Tịch Hồng Sâm cười lạnh, ráng nén cơn tức giận rồi quay lại nói với các tu sĩ đang đứng xung quanh: "Nếu Địch đạo hữu đã bỏ công sức nghiên cứu trận văn vất vả, vậy thì tất cả mọi người cũng nên ra một chút thành ý đi. Một hai Đạo Nguyên đạo quả cũng không tính là gì với các vị. Ta tin tưởng, mọi người đều luôn có một ít vật phẩm không cần thiết phải dùng tới, có phải hay không?"
"Ha ha, không sai, chỗ này của ta có hai viên Uẩn Hành Kỷ Quả." Ma Cúc Gia là người đầu tiên hưởng ứng lời Tịch Hồng Sâm nói, y lấy ra hai viên đạo quả đưa cho Địch Cửu.
Địch Cửu hiển nhiên là biết thừa tâm tư của Tịch Hồng Sâm. Tịch Hồng Sâm cũng không phải thật lòng hảo tâm kêu gọi mọi người đưa đạo quả cho hắn như vậy. Mà dụng ý của ông ta là, một khi Địch Cửu thu vật phẩm của bọn họ rồi, nếu hắn không cách nào phá trận được thì chỉ sợ sẽ lập tức bị vây công đến chết. Huống hồ, nơi đây đều là Hỗn Nguyên Thánh Đế, ai mà không có sẵn ít nhiều Đạo Nguyên đạo quả? Đạo Nguyên đạo quả là thứ tầm thường với bọn họ, thậm chí ngay cả Tố Đạo đạo quả cũng không sánh bằng.
Lui một bước mà nói, xem như Địch Cửu thu đạo quả rồi, cuối cùng thành công mở được trận văn. Đối với Địch Cửu tới nói cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Hắn chỉ là một tu sĩ Đạo Nguyên nho nhỏ mà dám thu lấy lợi tức từ các Hỗn Nguyên Thánh Đế. Chờ đến khi mọi người tiến vào trận văn này xong, Địch Cửu chính là cái đinh trong mắt mọi người.
Dù biết rõ tâm tư của Tịch Hồng Sâm, thế nhưng trông thấy Ma Cúc Gia và đông đảo các tu sĩ khác đều lần lượt lấy ra Đạo Nguyên đạo quả, Địch Cửu cũng không chút do dự nào, đưa bao nhiêu thu hết bấy nhiêu.
Hắn cần đạo quả để trùng kích Đạo Nguyên Đan Thánh mà thôi, chỉ cần là Đạo Nguyên đạo quả là được rồi, về phần cấp bậc của đạo quả, Địch Cửu căn bản không xem trọng. Còn việc thu những vật này thì sẽ đắc tội với các Hỗn Nguyên Thánh Đế? Bớt nực cười đi, hắn đã đi tới bước này rồi, còn chưa đủ đắc tội với bọn họ? Lấy hay không lấy đạo quả thì có khác biệt gì?
Trông thấy Địch Cửu không chút do dự thu lấy tất cả đạo quả của mọi người xong rồi lại lần nữa tiến vào trong trận văn, ngay cả thành chủ Đạo Truyền Tầm của Thâm Hồng Thánh Đạo thành - người trước đó từng có ý muốn giao hảo với Địch Cửu cũng im lặng lắc đầu. Ông ta thật sự là nghĩ không ra vì sao Địch Cửu phải làm như vậy, nếu như hắn yêu cầu các đạo quả đẳng cấp cao, chân chính hữu dụng thì cũng thôi, nhưng đằng này Địch Cửu lại đi thu toàn bộ Đạo Nguyên đạo quả, thứ này phẩm chất kém, cộng lại cũng không quá một hai chục mai. Đâu đáng để hắn vì nhiêu đó mà trở mặt với các Hỗn Nguyên Thánh Đế khác.
Chỉ vì một hai chục mai Đạo Nguyên đạo quả vô dụng mà đắc tội với đông đảo cường giả ở đây, việc này thật sự là không khôn ngoan chút nào.
Về phần Địch Cửu sẽ dùng một hai chục mai Đạo Nguyên đạo quả ấy để tấn cấp Đạo Nguyên Đan Thánh, không ai nghĩ được tới tình huống đó. Cứ xem như Địch Cửu thu được 18 mai Đạo Nguyên đạo quả, mỗi một mai có thể luyện chế ra một lò Đạo Nguyên đạo đan, vậy thì 18 lô đan dược cũng không có khả năng giúp hắn bước vào Đạo Nguyên Đan Thánh được.
