Thế giới thứ chín

Chương 672: Suy Nghĩ Táo Bạo Của Địch Cửu




Địch Cửu nhìn về phía Hỏa Diễm đại trận, nơi chín tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế kia vẫn đang nhiệt tình oanh kích như cũ, lại nhìn tới hai viên Ngũ Phương Kỳ vẫn đang phát huy công dụng chắn hỏa diễm rất tốt, ánh mắt hắn thoáng trầm ngâm như có điều suy nghĩ. Đóa Hỗn Độn Thanh Liên này, chắc chắn hắn không động vào được, đám gia hỏa kia cũng thế.

Chỉ là bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra biện pháp lấy lại Ngũ Phương Kỳ của mình. Ngũ Phương Kỳ vốn là của hắn, thế mà lão già ô quy Tịch Hồng Sâm kia dám động tay động chân lên Ngũ Phương Kỳ. Nếu hiện tại chỉ có một mình Tịch Hồng Sâm ở đây, hắn khẳng định sẽ không chút do dự động thủ với ông ta để lấy Ngũ Phương Kỳ về, thế nhưng tình hình thực tế là nơi này có đến chín tên Hỗn Nguyên Thánh Đế, nếu hắn muốn ung dung lấy Ngũ Phương Kỳ rời khỏi, rõ ràng là chuyện không thực tế.

Còn bảo Địch Cửu đem Ngũ Phương Kỳ vứt bỏ, đó là việc tuyệt đối không thể.

Địch Cửu suy nghĩ một lát, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu hắn. Hắn vội vàng đứng bật dậy, không tiếp tục dừng lại ở trong này mà là quay người cấp tốc rời đi.

Mấy tên cường giả bên này đều để ý đến hành động của Địch Cửu, thấy hắn rời khỏi động thất, không một ai buồn đuổi theo, bao gồm cả Tịch Hồng Sâm và Ô Lạc - hai kẻ muốn giết chết Địch Cửu nhất.

Lý do bọn họ không đuổi theo là vì chẳng ai nghĩ Địch Cửu sẽ thật sự rời khỏi Phong Giác Bảo. Mọi người đều biết, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không cam tâm từ bỏ Hỗn Độn Thanh Liên, vả lại hai viên Ngũ Phương Kỳ của hắn vẫn còn đang ở đây.

Về phần đống đồ vật mà bọn họ đã thế chấp cho hắn, cho dù hắn có muốn cuỗm hết mà bỏ chạy thì cũng sẽ không ngu ngốc tới vậy, cộng tất cả những thứ đó lại cũng chẳng bằng một góc của Ngũ Phương Kỳ trân quý.

Địch Cửu dĩ nhiên không đào tẩu. Hắn cấp tốc thối lui ra khỏi động thất là vì muốn đi ra chỗ lối vào Bát Quái trận văn, hắn dự định sẽ bố trí ở chỗ này một cái Khốn Sát Thần Trận cấp bảy. Lấy trình độ Trận Đạo của hắn hiện tại, cộng thêm hắn còn có hai viên Ngũ Phương Kỳ, hắn hoàn toàn có thể bố trí một cái Khốn Sát Thần Trận cấp bảy dễ dàng.

Dùng Khốn Sát Thần Trận cấp bảy mà muốn giết chín tên cường giả Hỗn Nguyên ở bên trong thì còn kém một chút, bất quá Địch Cửu cũng không định giết sạch cả chín người, hắn chỉ cần xử lý hai gã là Ô Lạc cùng Tịch Hồng Sâm là đủ.

Loại cặn bã như Ô Lạc này hắn nhất định phải tiêu diệt, vả lại hắn cũng đã đáp ứng với Thang Tế Đàm, tuyệt đối sẽ không để Ô Lạc ra ngoài. Một khi Ô Lạc còn sống quay về, đối với Thang Tế Đàm chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.

Về phần hai viên Ngũ Phương Kỳ trong kia, Địch Cửu khẳng định đến thời điểm mà những tên Hỗn Nguyên trong đó phát hiện bọn họ không thể nào chiếm được Hỗn Độn Thanh Liên, thì chắc chắn sẽ đánh chủ ý lên bảo vật của hắn. Mà Tịch Hồng Sâm đã đánh ấn ký thần niệm lên đó, tất nhiên sẽ chiếm cứ ưu thế. Cho nên hắn chỉ cần vây khốn Tịch Hồng Sâm là đủ, như vậy là có thể lần nữa cầm Ngũ Phương Kỳ về.

