Thần niệm của Địch Cửu cường hãn vô cùng, trong chớp mắt, thông báo của hắn đã truyền khắp toàn bộ Phong Giác Bảo. Đông đảo tu sĩ trong Phong Giác Bảo điên cuồng vọt ra, lúc này mặc kệ là thật hay là giả, trước cứ nhanh chóng ra ngoài rồi hẵng nói.
Hai tên cường giả Đạo Nguyên từ trong Phong Giác Bảo vọt thẳng đến chỗ Địch Cửu, bọn họ không phải là muốn chạy trốn, mà là đang muốn giết chết tên tu sĩ cuồng ngôn này.
Ô Lạc đang đứng ở vị trí bố trí Phong Tỏa đại trận, nghe thấy tiếng hét của Địch Cửu thì lập tức giận dữ, gã còn đang bừng bừng hưng phấn định giết sạch mấy chục vạn tu sĩ kia, một tên cũng không để lại, bọn chúng đều là sinh cơ huyết khí a. Thế mà gặp phải tên Địch Cửu này lắm lời, khẳng định sẽ có rất nhiều tên sâu kiến đào tẩu.
Trong cơn nóng nảy, Ô Lạc vung trường côn lên, vốn dĩ đang định chém giết Địch Cửu, nhưng gã vừa vặn bắt gặp hai tên Đạo Nguyên đang từ Phong Giác Bảo lao ra, trường côn màu đen trong tay gã bèn cuốn một cái, hai tên tu sĩ Đạo Nguyên đó ngay cả ý đồ phản kháng cũng không kịp làm đã bị Ô Lạc giết chết ngay tại chỗ.
"Ô huynh, người này giao cho ta." Một thanh âm lạnh lùng truyền đến, gã khuôn mặt giống như vỏ cây Quảng Minh Tử vừa dứt lời đã nhào về phía Địch Cửu.
Vô số tu sĩ vừa mới từ trong Phong Giác Bảo xông ra tận mắt chứng kiến tình cảnh Ô Lạc tiện tay chém chết hai tên tu sĩ Đạo Nguyên, thế nên cả đám người càng điên cuồng bỏ trốn. Hai tên Đạo Nguyên kia chính là một trong những tu sĩ cường đại nhất tại Phong Giác Bảo, thế mà tên mặt vàng như nến nọ nói cũng chưa nói đã vung trường côn lên dễ dàng lấy mạng hai người đó, hiện tại bọn họ làm gì có gan mà dám lưu lại nơi này, trừ phi kẻ đó muốn tìm chết a. Ô Lạc cũng không có thời gian đi đối phó Địch Cửu, hắn chỉ đáp mỗi một chữ gỏn lọn “Được” với Quảng Minh Tử xong, liền nhào về phía Phong Giác Bảo.
Địch Cửu thở dài một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Tịch Hồng Sâm đang đứng phía trên phi thuyền, nhìn bao quát xuống khung cảnh bên dưới, chứng kiến cảnh này cũng ngớ người một lúc, bởi vì ông ta không tin vào mắt mình việc Địch Cửu lại đào tẩu.
Theo như bọn hắn nghĩ, Địch Cửu ắt hẳn là đang giấu thực lực, hơn nữa còn có tuyệt chiêu riêng, thế nên mới dám lớn lối như vậy. Một tu sĩ phách lối dám làm ra nhiều chuyện động trời như thế, ấy vậy mà đánh còn chưa đánh đã bỏ chạy?
Trông thấy Địch Cửu bỏ trốn, Quảng Minh Tử khinh miệt cười lạnh, không chút do dự đuổi theo.
Nếu như là tu sĩ khác một đuổi một chạy, Tịch Hồng Sâm khẳng định sẽ ngăn lại, đã tới nơi này rồi mà còn muốn kiếm cớ bỏ đi?
Nhưng là Quảng Minh Tử thì ông ta hoàn toàn yên tâm, ông ta biết Quảng Minh Tử chắc chắn sẽ không mượn cơ hội đào tẩu. Bởi vì Quảng Minh Tử nếu như muốn chạy trốn, thì sẽ không chủ động đến Thiên Trúc Hư Đảo trước đó vài ngày để cùng ông thương lượng việc đi đến Phong Giác Bảo ngày hôm nay.
