Thế giới thứ chín

Chương 666: Hỗn Độn Thanh Liên




"Chờ một chút, nếu như ta không nhớ lầm, vừa rồi Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh của Thang đạo hữu đã giao dịch cùng với Địch đạo hữu rồi mà? Chẳng lẽ một vật còn có thể giao dịch cùng hai người à?" Gã Câu Tử Bật gầy yếu kia đang biếng nhác híp mắt, bỗng nhiên mở to mắt ra, thanh âm mang theo một hơi khí lạnh nói.

Thang Tế Đàm nghe gã nói như thế, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.

Địch Cửu không biết giao dịch quy củ ở nơi này, nhưng nhìn tình huống hiện tại, hắn suy đoán Thang Tế Đàm khẳng định là đã phạm quy. Nghĩ tới đây, hắn không chút do dự truyền âm cho Thang Tế Đàm, "Tế Đàm sư tỷ, ngươi cứ việc giao dịch đi, đợi lát nữa khi ta đòi vật phẩm, ngươi cứ tùy tiện cầm một vật nào đó đưa ta. Mặc kệ nó là cái gì, ngươi cứ bảo nói là Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, chuyện còn lại cứ giao cho ta là được rồi."

Giờ phút này, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thang Tế Đàm, Tịch Hồng Sâm ngồi ở ghế chủ vị cũng thế, khóe miệng câu lên một tia cười lạnh pha chút tàn nhẫn. Đám người trong đại điện không cần nghĩ cũng biết thừa Tịch Hồng Sâm đang đánh chủ ý gì, trong lòng bọn họ âm thầm thở dài một phen, Thang Tế Đàm xong đời rồi.

Quảng Minh Tử không chút do dự thu Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh vào nhẫn trữ vật, thế nhưng y lại không định đem Thất Thải Thần Hoàng huyết của mình giao cho Thang Tế Đàm.

Nghe được Địch Cửu truyền âm, Thang Tế Đàm vội vàng ép bản thân mình tỉnh táo lại, trong nội tâm nàng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà nàng đã dẫn Địch Cửu theo, may là hắn là người bên phía nàng.

Thang Tế Đàm bình tĩnh lại bèn nhìn chằm chằm Quảng Minh Tử, từ tốn nói: "Quảng Minh Tử đạo hữu, lẽ nào ngươi muốn nuốt hết Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh của ta? Đồ của ta đã giao cho ngươi nửa ngày, vì sao không thấy ngươi đưa Thất Thải Thần Hoàng huyết cho ta?"

Quảng Minh Tử chau mày, đáp: "Sự tình ngươi dùng một vật giao dịch cho hai người còn chưa kết thúc, ta không muốn cùng ngươi tiếp tục giao dịch."

Ngoài miệng nói không muốn cùng Thang Tế Đàm tiếp tục giao dịch, nhưng hành động thì lại không chút nào thể hiện ý tứ sẽ đem Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh trả lại cho nàng ta.

Thang Tế Đàm phá ra cười lớn, đoạn lạnh lùng nói: "Cứ xem như lão nương dùng một vật giao dịch cho hai người đi, hiện tại người kia còn chưa tìm tới ta kiện cáo, vậy đã nói rõ giao dịch của ta chẳng xảy ra vấn đề gì hết. Nhưng hiện tại ngươi lại muốn làm trái với quy tắc giao dịch, nuốt trọng đồ của ta làm của riêng hay sao? Trên người lão nương vẫn còn có Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, tự ta sẽ xử lý được giao dịch của mình, không cần Quảng Minh Tử đạo hữu phải nhọc lòng suy nghĩ thay ta."

Quảng Minh Tử theo bản năng nhìn về phía Tịch Hồng Sâm, y hi vọng Tịch Hồng Sâm sẽ lên tiếng giải vây cho y.

Quy tắc giao dịch vốn là do Tịch Hồng Sâm định ra, giờ phút này Tịch Hồng Sâm hiển nhiên sẽ không ngu ngốc đứng lên trợ giúp Quảng Minh Tử nói chuyện.

