Tịch Hồng Sâm gật đầu, "Không sai, ta cũng là ngẫu nhiên mới biết dưới Phong Giác Bảo này có Thượng Cổ trận văn. Thế nhưng trông thấy Thượng Cổ trận văn là một chuyện, quan trọng hơn là phải phá giải được nó."
Nói đến đây, Tịch Hồng Sâm làm như vô tình quét mắt nhìn sang chỗ Địch Cửu, "Địch đạo hữu, ngươi có ba viên Ngũ Phương Trận Kỳ đúng không, hơn nữa trình độ Trận Đạo cũng không hề tầm thường, Thượng Cổ trận văn này chúng ta còn muốn trông cậy vào ngươi đến mở ra đấy."
Ở đây, ngoại trừ Địch Cửu thì kẻ có tu vi thấp nhất cũng đã là Hỗn Nguyên sơ kỳ, bọn họ đều là kẻ có tu vi cao thâm, kiến thức cũng không kém, hiển nhiên đều biết rõ rằng Thượng Cổ trận văn này chính là cửa vào bên trong bảo địa. Chỉ là muốn mở cái Thượng Cổ trận văn ấy ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Muốn mở Thượng Cổ trận văn có hai cách. Cách thứ nhất là dùng kiến thức Trận Đạo để phá giải. Tuy nhiên Thượng Cổ trận văn có một điểm đặc biệt, ấy là tu sĩ khi phá giải, chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ bỏ mình đạo tiêu, trực tiếp hóa thành đạo vận trong trận văn.
Ngoài cách đó ra thì còn có một cách nữa, đó chính là cường ngạnh công kích. Cường ngạnh công kích thì khả năng thành công chỉ có tỷ lệ phân nửa. Nếu như vận khí tốt, có thể đánh vỡ trận văn trên cửa vào này, nếu vận khí không tốt, trận văn trên cửa vào sẽ triệt để bị hủy đi, một khi trận văn trên cửa đã bị hủy thì Thượng Cổ trận văn liền biến mất, dĩ nhiên cũng đừng nghĩ đến chuyện tiến vào trong nữa.
"Không sai, Địch đạo hữu có ba viên Ngũ Phương Kỳ, trình độ Trận Đạo lại hơn xa chúng ta, để Địch đạo hữu phá giải trận văn này là thích hợp nhất." Phiền Viễn đứng phía sau Tịch Hồng Sâm liền lên tiếng phụ họa.
"Nếu ngươi e ngại thì ta cũng có thể đến phá, ầy, mà không được, quên mất, ta không có Ngũ Phương Kỳ." Lần này người nói chuyện chính là Hải tộc Ma Cúc Gia.
Trong khi bọn họ kẻ xướng người họa, không rõ vô ý hay cố tình mà đều đồng loạt ăn ý vây Địch Cửu vào giữa. Nếu như Địch Cửu dám không động thủ, vậy thì lần này bọn họ nhất định sẽ liên thủ đối phó hắn.
Tịch Hồng Sâm trong lòng cười lạnh, ông ta gọi nhiều người tới đây như vậy, chính là vì để liên thủ cùng nhau đánh vỡ trận văn này. Địch Cửu thì hay rồi, không biết sống chết, chẳng những dám thả Thang Tế Đàm đi mà còn ngu ngốc tiết lộ mình có Ngũ Phương Kỳ.
Chuyện này cũng coi như xong đi, thế mà tên tiểu tử kiêu căng phách lối đó rõ ràng đã trốn thoát từ trong tay Quảng Minh Tử, biết điều thì hãy trốn biệt luôn, đằng này hắn còn dám quay trở lại, quả thực là ăn gan hùm mật báo.
Trước đó không có người nào liên thủ với Tịch Hồng Sâm để đối phó Địch Cửu, bây giờ thì hoàn toàn ngược lại, không cần ông ta phải ngấm ngầm ra hiệu, vì lợi ích, đám người kia đã cố ý đứng về một phe với ông ta, liên thủ lại để chèn ép Địch Cửu rồi.