Người theo Tịch Hồng Sâm tới đây rất nhiều, nhưng chân chính cùng ông ta vụng trộm thông đồng thì chỉ có một mình Quảng Minh Tử mà thôi.
...
Trọn vẹn thời gian nửa nén hương, Địch Cửu mới ngừng lại.
"Sao ngươi không tiếp tục trốn nữa đi?" Quảng Minh Tử mỉa mai nhìn Địch Cửu, lĩnh vực của gã nhanh chóng khóa chặt vùng không gian xung quanh.
Địch Cửu giương tay ra, Thiên Sa Đao lập tức xuất hiện, hắn vờ thở dài một hơi rồi nói: "Vỏ cây già, nói lời thật lòng, tốc độ của ngươi thật sự là quá chậm chạp. Nếu lão tử không phải chờ ngươi thời gian dài như vậy, giờ phút này đã trở lại Phong Giác Bảo được một lúc rồi."
Quảng Minh Tử không thèm đáp lời, gã nhanh nhẹn tế một cái rễ cây to lớn ra. Rễ cây vừa được tế ra, trong chớp mắt liền chồng lên lĩnh vực của gã trước đó, Không Gian lĩnh vực mau chóng tăng lên một cấp độ.
"Đi chết đi cho ta." Cùng thời điểm khi điệp gia lĩnh vực khóa chặt Địch Cửu thì Quảng Minh Tử cũng quát một tiếng chói tai, cuốn lên vô số thủ quyết. Phía dưới thủ quyết của gã, rễ cây bắn ra ức vạn gai cây bén nhọn. Những gai cây này chẳng những có thể khóa lấy sinh cơ của đối thủ, mà còn có thể trực tiếp xé rách lĩnh vực của họ.
Địch Cửu ngay cả động cũng không hề động, Thiên Sa Đao mang theo một đạo đao mang, nguyên bản lĩnh vực Không Gian vốn bị Quảng Minh Tử giam cầm khóa chặt trước đó, hiện tại bỗng phát ra từng đợt âm thanh ken két.
"Răng rắc!" Sau một khắc, lĩnh vực điệp gia không gian mà Quảng Minh Tử phải dùng chính pháp bảo của mình chồng lên nhau bỗng chốc vỡ vụn thành từng mảnh, cùng một thời gian đó, tốc độ của những gai cây bén nhọn kia cũng càng lúc càng chậm lại.
Địch Cửu phất tay lên một cái, Đạo Hỏa hóa thành vạn trượng diễm đào, diễm đào quét sạch ra ngoài, đám gai cây của Quảng Minh Tử gặp lửa thì liền bốc cháy, bộc phát ra thanh âm lốp bốp đầy đáng sợ.
"Là pháp tắc thần thông phá toái..." Quảng Minh Tử hoảng sợ kêu lên.
Địch Cửu chỉ là một tu sĩ Đạo Nguyên, vậy mà thần nguyên của hắn lại không yếu hơn gã dù chỉ nửa điểm, cái này thì cũng thôi đi, nhưng càng đáng sợ hơn chính là Liệt Tắc thần thông mà Địch Cửu vừa sử dụng. Cho dù thực lực của gã có mạnh hơn nữa thì dưới Liệt Tắc thần thông đó, tất cả cũng chỉ là hư ảo. Trừ phi gã có thể mau chóng nghiền ép Địch Cửu trước khi đám diễm đào kia quét lửa lên gai cây của gã, thế nhưng rất hiển nhiên, gã không nghiền ép nổi tên Đạo Nguyên kia.
Về phần xé rách lĩnh vực của Địch Cửu, Quảng Minh Tử đã sớm từ bỏ suy nghĩ đó.
Chạy trốn nhanh lên! Đây là ý niệm duy nhất hiện tại xuất hiện trong đầu Quảng Minh Tử, thậm chí ngay cả đám rễ cây pháp bảo của mình mà gã cũng không dám thu hồi, chỉ vội vàng xoay người rời đi.
"Còn muốn chạy sao? Ăn một quyền của ta xong hẵng tính tới việc đấy." Địch Cửu hừ lạnh một tiếng, đưa tay đấm ra một quyền.