Sở dĩ có ít Đạo Nguyên Đan Thánh như vậy, chủ yếu là bởi vì việc tấn cấp Đạo Nguyên Đan Thánh phải tiêu hao Đạo Nguyên đạo quả thật sự là quá lớn. Dù là Hóa Đạo Đan Thánh có ngộ tính mạnh hơn nữa, nhưng muốn tấn cấp Đạo Nguyên Đan Thánh thành công thì chí ít cũng cần đến một hai trăm mai Đạo Nguyên đạo quả.
Mà một hai trăm mai Đạo Nguyên đạo quả này còn cần phải có đại biểu tính, trừ cái đó ra, Đan Thánh còn cần có số lượng lớn thần linh thảo phụ trợ nữa mới được.
Địch Cửu không cần biết người khác nghĩ như thế nào, cũng không muốn bận tâm đến suy nghĩ của bọn họ. Giờ phút này, hắn đã lần nữa cầm một thanh trận kỳ ra rồi nhanh tay ném xuống. Ban nãy hắn đã cảm ngộ qua một lần, bây giờ xem như đã nắm rõ trận văn trong lòng bàn tay, muốn mở ra cửa vào trận văn trước mặt căn bản không phải là chuyện khó khăn gì.
Vẻn vẹn chưa đầy nửa nén hương, Bát Quái trận văn kia bỗng nhiên vỡ ra, một cái trận môn đen tuyền trong nháy mắt liền xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trong trận môn có một loại khí tức mênh mông thâm thúy tuôn ra, thần niệm của bọn họ thấm vào lập tức liền bị ngăn cản trở về, thế nhưng khí tức mênh mông đó cơ hồ có thể gột rửa được Nguyên Thần Hỗn Độn chi khí, đám người đừng bên ngoài cấm chế của Địch Cửu đều cảm ứng được, mỗi người theo bản năng đều hít một hơi thật sâu.
Thật sự đã phá giải được Thượng Cổ trận văn? Tất cả mọi người kích động nhìn chằm chằm vào trận môn, mặc dù không phải là người đầu tiên bước vào trận môn, nhưng bọn hắn biết, khoảng cách giữa bọn hắn và Hỗn Độn Thanh Liên đã gần thêm một bước rồi.
Tịch Hồng Sâm cũng kích động không thôi, vốn ban đầu ông ta đã ôm dự định mang theo đám người này để cùng hợp sức cường ngạnh công kích, không nghĩ tới Địch Cửu có thể mở ra Thượng Cổ Bát Quái trận văn này trong thời gian ngắn ngủi như thế.
Giờ phút này, đối với Địch Cửu, ông ta ôm lòng kiêng kị lại càng thêm sâu, trên thân Địch Cửu nhất định có đỉnh cấp bí mật nào đó, bằng không mà nói, một Đạo Nguyên nho nhỏ như hắn không có khả năng mở ra được cửa vào của loại Thượng Cổ trận văn cổ xưa như vầy.
Tịch Hồng Sâm phá ra cười lớn, nửa câu nhắc về công lao của Địch Cửu cũng không có, ông ta chỉ lớn tiếng hô hào: "Các vị, Hỗn Độn Thanh Liên ở ngay sau trận môn đó, chúng ta mau chóng đi vào thôi."
Đương khi nói chuyện, Tịch Hồng Sâm đã nhanh nhẹn sải bước đi vào, tựa hồ không quan tâm đến Địch Cửu cũng như các tu sĩ phía sau. Thấy Tịch Hồng Sâm đã dẫn đầu bước lên, các tu sĩ còn lại đều nhao nhao nối gót, không ai muốn mình bị bỏ lại bên ngoài.
Mới chỉ là khí tức Hỗn Độn mà đã có thể gột rửa Nguyên Thần hữu dụng như thế, nếu chiếm được Hỗn Độn Thanh Liên thì tu vi của bọn họ sẽ còn tăng vọt lên tới cỡ nào? Có thể tu luyện tới Hỗn Nguyên, có ai mà không phải là kẻ đã từng bò ra từ trong đống tử vong? Trước đó còn chần chừ không muốn tới đây là bởi vì không xác định được lời Tịch Hồng Sâm nói có thật hay không. Hiện tại đã xác định nơi này chắc chắn có nghịch thiên chí bảo, ai sẽ ngu ngốc nguyện ý lùi bước?
