Thế giới thứ chín

Chương 671: Địch Cửu Đồng Ý Giao Ra Ngũ Phương Kỳ




Bát Quái trận văn trước đó đích thật là do Địch Cửu mở ra, hơn nữa Tịch Hồng Sâm khi đấy cũng đã hứa hẹn rằng nếu phía sau có bất kỳ chuyện gì cần xuất lực nữa thì đều không cần Địch Cửu phải ra tay.

Địch Cửu không tham gia, chín người liền dứt khoát chia làm hai nhóm, cùng nhau liên thủ oanh kích hộ trận này.

Tịch Hồng Sâm cùng Ô Lạc mang theo một tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ và một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ lập thành một đội. Phiền Viễn mang theo ba tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ và một tu sĩ Hỗn Nguyên sơ kỳ lập thành đội tiếp theo.

Phân xong thành viên ra làm hai đội, Tịch Hồng Sâm liền mang người tế ra pháp bảo, bắt đầu công kích hộ trận Hỏa Diễm.

Theo sau Tịch Hồng Sâm, ba người còn lại cũng đồng thời tế ra pháp bảo đánh xuống.

Bốn tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế cùng lúc công kích, há có thể đơn giản? Pháp bảo đánh vào trên hộ trận làm cho cả không gian đều khuấy động ra từng đợt ba động dữ dội.

Oanh! Một tiếng nổ tung vang lên. Một mảnh hỏa diễm bắn ra theo phương hướng mà pháp bảo vừa công kích. Dù Tịch Hồng Sâm có là Hỗn Nguyên hậu kỳ thì cũng vô pháp chạy thoát ra khỏi ngọn lửa phản phệ đó.

Hỗn Nguyên trung kỳ Đạo Truyền Tầm phát ra một tiếng kêu thê lương, hiển nhiên mới vừa rồi y là người bị thương nặng nhất, một phần cũng do thực lực của y kém cỏi so với Ô Lạc và Tịch Hồng Sâm, một phần cũng do y đứng quá gần hộ trận Hỏa Diễm.

"Mau lui lại!" Tịch Hồng Sâm hét lên, thế nhưng không chờ bọn họ lùi ra phía sau, hộ trận Hỏa Diễm nọ đã tự động lui xuống trước.

Địch Cửu đứng ở phía sau cùng, chứng kiến cảnh tượng này mà trong lòng không khỏi trầm xuống. Hắn thầm nghĩ, nếu ban nãy hắn gia nhập đợt công kích đó, khi ngọn lửa kia từ hộ trận bất ngờ lao ra, chắc chắn hắn cũng giống như mấy người Tịch Hồng Sâm bọn họ, đồng dạng trốn không thoát. Thế nhưng nếu bị ngọn lửa liếm qua mà thân thể hắn lại không chịu chút tổn thương nào, vậy thì việc hắn đã luyện thể lên tới đẳng cấp Thánh Thể chắc chắn sẽ bị bại lộ.

Ngọn lửa kia vừa xuất hiện, tựa hồ liền khóa lại không gian hộ trận công kích của bốn người. Nếu không phải ngọn lửa này tới nhanh mà rút lui cũng nhanh, Địch Cửu hoài nghi cả tiểu đội do Tịch Hồng Sâm dẫn đều sẽ bị bao vây ở bên trong, khó lòng trốn được.

Thật là một đại trận đáng sợ, trong lòng Địch Cửu thoáng có chút run rẩy.

Mặc dù bị ngọn lửa đốt thành thương thế, nhưng bốn người họ dẫu sao cũng đều là Hỗn Nguyên Thánh Đế, rất nhanh liền khôi phục lại nguyên trạng. Tịch Hồng Sâm thở dài một phen, không tiếp tục công kích hộ trận Hỏa Diễm nữa, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: "Đại trận này chỉ sợ rất khó mở ra, đây cũng là một cái đỉnh cấp Công Kích Hỏa Diễm Thần Hộ Trận..."

Đám người xung quanh nghe thế, tất cả đều trầm mặc xuống, loại đại trận đáng sợ như vầy, cứ xem như lại có thêm vài Hỗn Nguyên Thánh Đế nữa cùng tới góp sức thì cũng khó lòng mà oanh mở.