Hư không từng đợt ba động, Quảng Minh Tử rõ ràng cảm giác được một cỗ cuồng đào cự lãng đầy khí thế bao trùm tới, giờ khắc này, Nguyên Thần của gã đều đang run rẩy.
Núi non như tụ ba đào như nộ, không gian bị cuồng bạo lưu phong cùng phong ba đè ép đến khó thở, Quảng Minh Tử hoảng sợ quay đầu, sốt ruột hét lên, "Dừng tay, ta đến từ Thiên Mộc tộc..."
Bành! Bành! Bành!
Từng đạo quyền phong oanh ở trên người Quảng Minh Tử, lĩnh vực của gã trực tiếp vỡ vụn, Nguyên Thần phát ra một tiếng rú bén nhọn. Ngay tại một khắc trước khi chết, lúc bấy giờ, gã mới hiểu được ý tứ trong câu nói trước đó của Địch Cửu, nếu như không phải tốc độ của Quảng Minh Tử gã quá chậm, Địch Cửu đã sớm giết gã rồi quay lại Phong Giác Bảo. Lấy loại thân thủ này của Địch Cửu, hắn há có thể từ bỏ Hỗn Độn Thanh Liên?
Địch Cửu đưa tay cuốn lên một chiếc nhẫn, lạnh lùng nói, "Ngay cả phân nửa bản lĩnh của Cấm Thịnh Huân ngươi cũng chẳng bằng, thế mà còn dám đến chỗ của ta phách lối."
Đây là lời thật lòng, gia hỏa này so với Yêu tộc Cấm Thịnh Huân thật sự là kém quá xa. Nếu không phải muốn cho Tịch Hồng Sâm cùng Ô Lạc có một chút nước rửa chân để uống, Địch Cửu thật đúng là lười phải bỏ công sức chạy trốn tới nơi này.
Địch Cửu chạy thoát ra khỏi Phong Giác Bảo, giết chết Quảng Minh Tử xong, lần thứ hai trở lại Phong Giác Bảo, trước sau nhiều nhất cũng chỉ tốn khoảng thời gian là một nén nhang. Vẻn vẹn thời gian một nén nhang này, Địch Cửu đã lần nữa trở lại, chỉ có điều nơi đây không còn là Phong Giác Bảo ban đầu, mà hiện tại nó đã biến thành Địa Ngục Nhân Gian rồi.
Ngoại trừ đám người Tịch Hồng Sâm ở bên ngoài, Địch Cửu không còn trông thấy bất kỳ một tên tu sĩ nào thoát ra khỏi Phong Giác Bảo mà còn sống. Việc bọn chúng đã bị giết đến hồn phi phách tán hay đã thành công đào tẩu, Địch Cửu không rõ, bất quá hắn cho rằng, nếu thật sự có thể chạy trốn thì đó cũng là số lượng rất ít. Trước mắt hắn hiện giờ chỉ thấy một biển thi thể đẫm máu mà thôi.
Những tu sĩ Hỗn Nguyên kia quả thật vô cùng tàn bạo. Địch Cửu thở dài một tiếng, thực lực của hắn vẫn còn chưa đủ để ngăn cản chuyện này.
"Ha ha, Ô đạo hữu vất vả, chờ Quảng Minh Tử đạo hữu trở về, chúng ta liền tiến vào..." Lời nói của Tịch Hồng Sâm nhất thời chậm lại, ông ta kinh ngạc nhìn Địch Cửu đang đứng cách đó không xa, "Tại sao lại là ngươi? Quảng Minh Tử đâu?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tịch Hồng Sâm đã đoán được đáp án, xem ra là hỏi cũng phí công. Địch Cửu có thể bình an xuất hiện tại đây, hiển nhiên là kẻ truy đuổi hắn đã tẫn mạng. Quảng Minh Tử nếu như còn có thể sống sót trở về, đó mới là quái sự.
Địch Cửu cười ha ha, đáp: "Ta đã cho Quảng Minh Tử mấy thứ đồ tương đối tốt, sau đó khuyên nhủ gã nên rời đi, gã đi rồi thì ta lại quay về đây thôi. Làm sao, Tịch đảo chủ tựa hồ không quá hoan nghênh ta à? Hay là lại muốn phái người truy sát ta? Nếu như Tịch đảo chủ thật muốn làm như vậy, ta chỉ đành chạy trốn một lần nữa thôi."