Ông ta đang chờ đợi Địch Cửu sẽ xử lý tình huống thế nào, chỉ cần hắn không mở miệng đòi Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh thì ông sẽ có cớ để giáo huấn hai tên này, nếu có thể, tốt nhất là trừng phạt được cả Địch Cửu cùng Thang Tế Đàm, như vậy Tịch Hồng Sâm ông có thể quang minh chính đại mà tịch thu hết vật phẩm của bọn chúng.

Thấy Tịch Hồng Sâm không có phản ứng gì, Quảng Minh Tử trong lòng thầm hận, chỉ đành phải nuốt hận giao một cái bình ngọc ra cho Thang Tế Đàm.

Lúc này nếu như y còn muốn tiếp tục giả vờ không giao dịch hoặc là không trả đồ lại cho Thang Tế Đàm, tính huống sau đó chắc chắn sẽ cực kỳ tồi tệ.

Thang Tế Đàm tiếp nhận bình ngọc xong liền mở ra ngay trước mặt mọi người, khi nàng cảm nhận được một giọt đạo vận khí tức đại đạo cực kỳ mãnh liệt của bộ tộc Phượng Hoàng lưu chuyển thì trong lòng cuồng hỉ không thôi, vội vàng thu hồi bình ngọc vào trong nhẫn trữ vật.

Thấy tình huống bên này đã xử lý xong xuôi, tất cả mọi người trong đại sảnh không nhịn được, theo bản năng liền nhìn về hướng Địch Cửu, gần như đại bộ phận tu sĩ ngồi đây đều biết mối quan hệ giữa Thang Tế Đàm cùng Địch Cửu. Chính vì thế, bọn họ đều nghĩ ắt hẳn Địch Cửu sẽ nói: “Sư tỷ đã giao dịch rồi thì thôi vậy, không sao.”

Nếu như Địch Cửu thật sự nói như thế, vậy thì hôm nay sư tỷ hai người coi như thảm rồi.

Không có người nào có ý định nhắc nhở Địch Cửu, bọn họ chỉ đều đang ngồi hóng chuyện vui, xem xem rốt cuộc hôm nay Địch Cửu sẽ chết như thế nào.

Địch Cửu dùng tay gõ gõ vào mặt bàn, ánh mắt rơi xuống người Thang Tế Đàm, ngữ khí không nhanh không chậm, nói: "Tế Đàm sư tỷ, ta mặc kệ việc ngươi có muốn giao dịch cùng người khác hay không, dù bây giờ ngươi có lấy ra thêm một viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh nữa để cùng người thứ ba giao dịch, ta cũng không bận tâm. Nhưng thứ ngươi đã hứa với ta thì không nên nuốt lời, nếu bây giờ ngươi không giao dịch Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh với ta, vậy thì đừng trách ta không khách khí với ngươi."

Đông đảo Hỗn Nguyên Thánh Đế trong đại sảnh, nghe Địch Cửu nói thế liền âm thầm gật đầu, tên Địch Cửu này quả nhiên là kẻ tâm ngoan thủ lạt, ngay cả bằng hữu mà hắn cũng trực tiếp hố. Có thể khẳng định, Địch Cửu đã nói như vậy, hôm nay bản thân hắn an toàn rồi, nhưng Thang Tế Đàm kia lại coi như xong đời.

Mặc dù nói rằng Địch Cửu tâm ngoan thủ lạt, tuy nhiên loại thủ đoạn này trong mắt của mọi người đều là rất bình thường. Người tu đạo đều là như thế, người không vì mình, trời tru đất diệt, huống chi Địch Cửu cũng không phải cố ý giăng bẫy nàng ta.

Tuy rằng trước đó đã nghe Địch Cửu truyền âm cho mình, thế nhưng hiện tại nghe thấy hắn nói như vậy, Thang Tế Đàm vẫn nhịn không được, thoáng rùng mình một cái. Nàng có chút lo lắng lấy một cái hộp gỗ mở ra rồi nói: "Địch đạo hữu, cũng may ta có được tổng cộng hai viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, nơi này vẫn còn một viên, ta giao dịch với ngươi."

Hai viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh? Nàng ta vừa dứt lời, trong lòng các tu sĩ ngồi đây đều không khỏi giật mình.

Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh là loại bảo vật hiếm có khó tìm, đạt được một viên đã là khí vận nghịch thiên, ấy vậy mà Thang Tế Đàm một lần đạt được những hai viên, đó là khí vận sét đánh gì thế?

