiện tại lại còn bị trọng thương, dựa vào cái gì mà dám đến tranh đoạt đồ với hai cường giả kia?

Mười người cùng tiến vào Phong Giác Bảo, hiện tại chỉ còn lại có ba người là lành lặn bình thường.

"Phiền đạo hữu, Ma đạo hữu, nhẫn trữ vật của Tịch Hồng Sâm cùng hai đạo hữu xấu số kia đều ở đây, chúng ta nên phân chia như thế nào?" Ô Lạc cũng không gấp gáp xông đến cướp đoạt chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm, dù rằng gã biết rõ trong chiếc nhẫn của ông ta khẳng định có vô số đồ tốt.

Sở dĩ Ô Lạc không vội hành động liều lĩnh, là do cục diện bây giờ tương đối vi diệu, đừng nhìn tu vi của Ma Cúc Gia kém cỏi nhất, hơn nữa y lại đang thụ thương mà lầm, suy nghĩ sâu xa một chút thì Ma Cúc Gia lại chính là kẻ có thể ảnh hưởng đến thế cục mấu chốt.

Bởi vì hai người Ô Lạc và Phiền Viễn đều là Hỗn Nguyên hậu kỳ, thực lực tương đương, hiện tại chỉ cần Ma Cúc Gia nghiêng hẳn về một bên nào đó mà nói, thì kẻ một mình một phe còn lại chính là đang bị đẩy vào thế nguy hiểm một chút.

Phiền Viễn nghe vậy liền ôm quyền nói: "Ô đạo hữu, ngươi cứ giữ chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm đi, còn lại hai chiếc nhẫn kia, ta và Ma đạo hữu sẽ chia nhau mỗi người một cái, như thế nào?"

Ô Lạc dĩ nhiên cực kỳ vui mừng, rất rõ ràng chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm mới là thứ đáng giá nhất. Gã còn chưa lên tiếng, Ma Cúc Gia đã vội nói: "Tu vi của ta là kém cỏi nhất, Phiền đạo hữu cứ lấy đi, ta không nên có phần."

Ô Lạc rất hài lòng với câu trả lời này, lập tức cười ha ha một tiếng, "Đã như vậy thì ta sẽ giữ lấy chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm, hai cái khác lưu cho Phiền đạo hữu đi."

Phiền Viễn cũng giống như gã, đều là tu sĩ Hỗn Nguyên hậu kỳ, thế nên đạt được cục diện này là tốt nhất, bản thân Ô Lạc cũng không muốn đánh nhau với Phiền Viễn chút nào, không nắm chắc được phần thắng!

"Như vậy cũng tốt." Phiền Viễn không có nửa điểm do dự cầm lên hai chiếc nhẫn của hai tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ xấu số nọ, đồng thời tiện tay nhặt luôn cả thần trận bàn cấp chín của Tịch Hồng Sâm.

Ô Lạc thấy vậy liền đau lòng một phen, thần trận bàn cấp chín có giá trị quá cao, lúc đầu gã còn muốn vét luôn toàn bộ đồ vật của Tịch Hồng Sâm kìa. Bây giờ trận bàn đã bị Phiền Viễn lấy đi trước, gã cũng không tiện nói cái gì. Dù sao thì trước đó đối phương đã nhường gã cầm chiếc nhẫn trữ vật của Tịch Hồng Sâm rồi, bây giờ mạnh miệng đòi lại cái trận bàn kia thì có chút không thể nào nói nổi, chắc chắn sẽ dẫn tới một phen hỗn chiến cũng nên. Đến lúc đó, không chừng Ma Cúc Gia lại thành ngư ông đắc lợi.

Trông thấy Ô Lạc thu hồi chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm, trong lòng Phiền Viễn thầm cười lạnh, tự gây nghiệt thì không thể sống.

Ô Lạc thu hồi chiếc nhẫn xong, hài lòng nói, "Phiền đạo hữu, họ Địch kia ta đã sớm muốn xử lý hắn, hiện tại ta khẳng định hắn đã ở bên ngoài bố trí Khốn Sát Trận, nếu ba người chúng ta đồng thời động thủ, cho dù hắn có thể bố trí ra Khốn Sát Thần Trận cấp sáu thì ta cũng thừa sức xử lý xú tiểu tử đó."

"Ô đạo hữu, ngươi là Thần Trận Vương cấp sáu?" Phiền Viễn kinh ngạc nhìn Ô Lạc.