Cái gì là cơ duyên? Đây chính là cơ duyên! Nếu như đã đối mặt với cơ duyên mà còn không dám đi vào tìm kiếm, thế thì xem như đáng đời ngươi thụt lùi tu vi so với kẻ khác.
Địch Cửu vốn định đi vào cuối cùng, thế nhưng sau khi đợi tất cả mọi người đi vô xong, hắn mới phát hiện còn có một người vẫn đang ở bên ngoài.
Câu Tử Bật híp mắt, nửa ngủ nửa tỉnh nhìn chằm chằm Địch Cửu, đoạn tặc lưỡi nói: "Dường như ta đã xem thường ngươi, ngươi rất lợi hại. Hiện tại trong mắt ta, ngươi đã có một chút địa vị rồi đấy."
Địch Cửu thản nhiên đáp: "Đáng tiếc trong mắt ta, nửa điểm địa vị ngươi cũng không có."
Gia hỏa Câu Tử Bật này rất âm hiểm, nhưng Địch Cửu không hề sợ hãi gã. Ngay cả Hỗn Nguyên trung kỳ hắn cũng đã giết không chỉ một người, Câu Tử Bật chỉ là một Hỗn Nguyên sơ kỳ, hắn quả thật là không đặt gã vào mắt.
Vừa dứt lời, Địch Cửu liền muốn bước vào trận môn.
"Chờ một chút." Câu Tử Bật gọi Địch Cửu lại, "Địch đạo hữu, nếu ta không có đoán sai, nơi này đúng là có Hỗn Độn Thanh Liên. Nhưng Hỗn Độn Thanh Liên chắc chắn không phải là thứ dễ dàng bị người khác đạt được. Không bằng chúng ta vứt bỏ hiềm khích lúc trước, liên thủ với nhau, thế nào?"
Địch Cửu cười ha ha, hỏi ngược lại gã: "Ngươi có tư cách gì mà đòi liên thủ với ta? Nếu như ngươi muốn lão tử phóng uế ở trên thân ngươi thì cứ việc trực tiếp phóng ngựa tới, còn không thì mau cút ra, đừng làm chậm trễ thời cơ phát tài của lão tử."
Câu Tử Bật nhìn chằm chằm Địch Cửu trọn vẹn mấy cái hô hấp, lúc này mới lắc đầu, "Ta thực sự không nghĩ ra, ngươi làm như thế nào mà sống được tới ngày hôm nay..."
Nói xong câu đó, Câu Tử Bật lười nhác cùng Địch Cửu dông dài, nhấc chân liền bước vào trong trận môn.
Địch Cửu mắng to một tiếng, "Mấy lão già chết tiệt này."
Mặc dù mắng, nhưng hắn vẫn rất đề phòng mấy tên Hỗn Nguyên Thánh Đế trong đó. Địch Cửu đi vào sau, vừa đi vừa bắt đầu xuất ra trận kỳ dùng để bày trận. Rất hiển nhiên là những gia hỏa đi vào trước đều tin tưởng chắc chắn Địch Cửu sẽ bày trận phong tỏa nơi này.
Địch Cửu dù khó chịu nhưng cũng đành bất đắc dĩ làm theo. Nếu như không phong tỏa nơi đây, vậy thì sẽ càng ngày càng nhiều cường giả mò đến Phong Giác Bảo. Càng ít người thì càng tốt, như vậy hắn mới có cơ hội, một khi xuất hiện thêm nhiều cường giả khác, chỉ sợ là hắn thật sự không có cơ hội nào để chiếm lấy thiên tiên bảo vật kia.
Bố trí Phong tỏa trận dùng để ngăn cản Bát Quái trận văn nơi này xong, Địch Cửu mới nhanh chóng bước vào bên trong trận môn.
Vừa bước vào cửa trận, Địch Cửu bỗng cảm giác được một cơn choáng váng ập tới, chờ đến khi hắn đứng vững trên mặt đất, hắn liền bị khung cảnh trước mắt kinh trụ đến sững người.
Một đóa hoa sen xanh tươi đẹp đến ngỡ ngàng đang lơ lửng trên không cách hắn không tới trăm trượng. Đóa hoa sen này cao khoảng chừng chín thước, 12 cánh sen có cánh vươn dài có cánh e ấp quanh nụ, nhưng đều có điểm chung là chúng tản mát ra nồng đậm Hỗn Độn chi khí. Thần niệm của hắn không cần quét vào, chỉ cần dùng mắt thường ngắm nhìn đã cảm nhận được toàn thân thư sướng, tựa hồ như quy tắc thiên địa trên đời này bỗng chốc rõ ràng hơn hết thảy.