Địch Cửu nhanh chóng bố trí từng mai, từng mai trận kỳ xuống, đồng thời hắn còn không ngừng khắc hoạ pháp tắc trận kỳ ở xung quanh. Ngắn ngủi ba ngày sau, Địch Cửu đã thành công bố trí một cái Khốn Sát Thần Trận ở ngay lối vào Bát Quái, còn lại hai viên Ngũ Phương Kỳ đã được Địch Cửu bố trí tiến nhập Khốn Sát Thần Trận. Hiện tại nó chính là một cái Khốn Sát Thần Trận cấp bảy chân chính.

Địch Cửu cũng không tin hắn ngồi ở chỗ này mà không vây khốn không được lão già Tịch Hồng Sâm.

Chỉ cần lão già ô quy đó đi ra, tất nhiên sẽ chui vào cái bẫy Khốn Sát Thần Trận của hắn. Sở dĩ Tịch Hồng Sâm không hề lưu ý hay đề phòng tới việc hắn biến mất ba ngày nay là vì muốn kiếm chỗ bày trận, đó là vì ông ta đinh ninh Địch Cửu vẫn chưa đạt được tới trình độ Thần Trận Đế. Đáng tiếc là Tịch Hồng Sâm đã tính sai, dưới sự trợ giúp của hai viên Ngũ Phương Kỳ, hắn hiện tại chính là một Thần Trận Đế cấp bảy đường đường chính chính.

Nghĩ đến việc bọn người Tịch Hồng Sâm đang hao tốn khí lực lớn như vậy, cuối cùng mới phát hiện bản thân không cách nào chiếm được Hỗn Độn Thanh Liên, trong lòng Địch Cửu không khỏi cười lạnh.

Đạo Đồng quả nhiên là một thứ hữu ích, lần này sau khi xong việc, ra khỏi Phong Giác Bảo rồi, Địch Cửu nhất định phải nghĩ biện pháp để Đạo Đồng của hắn tăng tiến thêm một bước nữa mới được.

Nếu không nhờ có Đạo Đồng, hắn làm sao có thể nhanh chóng nhận ra bạch hồ kia căn bản là vào không được, nếu hắn mà không biết thì nói không chừng hiện tại cũng chẳng nỡ rời đi. Mà bọn gia hỏa kia thì khác, bọn chúng nhất định phải đánh vỡ Hỏa Diễm hộ trận rồi mới có thể biết được việc này. Đây chính là sự khác biệt giữa người có Đạo Đồng và người không có. Lại nói, loại bảo vật như Hỗn Độn Thanh Liên, một khi hộ trận bị đánh phá, khẳng định sẽ tự ẩn mình đi.

Nghĩ đến mấy chữ ‘tự ẩn mình đi’, trong lòng Địch Cửu đột nhiên nhảy một cái, một ý nghĩ đột ngột xuất hiện, giờ khắc này, trong lòng hắn cực kỳ kích động, thậm chí trái tim cũng đang thình thịch đập loạn.

Hỗn Độn Thanh Liên đã muốn dật tẩu thì tuyệt đối không có khả năng người nào bắt được nó. Nhưng cái Phong Giác Bảo này chỉ có một ra vào duy nhất, chính là lối vào đã bị phong bế bằng Thượng Cổ thần trận mà hắn phải vất vả phá giải khi trước, nếu Hỗn Độn Thanh Liên mà muốn dật tẩu thì nhất định phải đi ra ngoài từ chỗ hắn.

Nếu như hắn bố trí một tấm lưới ở chỗ này thì sao?

Trái tim Địch Cửu đập loạn đến nỗi muốn nhảy lên cổ họng, hắn phát hiện suy nghĩ táo bạo đó quả thực là quá thiên tài. Thật giống như người nông dân hợp sức bắt cá vậy. Tịch Hồng Sâm chịu trách nhiệm ở bên trong lùa cá giúp hắn, còn hắn thì chỉ cần giăng sẵn tấm lưới, chờ ở ngoài này là được rồi.