Ô Lạc cười hắc hắc, đáp: "Ta mới chỉ là Thần Trận Vương cấp năm thôi, mặc dù vẫn chưa tới cấp sáu, bất quá ta không sợ thần trận cấp sáu, ta tự tin mình có thể đối phó với hắn được. Huống chi chưa chắc Địch Cửu đã bố trí ra nổi Khốn Sát trận đẳng cấp đó."

Nghe Ô Lạc nói gã không sợ thần trận cấp sáu, Phiền Viễn nghĩ đến chính mình trước đó đã nhượng lại chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm cho gã, liệu có phải y đã cẩn thận quá mức rồi hay không? Y vốn cho rằng, Địch Cửu rất lợi hại, như vậy thì hắn dám có khả năng bố trí ra được Khốn Sát Thần Trận cấp sáu. Nếu như chỉ có một hai người, dựa vào thực lực của Địch Cửu cộng thêm Khốn Sát Thần Trận cấp sáu, vậy thì đúng là hắn hoàn toàn có cơ hội bóp chết bọn họ. Nhưng hiện tại Ô Lạc đã nói mình là Thần Trận Vương cấp năm, thế thì bọn họ đâu cần thiết phải kiêng kị Địch Cửu nữa.

Mặc dù trong lòng thoáng có chút hối hận, ngoài mặt Phiền Viễn vẫn thoải mái cười ha ha một tiếng, đoạn nói: "Nếu Ô đạo hữu đã là Thần Trận Vương cấp năm, vậy còn cái gì tốt hơn nữa, bằng vào ba người chúng ta cộng thêm trình độ Trận Đạo của Ô đạo hữu, tên Địch Cửu kia có mạnh hơn tu vi cùng giai thì chắc chắn cũng phải quỳ xuống cầu xin được uống nước rửa chân của chúng ta."

Trước đó sở dĩ bọn họ để mặc Địch Cửu ở bên ngoài bố trí Khốn Sát Trận, đó là bởi vì một nhóm bọn họ có đến tám chín người, Địch Cửu dù lợi hại hơn nữa cũng vô pháp một mình vây khốn tám chín tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế. Chỉ là không nghĩ tới cảnh còn người mất, nửa đường Tịch Hồng Sâm lại lật lọng làm ra chuyện phản bội lớn như vậy, một nhóm mười người tiến vào, cuối cùng chỉ còn lại có ba kẻ cùng nhau ra ngoài.

...

Sau khi lấy về hai viên Ngũ Phương Kỳ từ tay Đạo Truyền Tầm, Địch Cửu đã sớm lợi dụng bốn mai Ngũ Phương Kỳ để nâng cấp Khốn Sát Trận của mình thăng lên đến cấp bảy. Hơn nữa còn là Khốn Sát Thần Trận lợi hại nhất trong số thần trận cấp bảy khác.

Lúc đầu Địch Cửu dự định sẽ dùng nó để vây khốn sáu người Tịch Hồng Sâm còn đang ở bên trong, sau đó sẽ thả ba bốn tên nào đó đi, chỉ tập trung quyết chiến với lão già họ Tịch và gã Ô Lạc. Thế nhưng Địch Cửu lại không nghĩ tới, sau khi Câu Tử Bật rời đi được một lúc lâu, cuối cùng cũng có người tiến ra ngoài, có điều chỉ còn lại có ba kẻ.

Ô Lạc, đây là gia hỏa hắn nhất định phải giết. Phiền Viễn, gia hỏa này đoán chừng đối với hắn cũng không có hảo cảm gì, nếu như y biết Địch Cửu đã giết Yêu tộc Cấm Thịnh Huân, sợ là sẽ không đời nào bỏ qua cho hắn. Còn lại Ma Cúc Gia, Hải tộc Hỗn Nguyên trung kỳ, Địch Cửu thật đúng là không đặt y vào mắt.

Thế nhưng sao chỉ có ba người? Mấy tên kia đâu? Hắn không thấy bóng dáng của Tịch Hồng Sâm, cũng không thấy hai gã Hỗn Nguyên trung kỳ khác.

Trước mặc kệ, cứ vây khốn ba người trước mặt này lại đã rồi hẵng nói.

"Không nên tiến thêm bước nữa, nơi đây hẳn là cửa vào khốn trận của tiểu tử kia rồi." Ô Lạc ngừng lại.