Nào ngờ Địch Cửu lại thoải mái gật đầu, "Mọi người nói không sai, trận văn này hẳn là ta nên đến nghiên cứu. Nhưng ta nói trước, ta có hai yêu cầu. Thứ nhất, trận văn này rất phức tạp, lúc ta nghiên cứu, nhất định không thể có người đến quấy rầy, cho nên ta sẽ bố trí một cái hộ trận phòng ngự."
"Việc này không thành vấn đề." Khiến Địch Cửu ngạc nhiên, ấy là kẻ vừa lên tiếng lại là Đạo Truyền Tầm, thành chủ của Thâm Hồng Thánh Đạo thành. Theo Địch Cửu nghĩ, lá gan của tên này rất nhỏ, gặp cường giả tứ phương đều muốn co đầu, giờ phút này lại dám đứng ra nói chuyện, đúng là chuyện lạ!
Không có người nào phản bác ý kiến của Địch Cửu, hắn tiếp tục nói: "Điều thứ hai, có lẽ mọi người cũng đều biết, khi phá giải loại Viễn Cổ trận văn này, chỉ cần sơ ý một chút liền sẽ thân tử đạo tiêu. Cho nên ta hi vọng, một khi ta phá giải Viễn Cổ trận văn này xong, nếu sau đó lại gặp phải bất kỳ vấn đề gì thì đều không có quan hệ với ta. Cũng không thể sự tình gì cũng đều muốn ta cõng trách nhiệm được."
"Được, việc này là hiển nhiên. Ta đồng ý. Ngươi mau phá giải đi." Tịch Hồng Sâm không chút do dự đáp.
Ông ta thậm chí còn không buồn hạn chế thời gian của Địch Cửu dùng để phá giải trận văn, bởi vì ông ta rất rõ ràng, một khi không thể phá giải nó trong vòng chín canh giờ thì sẽ trực tiếp bị loại Thượng Cổ trận văn này thôn phệ sạch sẽ.
Địch Cửu tiện tay bố trí một cái Phòng Ngự Thần Trận xong, liền không có nửa phần do dự bước vào trong trận văn Bát Quái.
Coi như Tịch Hồng Sâm không bảo hắn đến phá giải trận văn này thì hắn cũng sẽ chủ động đề xuất. Loại Thượng Cổ trận văn trước mặt, đối với người khác mà nói chỉ là một vật chướng ngại cản trở, nhưng đối với Địch Cửu thì đây chân chính là đồ tốt a.
Địch Cửu chạm cả hai tay vào trên trận văn Bát Quái, đạo vận trên thân vừa lưu động, quy tắc chu thiên đã thẩm thấu tiến vào trong trận văn Bát Quái này.
Từng tia quy tắc Trận Đạo hoàn toàn mới nhanh chóng bị Địch Cửu nhào bắt được. Thủ đoạn khắc hoạ trận văn huyền ảo kia thật giống như ở trước mặt Địch Cửu mở ra một cái đại môn rộng lớn vậy.
Vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, thân ảnh của Địch Cửu trong vòng thần niệm của mọi người ở đây đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa. Tất cả thần niệm của bọn họ thẩm thấu vào đều sẽ bị một đạo pháp tắc rườm rà ngăn trở.
Tịch Hồng Sâm nhíu mày một cái, ông ta mơ hồ cảm giác được dương như mình đã đưa ra quyết định sai lầm rồi.
Mấy canh giờ đảo mắt trôi qua, Tịch Hồng Sâm thế mà cảm nhận được khí tức quanh người Địch Cửu tựa hồ đang dâng lên. Ông ta quyết định không thể tiếp tục nhịn xuống nữa, thời gian dài như vậy mà Địch Cửu còn không bị Bát Quái Viễn Cổ trận văn này thôn phệ hết, vậy rất có thể Địch Cửu đã cảm ngộ được cái gì đó trong Bát Quái trận văn đó rồi.