Phiền Viễn cũng không nhịn được, thở dài rồi nói, "Ta rốt cuộc đã minh bạch vì cái gì lúc trước nhiều người phát hiện ra Hỗn Độn Thanh Liên như vậy, thế mà đến bây giờ Hỗn Độn Thanh Liên còn chưa bị bọn họ đoạt đi.”

Tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì ai cũng nghĩ giống như Phiền Viễn. Lấy thực lực Hỗn Nguyên cảnh giới của bọn hắn, hơn nữa lại có những chục Hỗn Nguyên Thánh Đế cùng tụ tập tại đây, thế nhưng chỉ sợ cũng không có cách nào mang Hỗn Độn Thanh Liên đi được. Xem ra muốn đoạt được Hỗn Độn Thanh Liên thì cảnh giới thấp nhất có khi cũng phải là Hợp Đạo cảnh.

"Các đạo hữu, thật ra ta nghĩ đến một biện pháp, nếu như có thể mượn dùng Ngũ Phương Kỳ của Địch đạo hữu một chút..." Câu Tử Bật híp cả hai mắt, nheo nheo mắt nhìn về hướng Địch Cửu, kéo dài giọng nói: "Chỉ cần ba viên Ngũ Phương Kỳ là đã đủ để ngăn trở hỏa diễm, như vậy thì chúng ta có thể kéo dài thời gian công kích. Hộ trận có cường đại tới đâu cũng không thể chịu nổi việc nhiều người chúng ta cùng công kích trong thời gian dài."

Vừa rồi tuy gã đứng chếch bên ngoài, nhưng cũng đồng dạng bị ngọn lửa đốt không nhẹ, ăn một cái thiệt thòi lớn như vậy, nếu mà phải từ bỏ Hỗn Độn Thanh Liên thì gã thực sự không cam tâm. Vả lại gã vẫn luôn gai mắt Địch Cửu, thế nên dẫu không chiếm được Hỗn Độn Thanh Liên thì cũng nhất định phải tính kế Địch Cửu một chút mới được.

Cái này đích xác là một biện pháp tốt! Ngũ Phương Kỳ khẳng định có thể ngăn trở ngọn lửa tai quái đó. Giờ phút này, chẳng những một mình Câu Tử Bật, mà các tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại cũng đều sáng mắt lên, nhìn chằm chằm về phía Địch Cửu. Nét mặt Ô Lạc tràn đầy hung quang, gã đây là đang chuẩn bị tùy thời động thủ, nếu mà Địch Cửu dám từ chối, gã sẽ là người đầu tiên xông lên lấy mạng hắn.

Trước đó vì tập trung sức lực để lấy Hỗn Độn Thanh Liên, cho nên Ô Lạc mới nhịn xuống, gã tính toán đợi đến khi ra ngoài, nhất định sẽ tìm Địch Cửu tính sổ sách, hiện tại vừa không lấy được Hỗn Độn Thanh Liên lại còn vừa bị thương, sự kiên nhẫn trong lòng gã thoáng chốc đã bị mài mòn.

Yêu tộc Phiền Viễn cùng Hải tộc Ma Cúc Gia đều là vô tình hay cố ý khóa lại đường lui của Địch Cửu. Trong lòng hắn thoáng trầm xuống, hắn biết lúc này nếu như mình vẫn cứng đầu, không chịu lấy Ngũ Phương Kỳ ra, đám lão già chết tiệt đó sẽ lập tức liên thủ vây công hắn. Địch Cửu tin tưởng mình có thể bỏ chạy ra khỏi nơi này, bất quá bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp.

Hỗn Độn Thanh Liên còn đang ở trước mắt, làm sao hắn có thể đi được?

"Địch đạo hữu, ý của ngươi như thế nào?" Tịch Hồng Sâm âm trầm nhìn chằm chằm Địch Cửu, ngữ khí không có nửa điểm nhiệt độ. Đồng thời, khí thế lĩnh vực quanh thân càng lúc càng tăng vọt.