Địch Cửu cười lạnh, hắn không chút do dự cầm ra mấy chục mai trận kỳ, đồng thời pháp tắc trận kỳ trong tay cũng nhanh chóng được sắp xếp lại một lần nữa. Nếu như trình độ Trận Đạo của hắn chỉ có từng ấy, hắn cũng không dám bố trí Khốn Sát Trận ở chỗ này để ngăn lại một đám Hỗn Nguyên Thánh Đế.

Không gian xung quanh trong chớp mắt liền biến ảo, một loại khí tức kiềm chế bao trùm tới, vô luận là Ô Lạc hay là Phiền Viễn, lúc này thần niệm đều bị áp chế đến cực hạn.

Phiền Viễn biến sắc, mặc dù trình độ Trận Đạo của y không bằng Ô Lạc, nhưng kiến thức về những thứ này lại rộng rãi vô cùng. Nếu như ban nãy khi Ô Lạc đương nói chuyện, bọn họ vẫn còn ở bên ngoài Khốn Sát Trận của Địch Cửu, vậy thì bây giờ khẳng định bọn họ đã tiến nhập vào trong cái bẫy rập chết người đó. Vả lại trong cảm giác của y, Khốn Sát Trận này chỉ sợ không phải Khốn Sát Thần Trận cấp sáu thông thường như lời Ô Lạc từng nói.

Trong lòng Ô Lạc cũng giật nảy mình, gã bỗng nhiên có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến. Bởi vì gã phát hiện Khốn Sát Thần Trận này không phải cấp sáu, mà chính là cấp bảy. Kẻ có thể đem gã cuốn vào Khốn Sát Thần Trận cấp bảy thì không chỉ là Thần Trận Đế cấp bảy đơn giản, mà xem ra kẻ đó đối với Không Gian Pháp Tắc còn lý giải cực kỳ thấu triệt.

Làm sao Địch Cửu có thể bố trí được Khốn Sát Thần Trận cấp bảy? Đây tuyệt đối không có khả năng a.

Phiền Viễn xem xét sắc mặt của Ô Lạc liền biết suy đoán của y đúng rồi. Trình độ Trận Đạo của đối phương có lẽ là Thần Trận Vương cấp năm, vốn dĩ rất lợi hại, nhưng nếu đem so với Địch Cửu thì ắt hẳn còn kém một cấp bậc.

Nghĩ tới đây, Phiền Viễn không chút do dự sải bước lên phía trước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với Ô Lạc, đồng thời kêu lên, "Địch Cửu đạo hữu, Phiền Viễn ta đối với ngươi một mực kính trọng có thừa, Địch đạo hữu vì sao lại dùng hộ trận vây khốn ta?"

Địch Cửu coi lời Phiền Viễn vừa nói tựa như ruồi muỗi vo ve, không buồn để ý đến y, chỉ cao giọng hỏi ngược lại: "Tịch Hồng Sâm đang ở đâu rồi?"

Lần này không đợi Phiền Viễn trả lời, Ma Cúc Gia liền mau mắn xông lên đáp, "Tịch Hồng Sâm muốn dùng máu của bọn ta huyết tế Thanh Liên, bị mấy người bọn ta liên thủ giết chết rồi."

"Vậy chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm đang ở trên người ai?" Địch Cửu từ tốn hỏi. Mặc dù đối phương là ba tên Hỗn Nguyên Thánh Đế nhưng hắn cũng không sợ, tuy nhiên nếu phải phân tâm đồng thời vây khốn cả ba người, thì việc giết Ô Lạc sẽ có chút khó khăn. Nếu như có một người trong đó không muốn mạng tự bạo, vậy khẳng định là giết không được Ô Lạc.

Phiền Viễn nghe Địch Cửu hỏi thế, trong lòng cực kỳ vui mừng, quả nhiên hệt như y đã định liệu từ trước, "Địch đạo hữu, chiếc nhẫn của Tịch Hồng Sâm đang ở trên người Ô Lạc."

Ô Lạc vốn đang tập trung nghiên cứu pháp trận sau khi bị vây nhốt ở trong Khốn Sát Trận, hiện tại nghe được lời Phiền Viễn nói, trong lòng gã liền trầm xuống, gã rốt cuộc minh bạch vì cái gì mà Phiền Viễn lại nhường nhẫn trữ vật của Tịch Hồng Sâm cho mình rồi.