"Thời gian đã quá dài." Tịch Hồng Sâm một bước tiến lên, trực tiếp đưa tay xé mở Phòng Ngự Trận do Địch Cửu bố trí.
Oanh!
Cơ hồ là trong cùng một lúc, khí thế đạo vận quanh người Địch Cửu lại dâng lên thêm một cấp bậc. Địch Cửu mừng rỡ mở to hai mắt, không tiếp tục cảm ngộ trận văn nữa, bởi vì hắn biết cấp bậc Trận Đạo của mình đã thăng lên Thần Trận Vương cấp sáu rồi. Nếu có đủ cả năm viên Ngũ Phương Kỳ, giờ phút này hắn hoàn toàn có thể bố trí thành công một cái thần trận cấp bảy, nói cách khác, Địch Cửu hắn miễn cưỡng cũng có thể xem như một Thần Trận Đế cấp bảy rồi.
Trông thấy Tịch Hồng Sâm đưa tay xé mở Phòng Ngự Trận của mình, trong lòng Địch Cửu cười lạnh, lão già này thật đúng là âm hiểm. Nếu lão gia hỏa đó chỉ cần ra tay sớm hơn nửa nén hương, hắn thật đúng là có khả năng thất bại trong gang tấc. Bất quá bây giờ, Địch Cửu chỉ có thể nói là lão già chết tiệt này đã tính toán sai lầm.
Địch Cửu đột ngột đứng dậy, chỉ vào Tịch Hồng Sâm chửi ầm lên: "Lão già khốn kiếp, lão tử tân tân khổ khổ vì mọi người phá giải cửa vào, hiện tại lão già nhà ngươi cố ý phá hỏng, đây là có ý gì? Không ngờ ngươi lại cố ý ám toán lão tử, đồ âm hiểm đáng chết này."
Cùng lúc khi Địch Cửu đứng dậy mắng to, khí tức đạo vận mơ hồ chung quanh hắn đã tiêu tán không còn, Địch Cửu lần nữa xuất hiện rõ ràng trong mắt mọi người.
Tịch Hồng Sâm kinh hãi nhìn đối phương, cho dù Địch Cửu không bị Thượng Cổ trận văn này thôn phệ đạo vận, nhưng cũng không thể tùy thời thoát ra như vậy chứ? Chẳng lẽ mấy tiếng vừa rồi, Địch Cửu chỉ giả bộ chăm chú phá giải trận văn, trên thực tế cái gì cũng không làm? Thế nhưng cái này cũng không có khả năng a, đạo vận chung quanh kia rõ ràng là có lưu chuyển, việc đó không lừa được người. Loại đạo vận ấy một khi đã lưu chuyển, vô luận ngươi có đang phá giải hay không, đều sẽ lập tức bị dung nhập ít nhiều vào đạo Thượng Cổ trận văn kia.
Thế nhưng rõ ràng mới rồi ông đã phá hỏng hành động của hắn, vì cái gì Địch Cửu còn chưa chết?
"Địch Cửu, ngươi nói chuyện chú ý một chút, ta chỉ là đang lo lắng cho ngươi mà thôi." Sắc mặt Tịch Hồng Sâm thoáng chốc đã tái nhợt.
Địch Cửu khinh thường cười lạnh một tiếng, "Lo lắng cho ta? Lão ô quy ngươi là lo lắng lão tử cảm ngộ được thứ gì đó thì đúng hơn. Nếu ngươi chịu nhẫn nhịn, chỉ cần qua thời gian nửa nén hương nữa thôi là lão tử đã có thể mở trận môn này ra rồi, thế nhưng không ngờ lại bị lão ô quy ngươi phá rối, ha ha, lão tử đã thất bại trong gang tấc rồi đó, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?"
Tịch Hồng Sâm giận dữ, chỉ là không chờ ông ta lên tiếng, Phiền Viễn đứng cạnh đã sốt ruột hỏi: "Địch đạo hữu, lời ngươi nói là thật sao?"
Địch Cửu bình tĩnh đáp: "Không sai, lời ta nói đương nhiên là thật, nếu các ngươi đã không cho phép ta phá giải, vậy các ngươi tự mình đến động thủ đi."