Địch Cửu thở dài, xuất ra hai viên Ngũ Phương Kỳ, đoạn nói: "Hai viên Ngũ Phương Kỳ này hẳn là đã đủ để ngăn trở hỏa diễm, nhưng nếu ta đã đưa Ngũ Phương Kỳ, vậy thì các ngươi cũng cần đặt lại một thứ gì đó tương đương ở chỗ ta. Bằng không, ta ăn thiệt thòi lớn còn gì."

"Ha ha, tiểu tử, ngươi cho rằng ngươi là ai a? Hôm nay ngươi muốn đưa cũng phải đưa, không muốn đưa cũng phải đưa, đừng nhiều lời đặt điều kiện với ta." Ô Lạc gằn giọng cười lạnh một tiếng, đương lúc nói chuyện, lĩnh vực của gã đã cuồng quyển hướng về phía Địch Cửu.

Địch Cửu ngay cả mày cũng không thèm nhướng, chỉ bỡn cợt đáp: "Con rùa họ Ô kia, mau thu hồi lĩnh vực của ngươi đi, nếu ngươi dám chọc giận gia gia ngươi, gia gia ngươi sẽ rời đi ngay lập tức cho ngươi xem. Ngươi có muốn cá cược với ta không, là ta rời khỏi đây nhanh hơn, hay là lĩnh vực của ngươi trói buộc ta nhanh hơn?"

Phiền Viễn vội ngăn cản Ô Lạc rồi xoay sang ôm quyền nói với Địch Cửu: "Địch đạo hữu, khoan vội nóng nảy, chúng ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, ngươi xuất ra hai viên Ngũ Phương Kỳ, chúng ta cũng lấy đồ vật ra thế chấp."

Phiền Viễn khẳng định lời Địch Cửu nói là thật. Nếu như Địch Cửu không có bản lĩnh rời khỏi đây thì ngay từ đầu đã không dám theo chân bọn họ đến nơi này. Nếu như Địch Cửu đi thật, không có Ngũ Phương Kỳ, bọn hắn thật đúng là không dễ gì phá nổi hộ trận Hỏa Diễm này. Như thế là hại nhiều hơn lợi.

Tịch Hồng Sâm không nói gì, chỉ là khẽ nhíu mày. Có một điều ông ta không nói với ai, thật ra ông ta biết một biện pháp tương đối hữu dụng, đó chính là lấy mấy tên Hỗn Nguyên Thánh Đế đến hiến tế Hỗn Độn Thanh Liên trước mặt.

Ông ta mang nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế tới đây, cũng không hoàn toàn là vì oanh kích hộ trận này, mà mục đích chân chính phía sau là muốn hiến tế lũ ngu ngốc đó. Sau khi mở được hộ trận này ra, ông ta sẽ giết sạch đám người còn lại, tuyệt đối không để dù chỉ một tên biết bí mật ngày hôm nay thoát ra được. Nhưng bây giờ, Tịch Hồng Sâm tạm thời không thể xuất ra đòn sát thủ của mình được. Nếu Địch Cửu có thủ đoạn bỏ chạy, việc ông đem một đám Hỗn Nguyên Thánh Đế làm vật hiến tế, trước sau gì cũng bại lộ ra ngoài.

Còn việc Địch Cửu không có thủ đoạn đào tẩu ư? Tịch Hồng Sâm chưa từng nghĩ tới khả năng đấy. Trước đó, ngay cả Ngũ Hành độn thuật mà hắn còn có thể lấy ra giao dịch, ai dám nói Địch Cửu không có tuyệt chiêu riêng dùng để bỏ chạy khi gặp nguy hiểm?

"Mỗi người lấy một đầu cực phẩm đạo mạch và năm mai Đạo Nguyên đạo quả ra, đặt vào trong nhẫn trữ vật của ta." Địch Cửu không chút do dự nói.

"Ngươi cho rằng cực phẩm Thần Linh Mạch là rau cải trắng sao?" Ô Lạc châm chọc một tiếng, bất quá gã thật đúng là không dám động thủ. Phiền Viễn đã cảnh tỉnh gã, nếu như Địch Cửu thật sự bỏ chạy, vậy thì hỏng việc lớn rồi. Ở đây làm gì có người nào có thể xuất ra loại bảo vật chống đỡ được hỏa diễm như Ngũ Phương Kỳ.