Thế nhưng rốt cuộc là tấm lưới như thế nào mới có thể ‘bắt’ được Hỗn Độn Thanh Liên? Dùng pháp trận cản nó sao? Địch Cửu vừa nghĩ tới liền lắc đầu nguầy nguậy. Nếu như khốn trận có thể dễ dàng ‘bắt’ dính Hỗn Độn Thanh Liên, vậy thì nó đã bị người ta đoạt đi từ lâu, làm gì còn tới phiên hắn.

Địch Cửu nhíu mày suy nghĩ, xem ra loại bảo vật như Hỗn Độn Thanh Liên thì dù có dùng thần trận cấp bảy cũng không khả thi lắm, hắn đoán thứ duy nhất có thể vây bắt được nó chính là Đệ Cửu thế giới.

Địch Cửu thở dài một hơi. Thôi kệ, tới đâu rồi tới! Biết đâu làm liều mà lại ăn may. Hắn không chút do dự đứng lên, bắt đầu lần nữa bố trí trận kỳ.

Sau một ngày, Đệ Cửu thế giới của hắn đã được cắm vào trong hư không, cửa vào của thế giới Đệ Cửu và lối ra của Bát Quái trận văn đứng đối diện nhau đầy hoàn hảo. Địch Cửu tin chắc, chỉ cần bên trong có bất cứ thứ gì dật tẩu ra, vậy thì ắt hẳn nó sẽ bị dẫn thẳng vào trong Đệ Cửu thế giới của mình.

Đổi một hướng suy nghĩ khác, giả dụ như Hỗn Độn Thanh Liên không dật tẩu, mà khi bị kinh động, nó chỉ tự ẩn mình đi, giấu kín ngay trong vùng hư không này. Thế thì chờ hắn giải quyết xong chín tên Hỗn Nguyên Thánh Đế kia, đồng thời dùng thế giới Đệ Cửu giữ vững cái lối ra này, hắn sẽ có thừa thời gian để tìm được chỗ trốn của đóa Thanh Liên khổng lồ nọ. Trừ phi Hỗn Độn Thanh Liên này có thể phá vỡ giới vực hư không thì hắn đành chịu, lúc đó hắn cũng sẽ không tiếc nuối, bởi vì rõ ràng bảo vật Tiên Thiên đó vô duyên với hắn.

Bất quá Địch Cửu không cảm thấy khả năng này lớn lắm, nếu Hỗn Độn Thanh Liên thật sự lợi hại như vậy, thì nó cũng không đến nỗi trốn ở một nơi hẻo lánh như Phong Giác Bảo nhiều năm qua.

Đệ Cửu thế giới vừa rộng mở, dù Địch Cửu đã cố gắng dùng thần trận che đậy thì vẫn khó lòng kiềm nén khí tức Hỗn Độn tràn ra. Còn may mà nơi này có Hỗn Độn Thanh Liên, bằng không mà nói, Địch Cửu tin chắc hắn vô phương có cách nào triệt để che lại khí tức mênh mông của Đệ Cửu thế giới. Đến lúc đó, chắc chắn hắn sẽ gặp rắc rối to.

Hiện tại khí tức Hỗn Độn từ trong thế giới Đệ Cửu tràn ra, chín tên Hỗn Nguyên Thánh Đế trong kia nhiều nhất chỉ coi đó là khí tức do Hỗn Độn Thanh Liên tỏa xuống mà thôi.

Làm xong hết những việc này, Địch Cửu vẫn không định đi vào, hắn dứt khoát ngồi xuống bên ngoài lối vào Bát Quái trận văn, nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi thời cơ thích hợp tới.

Hộ trận thiên nhiên kia dù có mạnh hơn nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị đánh phá sớm thôi. Bởi vì đối mặt với nó là sự ngạnh công cực kỳ dữ dội của tận chín tên Hỗn Nguyên Thánh Đế.

...

Chín tu sĩ cường giả Hỗn Nguyên không ngừng công kích Hỏa Diễm thần trận, mặc dù mỗi một lần bọn họ đánh pháp bảo lên nó, nó đều phản phệ lại hỏa diễm uy hiếp rất đáng sợ, nhưng may là toàn bộ hỏa diễm đó đều bị hai viên Ngũ Phương Trận Kỳ của Địch Cửu ngăn trở, giúp bọn hắn yên tâm thoải mái tấn công. Thần trận này cứ xem như mạnh hơn nữa, nhưng dưới loại công kích lâu dài đó cũng đã từ từ xuất hiện khuyết điểm.