Nói xong, Địch Cửu đưa tay cuốn trận kỳ của mình lên, không có nửa phần dùng dằng đã bước ra khỏi trận văn Bát Quái.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng Tịch Hồng Sâm, những ánh mắt này rõ ràng mang theo nồng đậm sự bất mãn cùng chất vấn. Tịch Hồng Sâm muốn lấy mạng Địch Cửu, ai ở đây cũng rõ ràng, hơn nữa cũng đều biểu thị thái độ không để ý, lại càng không có khả năng ngăn cản. Bất quá lúc nào Tịch Hồng Sâm ra tay mà không được, lại cứ đợi tới lúc thời cơ phá vỡ trận văn sắp chín muồi mà ra tay, vậy thì đây không còn là chuyện nhỏ nữa.
Phải biết tất cả mọi người đều đang trông chờ trận văn này bị phá ra, như vậy thì mọi người mới có thể tiếp tục đi vào, nếu như để bọn họ cưỡng ép oanh mở, khoan nói đến việc có thể làm kinh động Hỗn Độn Thanh Liên hay không, mà một khi loại Thượng Cổ trận văn này bị cưỡng ép công kích, rất có thể sẽ đổ sụp rơi xuống, cuối cùng mọi người phí công dã tràng, cái gì cũng không chiếm được.
Về phần liệu Địch Cửu có phải nói dối hay không, tất cả mọi người đều cho rằng hắn không dám làm vậy. Bởi vì một khi Địch Cửu nói dối, nghĩa là hắn sẽ chọc giận tất cả Hỗn Nguyên Thánh Đế ở đây, một tu sĩ Đạo Nguyên nho nhỏ làm sao dám đối đầu với nhiều cường giả Hỗn Nguyên liên thủ?
Sắc mặt Tịch Hồng Sâm cực kỳ khó coi, ông ta không thể làm gì khác, đành phải ôm quyền chủ động tạ lỗi: "Mới vừa rồi là do ta lỗ mãng, ta đã quấy rầy Địch đạo hữu phá trận rồi, ta hướng mọi người nói lời xin lỗi."
Phiền Viễn quay sang nói với Địch Cửu, "Địch đạo hữu, Tịch đảo chủ cũng không phải cố ý quấy rầy ngươi. Địch đạo hữu, làm phiền ngươi phá trận một lần nữa, thế nào?"
Nếu như lần này làm lại mà Địch Cửu vẫn phá giải không ra, vậy cũng đừng trách bọn hắn không khách khí. Trước khi liên thủ đánh vỡ Thượng Cổ trận văn này, bọn họ nhất định sẽ giết chết Địch Cửu.
Địch Cửu thở dài, "Làm lại một lần nữa cũng được, thế nhưng đáng tiếc lại có chút vấn đề, vừa rồi ta đã dùng hết một đầu cực phẩm đạo mạch, còn có mấy đầu thượng phẩm đạo mạch và một chút đạo quả Đạo Nguyên cũng đều bị ta tiêu hao sạch sẽ, nếu làm lại một lần nữa, ta thật sự là không có đủ vật phẩm để bỏ ra."
Đám người nghe vậy, trong lòng thầm mắng Địch Cửu đúng là không biết xấu hổ.
Thấy mọi người ai oán liếc nhìn mình, Tịch Hồng Sâm cực kỳ điên tiết, lạnh giọng nói: “Chỗ này của ta còn có một đầu thượng phẩm đạo mạch và hai viên đạo quả Đạo Nguyên, để ta cống hiến ra vậy."
Đồ vật này xem như cho ngươi, để ta xem thử ngươi có mệnh sử dụng hay không. Trong lòng Tịch Hồng Sâm âm thầm nghiến răng nghiến lợi bổ sung thêm.
"Không đủ." Địch Cửu từ tốn đáp, căn bản là lười tiếp nhận đống vật phẩm ít ỏi mà Tịch Hồng Sâm đưa.