Toàn bộ ánh mắt trong đại điện đều rơi vào hộp gỗ trong tay Thang Tế Đàm, thoáng chốc cả đại sảnh im phăng phắc. Trong hộp gỗ này chỉ có một viên vật liệu đen đen tròn tròn mà thôi. Vật liệu này đẳng cấp xem ra cũng không thấp, nhưng so với Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh thì còn kém quá xa.

Thế nhưng trong lòng Địch Cửu lại thấy cuồng hỉ, thứ này với hắn mà nói so với Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh cũng không kém bao nhiêu. Đây là một viên Hư Không Vũ Tinh, đẳng cấp khẳng định tương đương với cực phẩm thần tài.

Hư Không Vũ Tinh là đạo vận có thuộc tính Phong do Hư Không ngưng tụ mà thành, là vật dụng dùng để luyện chế phi hành pháp bảo tốt nhất. May mà Địch Cửu có được Thế Giới Thư, bằng không mà nói, hắn thật đúng là không nhận ra giá trị của viên Hư Không Vũ Tinh trước mắt.

Địch Cửu đã có Lạc Ngân Băng Lưu, hiện tại lại có thêm viên Hư Không Vũ Tinh này, tương lai chờ trình độ luyện khí của hắn tăng lên cao một bậc nữa, hắn nhất định sẽ luyện chế một kiện phi hành cực phẩm Thần khí cho riêng mình.

"Tế Đàm sư tỷ, làm sao mà thứ này lại trông không giống như viên Tiên Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh lúc nãy lắm?" Địch Cửu giả bộ nghi ngờ hỏi.

Trong lòng Thang Tế Đàm lại chột dạ, nhảy dựng một cái, vội vàng đáp: "Đây chính là Tiên Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, nhưng đẳng cấp của nó so với viên ta giao dịch trước đó càng tốt hơn, cho nên nó mới có màu sắc sậm tối như vậy."

"Thì ra là như thế, đa tạ Tế Đàm sư tỷ đem đồ tốt lưu lại cho ta, đồ vật này giao cho ngươi." Đương khi nói chuyện, Địch Cửu đã thẳng tay đem Ngũ Hành độn thuật ném qua cho Thang Tế Đàm.

Thang Tế Đàm không chút do dự vội ném bình ngọc đựng Hư Không Vũ Tinh qua cho Địch Cửu, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Ha ha, cầm một viên vật liệu luyện khí bình thường rồi nói hưu nói vượn thành Tiên Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh để giao dịch, đây là các ngươi ngu ngốc hay các ngươi cho rằng con mắt của bọn ta đều mù hết rồi?" Câu Tử Bật đương nhiên không dễ dàng chịu buông tha cho hai người Địch Cửu.

Địch Cửu cười lạnh, đáp: "Ánh mắt ngươi mù hay là trí lực tàn phế? Ta cùng Thang Tế Đàm đồng ý giao dịch, hiện tại chúng ta đã giao dịch xong, song phương đối với đồ vật mà mình nhận được đều không có gì dị nghị. Cứ xem như gia gia ngươi bị lừa đi thì cũng là gia gia ngươi cam tâm tình nguyện. Ngươi là con của ta hay là cháu của ta, mà ta phải cần ngươi đứng ra thay mặt ta làm chủ?"

Câu Tử Bật sắc mặt âm trầm, hắn nắm chặt nắm đấm, vội nhìn về hướng Tịch Hồng Sâm.

Tịch Hồng Sâm lạnh mặt nói: "Vị đạo hữu kế tiếp bắt đầu giao dịch đi."

Tịch Hồng Sâm không tìm ra lý do bắt bẻ giao dịch của Thang Tế Đàm cùng Địch Cửu, đó là bởi vì chính ông đã đặt ra quy củ, giao dịch thành công, đồng thời song phương không có dị nghị với vật phẩm của đối phương, vậy thì đó là chuyện của bọn họ, không có quan hệ gì với người khác. Nói cách khác, cho dù là Thang Tế Đàm lừa Địch Cửu, chỉ cần Địch Cửu tình nguyện, người ngoài như bọn họ cũng không thể nói gì hơn.