Bốn tháng sau, Hỏa Diễm thần trận rốt cục phát ra một tiếng "răng rắc" vang giòn, nguyên khí Hỗn Độn nồng đậm lập tức tỏa ra ngoài, tất cả mọi người trong Phong Giác Bảo đều cuồng hỉ, bọn họ biết, Hỏa Diễm thần trận lợi hại kia cuối cùng cũng sắp bị phá vỡ rồi.

"Tịch đảo chủ, một khi hộ trận mở ra, chúng ta phải cử người phòng ngừa Hỗn Độn Thanh Liên dật tẩu." Một tu sĩ mặt đen kích động nói.

Tịch Hồng Sâm cười hắc hắc, "Mọi người yên tâm, ta đã có biện pháp."

Dứt lời, ông ta liền lấy ra mấy thanh thanh trận kỳ rồi bắt đầu bố trí thần trận, vừa làm vừa tiện giải thích: "Những thanh trận kỳ này ta đã chuẩn bị nhiều năm, lần này tuyệt đối có thể vây khốn được đóa Hỗn Độn Thanh Liên khó xơi đó."

Nghe thấy Tịch Hồng Sâm nói vậy, vài Hỗn Nguyên Thánh Đế tinh thông Trận Đạo trong đây liền đề phòng quan sát, nhưng rất nhanh bọn hắn liền phát hiện, thứ thần trận mà Tịch Hồng Sâm đang bận rộn bố trí trận kỳ, chẳng qua chỉ là Thúc Phược Thần Trận. Nếu là Thúc Phược Thần Trận, vậy thì đối với bọn họ sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì. Thế nhưng...

"Tịch đảo chủ, thần trận của ngài chỉ sợ không cách nào trói buộc chặt chẽ Hỗn Độn Thanh Liên được." Ô Lạc cau mày nhận xét.

Tịch Hồng Sâm bố trí thần trận này, đẳng cấp mặc dù không tệ, nhưng xét ra cũng chỉ là một thần trận cấp năm, muốn dùng một thần trận cấp năm để vây khốn thứ bảo vật Tiên Thiên nổi danh là dễ ẩn nấp như Hỗn Độn Thanh Liên thì quả thật là không khả thi cho lắm.

Tịch Hồng Sâm cười ha ha một tiếng, "Dĩ nhiên ta biết rõ đẳng cấp của thần trận mình đang làm không cách nào trói chặt được Hỗn Độn Thanh Liên, nhưng không phải chúng ta có những chín người sao? Chờ đến thời điểm Thanh Liên vừa bị trói lại, chín người chúng ta hãy đồng thời động thủ, có lĩnh vực của cả chín Hỗn Nguyên cùng áp chế, ta tin tưởng nhất định có thể chiếm được đóa Thanh Liên này."

"Đúng vậy." Khiến mọi người bất ngờ, ấy là Câu Tử Bật - kẻ vẫn luôn một mực híp mắt, tạo cho người ta ấn tượng gã là một kẻ tâm cơ thâm trầm, là người đầu tiên hưởng ứng lời đề nghị của Tịch Hồng Sâm..

Không có ai biết, Tịch Hồng Sâm đã bố trí một cái thần trận bàn cấp chín trong Thúc Phược Thần Trận đó.

"Răng rắc!" Hỏa Diễm Thần Hộ Trận rốt cục cũng bị mọi người xé rách, khí tức Hỗn Độn nồng đậm tản mát ra, chín tu sĩ Hỗn Nguyên Thánh Đế ở đây đều theo bản năng hít một hơi thật sâu. Ánh mắt bọn họ dán chặt lên Hỗn Độn Thanh Liên, hận không thể nhào tới mỗi người xé lấy một phiến hoa rồi sau đó xoay người rời đi.

Tuy kích động, thế nhưng hết thảy mọi người vẫn còn có lý trí, ai cũng biết rằng đóa Thanh Liên kia không phải là thứ dễ nắm bắt như vậy.