"Đã như thế, vậy ta liền không phụng bồi." Thân hình Địch Cửu lóe lên, vờ như muốn rời khỏi.

"Chờ một chút..." Phiền Viễn vội vàng gọi Địch Cửu lại, "Đây là năm mai Đạo Nguyên đạo quả và một đầu cực phẩm Thần Linh Mạch của ta. Thật sự thì vừa rồi Ô đạo hữu nói cũng không sai, không phải mỗi người đều có thể xuất ra cực phẩm Thần Linh Mạch. Còn mong Địch đạo hữu bình tĩnh."

Địch Cửu biết nơi này đạo mạch bị gọi là Thần Linh Mạch, hắn hơi do dự một chút rồi nói, "Đã như vậy, vậy tổng cộng lại không thể thấp hơn năm cái cực phẩm Thần Linh Mạch, còn lại liền dùng thượng phẩm Thần Linh Mạch đi. Đạo Nguyên đạo quả cộng lại cũng không được thấp hơn 30 mai."

Trước đó 18 mai Đạo Nguyên đạo quả còn có chút miễn cưỡng giúp hắn bước vào Đạo Nguyên Đan Thánh, hiện tại đã có thêm mấy chục mai Đạo Nguyên đạo quả, Địch Cửu tự tin mình có thể thăng cấp lên Đạo Nguyên Đan Thánh rồi.

"Tốt, ta đồng ý." Tịch Hồng Sâm dẫn đầu đồng ý với đề xuất của Địch Cửu, sau đó quay sang nói với những người khác: "Thanh Liên có 12 cánh, chúng ta dựa theo điểm cống hiến mà phân phối đi. Điểm cống hiến này không chỉ tính riêng việc bỏ sức lực công kích, mà còn tính dựa trên những vật phẩm các đạo hữu đưa cho Địch Cửu."

Không người nào do dự hay phản đối, đừng bảo là Thanh Liên, chỉ tính giá trị của hai viên Ngũ Phương Kỳ thì dù cho bọn họ đều lấy hết ra cực phẩm đạo mạch và năm mai Đạo Nguyên đạo quả mà Địch Cửu yêu cầu, cộng lại cũng không thể so sánh được với độ trân quý của Ngũ Phương Kỳ.

Địch Cửu đưa hai viên Ngũ Phương Kỳ ra, rất nhanh liền đổi lại được 30 mai Đạo Nguyên đạo quả cùng năm cái cực phẩm Thần Linh Mạch và bốn đầu thượng phẩm Thần Linh Mạch.

Vật đã tới tay, Địch Cửu vừa cất vào trong nhẫn trữ vật, trong lòng vừa thầm cảm thán, đám gia hỏa này đều giàu có thật đấy. Đặc biệt là lão già Tịch Hồng Sâm kia, trong số 30 mai đạo quả mà hắn thu được, chỉ một mình lão già đó đã xuất ra gần 20 mai.

Hai viên Ngũ Phương Kỳ được Địch Cửu kích phát, biến thành một mặt tường hộ trận. Tịch Hồng Sâm nhân lúc không ai để ý liền lén lưu lại mấy đạo thần niệm ấn ký của ông ta lên Ngũ Phương Kỳ. Thế nhưng hành động của Tịch Hồng Sâm chẳng thể qua được mắt Địch Cửu.

Có điều Địch Cửu chỉ cười lạnh, căn bản lười lên tiếng ngăn cản ông ta. Lấy trình độ Trận Đạo của hắn, trừ phi Tịch Hồng Sâm trộm lấy đi Ngũ Phương Kỳ rồi tốn thời gian luyện hóa thì may ra, bằng không mà nói, chỉ dựa vào mấy đạo thần niệm ấn ký cũng muốn lưu lại trên Ngũ Phương Kỳ của hắn ư? Đừng có nằm mộng.

In dấu thần niệm ấn ký xuống xong, bọn người Tịch Hồng Sâm lần nữa tế ra pháp bảo để công kích Hỏa Diễm hộ trận, thời điểm cả đám công kích hộ trận, quả nhiên hỏa diễm cuồng bạo lại phản phệ bật ra, chỉ có điều lần này ngọn lửa dữ dội ấy đều đã bị hai viên Ngũ Phương Kỳ ngăn trở, rốt cuộc không tổn thương được mọi người dù chỉ nửa phần.