Quả nhiên là đồ tốt! Dù đây không phải là Hỗn Độn Thanh Liên thì chắc chắn cũng là đỉnh cấp chí bảo.
Phía dưới đóa sen xanh này là một cái hồ lớn màu trắng, phía trên mặt hồ có rất nhiều sương mù lượn lờ, thần niệm không cách nào quét vào được.
Ở viền ngoài cái hồ lớn màu trắng ấy đều là hỏa diễm dung hợp thành hộ trận tự nhiên, đẳng cấp của hộ trận này rất cao, theo Địch Cửu suy đoán thì ít nhất cũng phải là thần trận cấp chín.
Dù Địch Cửu hiện tại đã là Thần Trận Đế cấp bảy nhưng cũng vô pháp phá vỡ thần trận cấp chín đó.
Biện pháp duy nhất để có thể mở ra hộ trận chính là cường công. Khó trách Tịch Hồng Sâm muốn mời đông đảo cường giả cùng tới đây. Dựa vào chục tu sĩ đang có mặt, thật đúng là không nhất định có thể oanh mở hộ trận này, mà dù cho có thể oanh mở thành công thì cũng không biết cần tốn bao nhiêu thời gian.
"Địch đạo hữu, không biết ngươi có thể phá giải hộ trận này hay không?" Yêu tộc Phiền Viễn cười híp mắt nhìn Địch Cửu, ngữ khí đặc biệt ôn hòa.
Địch Cửu từ tốn đáp: "Nếu như ta có thể phá vỡ hộ trận này, chỉ sợ ta cũng không dám làm, có người bây giờ vẫn còn đang nhớ thương ta đấy."
Bị Địch Cửu châm chọc một phen, thế nhưng Phiền Viễn vẫn không hề nổi giận. Y tin tưởng Địch Cửu thật sự không phá nổi, đừng bảo là Địch Cửu không phá nổi, liền xem như toàn bộ phương vũ trụ này, hẳn là cũng không ai có thể dựa vào trình độ Trận Đạo mà mở ra được hộ trận tự nhiên cấp chín.
Loại hộ trận tự nhiên ấy khác biệt rất lớn so với Bát Quái trận văn trước đó. Tuy rằng trình độ trận đạo của bọn họ không cao như Địch Cửu, nhưng cũng biết thừa là hộ trận tự nhiên khó xơi ra sao. Trừ khi gặp được người có đủ năng lực lý giải trận đạo đỉnh cấp thì may ra mới có cơ hội phá giải. Còn không thì chỉ có thể ngạnh công, nhưng không biết phải mất thời gian tới khi nào.
Địch Cửu đích thật là không phá giải nổi hộ trận này, bất quá hắn mơ hồ cảm giác được, đối với Đạo Hỏa của hắn, đám hỏa diễm cấu thành hộ trận kia có chỗ hữu dụng cực lớn. Đợi lát nữa khi những người này tập trung oanh kích hộ trận, hắn nhất định phải tìm một vị trí thích hợp để Đạo Hỏa đến hấp thu ngọn lửa đó, xem xem nó có tiến triển gì khác không.
"Đã như vậy, chúng ta liên thủ lại một chỗ để công kích đi, loại hộ trận tự nhiên đẳng cấp như thế, ta đoán chừng mất một tháng cũng chưa chắc đã mở ra được. Chúng ta ở đây có mười người, chia làm hai tổ..."
Tịch Hồng Sâm còn chưa dứt lời liền bị Địch Cửu đánh gãy, "Tịch đảo chủ, trước đó ta tiêu hao năng lượng quá lớn, vả lại tu vi của ta cũng kém nhất trong số mọi người ở đây, lần công kích hộ trận này ta không tham dự được đâu."
Đương khi Địch Cửu đang nói chuyện, hắn bèn thuận tay lấy ra một thủy tinh cầu, thủy tinh cầu bay vụt lên giữa không trung, lơ lửng ngang tầm mắt Tịch Hồng Sâm.
Sắc mặt Tịch Hồng Sâm tối sầm xuống, ông ta biết rõ trong thủy tinh cầu kia của Địch Cửu ghi chép cái gì, chính là chuyện ông ta đã hứa hẹn với hắn trước đây, khi mà Địch Cửu phá giải Thượng Cổ trận văn, ấy là sau khi hắn phá giải Thượng Cổ trận văn xong, hắn không cần phải xuất lực công kích bất luận cái hộ trận nào khác nữa.