"Thần niệm không thể thẩm thấu vào trong bạch hồ, xem ra nơi này ngăn cách thần niệm, hẳn là không thể phi hành." Ma Cúc Gia là người đầu tiên lên tiếng.

Không cần Ma Cúc Gia nói, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị tinh thần về việc nơi đây không thể phi hành.

Tịch Hồng Sâm nhìn lướt qua các tu sĩ đang đứng xung quanh, đoạn hỏi: "Ai xung phong đi trước thử nhìn một chút, những người còn lại sẽ tranh thủ thời gian chuẩn bị kế hoạch tiếp ứng?"

Không người nào chủ động đáp lời, đây là địa phương giam cầm thần niệm, ai mà ngu ngốc muốn tình nguyện đi chịu khổ chứ?

Tịch Hồng Sâm chau mày, đưa tay cầm ra một đầu Tầm Linh Thú, sau đó ông ta đem Tầm Linh Thú nhắm chuẩn xác, ném về phía Hỗn Độn Thanh Liên. Thế nhưng Tầm Linh Thú còn chưa tới được chỗ đóa Thanh Liên kia thì đã lập tức rơi thẳng xuống từ giữa hư không, sau đó lọt thỏm vào trong bạch hồ.

Trong bạch hồ, Tầm Linh Thú nhanh nhẹn bơi về phía bọn họ, ánh mắt mọi người đều chuyên chú nhìn chằm chằm nó. Thẳng đến khi Tầm Linh Thú kia bình yên vô sự lên bờ, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Chỉ cần nước trong bạch hồ này an toàn, vậy thì mọi thứ dễ dàng hơn nhiều rồi.

Tịch Hồng Sâm cười nhạt, chỉ đích danh Lãnh Húc Bình: "Bạch hồ này an toàn, Lãnh đạo hữu, ngươi thử trước một phen đi."

Sắc mặt Lãnh Húc Bình không dễ nhìn chút nào, ông ta là đại các chủ của Doanh Hải đan các từ Hư Không Chi Hải tới đây. Thế nhưng hiện tại lại chỉ có thể để mặc Tịch Hồng Sâm phân phó. Càng đáng giận hơn, đó là nếu như ông ta dám cự tuyệt làm người đầu tiên thử thăm dò bạch hồ, chỉ sợ sau một khắc, mạng nhỏ liền không còn.

"Được thôi." Biết mình không thể cự tuyệt, Lãnh Húc Bình hít sâu một hơi, sau đó thẳng thắn đáp ứng.

Ông ta đi tới bên hồ, cúi đầu nhìn mặt nước êm ả bên trong, trong lòng thầm nghĩ còn may mà rơi vào hồ nước này cũng không đến nỗi mất mạng. Một khi thất bại, cùng lắm ông ta chỉ bị ướt nước một chút mà thôi.

Tự trấn an bản thân xong, Lãnh Húc Bình liền dứt khoát sải bước ra, đồng thời cổ động thần nguyên. Thần niệm bị giam cầm, nhưng thần nguyên thì vẫn có thể sử dụng được, chỉ cần có thần nguyên, ông ta vẫn có thể tự do hành tẩu trong hư không.

Nào ngờ Lãnh Húc Bình vừa mới chạm chân vào nước, một cỗ lực lượng kinh khủng bỗng chốc bao trùm tới, đây là vòng xoáy lực lượng trong bạch hồ, dù Lãnh Húc Bình đã điên cuồng cổ động thần nguyên thì nguồn lực lượng kinh khủng đó vẫn mạnh mẽ trực tiếp cuốn ông ta thẳng xuống mặt nước.

"Xuy xuy xuy!" Lãnh Húc Bình vừa rơi xuống bạch hồ, từng đợt âm thanh thiêu đốt xương cốt ghê rợn vang lên, sau một khắc, Lãnh Húc Bình trước mắt mọi người ở đây đã biến thành một đống xương trắng, kinh khủng hơn, chỉ vài giây sau, đống xương trắng đó cũng bị ăn mòn cho tới khi tiêu tán sạch sẽ không còn chút gì. Về phần Nguyên Thần của Lãnh các chủ, căn bản ngay cả cơ hội thoát ra cũng không có.