Tịch Hồng Sâm cười lạnh, hoàn toàn không muốn cùng Địch Cửu dông dài, ông ta từ tốn nói: "Địch đạo hữu quả nhiên là ẩn nấp tu vi rất sâu, không biết các đạo hữu còn lại có ý kiến gì về chuyện này không?"
Đến tận lúc này, Tịch Hồng Sâm mới tin tưởng chuyện một khi ông ta đối đầu với Địch Cửu, Địch Cửu hoàn toàn có đủ năng lực để làm ông ta bị thương.
Sức chiến đấu của Quảng Minh Tử mặc dù yếu, thế nhưng hơn ai hết, Tịch Hồng Sâm biết rõ Quảng Minh Tử có một tuyệt chiêu riêng, đó chính là pháp bảo của gã có thể dùng để điệp gia lĩnh vực, loại Không Gian lĩnh vực điệp gia này, dù là Tịch Hồng Sâm ông thì cũng không nhất định có thể tuỳ tiện phá vỡ. Không chỉ như vậy, loại lĩnh vực điệp gia ấy còn có thể xé rách lĩnh vực của đối phương.
Nếu như Địch Cửu quả thật đã giết Quảng Minh Tử, vậy thì ông ta tuyệt đối không thể đơn độc đối phó với Địch Cửu ở thời điểm này.
Thế nhưng khiến Tịch Hồng Sâm thất vọng, ấy là không có người nào đứng ra nói chuyện.
"Nếu tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy chúng ta liền đi vào đi." Tịch Hồng Sâm nói xong, dẫn đầu tiến nhập Phong Giác Bảo.
Trong lòng của ông ta đã đem Địch Cửu nhìn thành một người chết, chỉ là người chết này Tịch Hồng Sâm chưa thể động thủ dẹp đi cho khuất mắt được, vả lại ông ta còn muốn lợi dụng hắn một chút. Đáng tiếc Quảng Minh Tử đã biến mất, đó là đồng bạn duy nhất có hợp tác ngầm với ông ta ở đây, hiện tại không biết đã bị Địch Cửu giết hay làm gì gã rồi.
Giờ phút này, khắp nơi bên trong Phong Giác Bảo đều là thi thể cùng mùi máu tươi tanh tưởi, không còn nửa điểm khí tức sinh cơ.
Địch Cửu không khỏi cảm thấy ghê tởm. Bởi vì trong thời gian nhất định, người còn sống hoàn toàn có thể cảm nhận được sinh cơ cùng huyết khí của các tu sĩ vừa mới vẫn lạc. Mà nơi này hiện tại không có bất luận cái gì sinh cơ hay huyết khí, rất hiển nhiên, sinh cơ cùng huyết khí của những tu sĩ xấu số đó đều đã bị Ô Lạc hấp thu.
Khí thế của chủ bảo nơi đây hẳn là đã được tu kiến từ rất lâu, đứng ở bên ngoài chủ bảo, chỉ cảm nhận được một loại cảm giác tang thương xa xưa truyền đến.
Tịch Hồng Sâm lấy một thanh trận kỳ ra, dứt khoát ném xuống, sau đó đánh xuống một cái đại ấn, khí thế bàng bạc lẫn cảm giác tang thương của Phong Giác Bảo trong chớp mắt đã hóa thành bã vụn dưới đại ấn đó.
Vô số bã vụn này bị trận kỳ cuốn một cái, biến mất vô tung vô ảnh, cùng lúc đó, một cái Bát Quái đồ văn như ẩn như hiện xuất hiện trước mặt mọi người, đồ văn này mang theo một loại khí tức Viễn Cổ.
"Đây là Thượng Cổ trận văn." Phiền Viễn kích động kêu lên, y biết rõ đây chắc chắn là Thượng Cổ trận văn. Thượng Cổ trận văn cũng không phải tùy tiện có thể gặp phải, mỗi một cái Thượng Cổ trận văn đều đại biểu cho cơ duyên vô thượng, chỉ có thể gặp mà không thể cầu.