Địch Cửu ngược lại không quá bận tâm, từ lúc bước vào nơi này, hắn đã âm thầm vẽ phác thảo không ít pháp tắc trận kỳ, cứ xem như Tịch Hồng Sâm thật sự muốn kiếm cớ chèn ép hắn, hắn cũng không sợ, cùng lắm đánh không lại thì rời đi thôi. Nơi đây không có ai có thực lực đủ vượt trội để có thể nghiền ép hắn, hắn đánh không lại chẳng lẽ còn đi không nổi sao?

Thang Tế Đàm là nhẹ nhàng thở phào, may mắn có Địch Cửu giúp sức.

Tựa hồ như toàn bộ đồ tốt đều đã giao dịch xong, hoặc nói đúng hơn, là mọi người không nguyện ý lấy thêm đồ tốt ra nữa, bởi vì giao dịch sau đó, đồ vật lấy ra đều rất bình thường, không tiếp tục xuất hiện cái gì Hỗn Độn chi khí, Thất Thải Thần Hoàng chi huyết, hay là loại bảo vật nghịch thiên như Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh nữa.

Hơn nửa ngày sau, mọi người mới hoàn tất cuộc giao dịch. Trên mặt Tịch Hồng Sâm lại khôi phục dáng vẻ tươi cười, "Lần này mọi người đường xa mà đến, may mà cuối cùng các đạo hữu hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút thu hoạch. Sau đây, ta sẽ nói ra mục đích ta mời mọi người tới nơi này. Trước khi bàn kỹ kế hoạch, ta muốn nói trước một câu, nếu như vị nào muốn cùng chúng ta tham gia, xin mời lưu lại. Nếu như không muốn cùng chúng ta đi tìm kiếm Thiên Tiên bảo vật, vậy xin mời rời đi trước."

Trông thấy Thang Tế Đàm rục rịch muốn đứng lên, Địch Cửu vội vàng truyền âm tới bên tai của nàng, "Tế Đàm sư tỷ, hiện tại tuyệt đối không thể rời đi, vừa rồi ta phát giác được nơi đây đã sớm bị vây khốn bởi Khốn Sát Trận đỉnh cấp. Ta khẳng định lão vương bát đản Tịch Hồng Sâm kia muốn giết người diệt khẩu, nếu như chúng ta rời đi trước, lão vương bát đản đó chắc chắn sẽ giết hai người chúng ta ngay lập tức."

Thang Tế Đàm giật nảy cả mình, nàng tới đây chính là vì Thất Thải Thần Hoàng huyết, không nghĩ tới Tịch Hồng Sâm lại âm hiểm như thế.

Tịch Hồng Sâm đợi một hồi không thấy có người nào đứng lên, nét tươi cười trên mặt ông ta lại càng thêm rõ ràng, "Nếu đã không có vị nào rời khỏi, vậy ta liền nói thật. Lần này chúng ta cần tìm kiếm một bảo vật không tầm thường, ta tin tưởng mọi người đã từng nghe nói qua về thập đại Tiên Thiên linh căn, có đúng không?"

"Chẳng lẽ thứ mà ngài muốn tìm là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn?" Yêu tộc Hỗn Nguyên Thánh Đế Phiền Viễn thốt ra, trong mắt nồng đậm sự kích động.

Tịch Hồng Sâm bật cười, từ tốn đáp: "Nếu như ngươi muốn gọi nó là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn cũng được, có điều thứ này đã vượt xa khỏi các linh căn khác, nó là một đóa Thanh Liên..."

"Hỗn Độn Thanh Liên? Là Hỗn Độn linh căn duy nhất?" Phiền Viễn không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Năm đó Hỗn Nguyên Thánh Đế Gia Cát Trí Thần của Yêu tộc sở dĩ bị giết, cũng là bởi vì đóa Hỗn Độn Thanh Liên này. Về sau rất nhiều cường giả Yêu tộc cho rằng tin tức về Hỗn Độn Thanh Liên là do Dực tộc Thương La tạo ra, chính là vì để hao tổn cường giả của Yêu tộc, không nghĩ tới hôm nay gã lần nữa nghe được tin tức về đóa Hỗn Độn Thanh Liên ấy.