Chứng kiến cảnh tượng đó, cả đám tu sĩ đều cực kỳ hoan hỉ, mọi người không hề dừng tay, từng đạo pháp bảo liên tục công kích tới, không gian phát ra từng đợt rung động khủng khiếp. Không người nào trong số các tu sĩ ở đây cho rằng Địch Cửu còn có thể thu hồi được hai viên Ngũ Phương Kỳ của hắn.

Địch Cửu không cần tham dự lần công kích này, hắn đi vòng quanh bạch hồ vòng vo nửa vòng, sau đó liền tìm một chỗ thuận tiện, tế ra Đạo Hỏa rồi chậm rãi thẩm thấu nó đến bên trong Hỏa Diễm hộ trận.

"Oanh!" Dù Địch Cửu không hề công kích, nhưng hỏa diễm kinh khủng kia vẫn đánh bật ra ngoài, trong chớp mắt, Địch Cửu liền bị hỏa diễm bao phủ lấy.

Địch Cửu giật mình, vội vàng nhanh chóng thu hồi Đạo Hỏa, quả nhiên hắn vừa thu Đạo Hỏa về, đám hỏa diễm trên hộ trận này lập tức cũng rút lui.

Thật là lợi hại! Địch Cửu thầm nghĩ, nếu như không phải hắn hiện tại đã là Thánh Thể, vậy thì vừa rồi ngọn lửa kia đã đốt hắn trọng thương rồi.

Ngọn lửa này khẳng định có thể giúp cho Đạo Hỏa tấn cấp, thế nhưng Địch Cửu biết thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ để khống chế ngọn lửa này ngoan ngoãn cho Đạo Hỏa thôn phệ.

Ở đằng xa, chín tên Hỗn Nguyên Thánh Đế đang công kích hộ trận vẫn phân chút tinh lực quan sát tình cảnh bên Địch Cửu, trông thấy hắn bị ngọn lửa công kích, trong lòng bọn hắn đều cười lạnh. Bọn hắn há có thể không biết chủ ý của Địch Cửu? Trên người đối phương có một đóa hỏa diễm không tệ, tất cả mọi người đều biết rõ. Bất quá nếu muốn dùng hỏa diễm của bạch hồ để tấn cấp hỏa diễm của mình, căn bản đó chính là nằm mơ.

Từng đạo công kích vẫn không ngừng oanh lên Hỏa Diễm hộ trận, không gian xung quanh và bản thân hộ trận của bạch hồ đều liên miên bộc phát ra tiếng động oanh minh vang dội. Địch Cửu mở Đạo Đồng ra, ngồi xuống bên cạnh Hỏa Diễm hộ trận, âm thầm cảm thụ quy tắc thiên địa nơi đây.

Một lúc lâu sau, Địch Cửu đứng dậy, lui về phía sau mấy bước, mặc dù hắn vẫn chưa thể phá giải hộ trận, thế nhưng hắn đã đụng chạm đến quy tắc của nơi này rồi.

Địch Cửu nhìn thoáng qua những tên Hỗn Nguyên Thánh Đế đang ở xa xa vẫn miệt mài công kích hộ trận mà thầm lắc đầu, xem như bọn họ có thể thành công mở được Hỏa Diễm hộ trận này ra, vậy thì cũng không thể lấy được Hỗn Độn Thanh Liên. Bởi vì căn bản là không có cách nào tiến vào bạch hồ kia được, muốn đi vào đó chỉ có một con đường chết. So về độ nguy hiểm thì Tầm Hồ mà đặt lên bàn cân với bạch hồ trước mặt, đơn giản chính là chậu nước so với biển cả.

Lui một bước tới nói, nếu mấy người Tịch Hồng Sâm thành công phá vỡ hộ trận, thì ngay khoảng khắc mọi người tiến vào bạch hồ, đóa Thanh Liên khổng lồ kia chắc chắn sẽ lập tức ẩn nấp.

Hỗn Độn Thanh Liên này 100% không chiếm được, đây chính là kết luận của Địch Cửu!