Thế giới thứ chín

Chương 664: Thất Thải Thần Hoàng Chi Huyết




Tịch Hồng Sâm nhìn chằm chằm Câu Tử Bật, hừ lạnh một tiếng không nói gì. Ánh mắt mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế nhìn Câu Tử Bật có hơi cổ quái, việc này khiến Câu Tử Bật hận không thể lập tức một quyền oanh sát Địch Cửu. Chỉ là một tên Đạo Nguyên nho nhỏ lại không biết sống chết tính toán Câu Tử Bật y.

Người đứng ra giao dịch tiếp theo là Lãnh Húc Bình từ Doanh Hải đan các, gia hỏa này vốn là Hỗn Nguyên sơ kỳ, là người có tu vi kém nhất trong đám người Hỗn Nguyên Thánh Đế. Thứ hắn dùng để giao dịch là Thần khí công kích cực phẩm, Song Nhận Thần Kích.

Địch Cửu chẳng có chút hứng thú gì với thứ này, rất nhanh Thần khí đó liền được một Hỗn Nguyên Thánh Đế khác dùng thần tinh để trao đổi. Chỉ là một kiện Bán Thần Khí có tính năng công kích đã có giá là 100 triệu thượng phẩm thần tinh, việc này khiến Địch Cửu cảm thấy tiền đồ luyện khí sư của mình chắc chắn sẽ không kém cạnh hơn so với nghề luyện đan sư.

Người đứng ra giao dịch thứ ba là Thang Tế Đàm, theo Địch Cửu thấy, dù đối phương là Hỗn Nguyên sơ kỳ nhưng tuyệt đối không tính là tu vi đếm ngược thứ ba từ dưới lên. Thực lực Thanh Tế Đàm cá biệt, thậm chí còn mạnh hơn Hỗn Nguyên trung kỳ, bất quá đây chỉ là cách nhìn của Địch Cửu mà thôi.

Địch Cửu có chút tò mò, hắn muốn biết Thanh Tế Đàm sẽ dùng thứ gì để trao đổi, Địch Cửu đoán vật ấy hẳn không tầm thường, bằng không dưới tình huống không có bạn đồng hành, ngay cả Đạo Nguyên như hắn mà nàng ấy cũng phải kéo theo để có thêm người tiếp sức. Điều này nói rõ một việc, Thanh Tế Đàm sợ sẽ có người cướp đồ của mình.

Thang Tế Đàm ngăn chặn sự kích động trong lòng, nàng cầm một hộp ngọc ra, đoạn nói:

- Ta có một viên Mộc Bản Nguyên Tinh ẩn chứa khí tức khai thiên, khẳng định là Mộc Bản Nguyên Tinh khai thiên…

Đông đảo tu sĩ trong đại điện nghe xong, hô hấp thoáng chốc liền dồn dập. Mộc Bản Nguyên Tinh có tác dụng cực lớn với bất kỳ người nào, không nhất định phải là linh căn Mộc chỉ được đi cùng công pháp Mộc. Huống chi Thang Tế Đàm còn nói đây là vật khai thiên.

Chỉ bàn về giá trị, Mộc Bản Nguyên Tinh này có khi còn trân quý hơn nửa bình Hỗn Độn chi khí của Địch Cửu.

Mà Địch Cửu cũng muốn có được viên Mộc Bản Nguyên Tinh này, chưa nói tới việc nó có hữu dụng với hắn hay không. Xem như Địch Cửu không cần thì với Thụ Đệ hay Kiến Mộc đều có tác dụng cực lớn.

Bấy giờ, đại điện hoàn toàn an tĩnh, tất cả đều hướng mắt về phía Thang Tế Đàm, muốn biết nàng ấy báo giá thế nào.

Địch Cửu lại có một loại dự cảm, hắn thấy bản thân sẽ không chiếm được viên Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh nọ. Thang Tế Đàm tới đây, khẳng định không phải là vì cùng đi tìm kiếm Tiên Thiên bảo vật gì kia, mà là vì lần giao dịch này. Nếu Thang Tế Đàm đặc biệt vì hội giao dịch mà đến, điều đó đã nói lên Thang Tế Đàm sớm đã nhìn trúng một đồ vật.

Ánh mắt Thang Tế Đàm hướng về phía nam tử có sắc mặt xám xịt như màu vỏ cây, chậm rãi nói:

- Ta chỉ hi vọng đổi được ít nhất một giọt máu Thất Thải Thần Hoàn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Địch Cửu, ánh mắt hắn nhìn về phía nam tử có sắc mặt vỏ cây kia, chẳng những da mặt đối phương tối tăm, mà còn sần sùi, thậm chí còn có từng đạo vân như như một cây cổ thụ lâu năm vậy.

Nghe thấy yêu cầu của Thang Tế Đàm, đông đảo tu sĩ ao ước vật khai thiên âm thầm thở dài một hơi, thứ này vô duyên với bọn họ. Thang Tế Đàm là người của tộc Phượng Hoàng, muốn máu của Thất Thải Thần Hoàng là chuyện bình thường.

Lúc này, nam tử mặt vỏ cây cười hắc hắc một tiếng:

- Tin tức của Thang đạo hữu thật linh thông, Thiên Mộc tộc mới vừa đạt được một giọt Thất Thải Thần Hoàng chi huyết, Thang đạo hữu liền biết.

Thang Tế Đàm từ tốn đáp:

- Quảng Minh Tử đạo hữu, ngươi trả lời thẳng đi.

Dù thực lực nàng mạnh hơn so với Hỗn Nguyên sơ kỳ bình thường, thậm chí có thể dễ dàng đối phó được với vài Hỗn Nguyên trung kỳ suy yếu. Có điều đối với cường giả Hỗn Nguyên trung kỳ thì nàng còn kém xa. Mà tu sĩ Thiên Mộc tộc trước mặt chính là cường giả Hỗn Nguyên trung kỳ chân chính.

Địch Cửu nghe được Thang Tế Đàm nói liền biết nàng ấy giao dịch chỉ là bất đắc dĩ, nàng biết máu của Thất Thải Thần Hoàng trong tay của Quảng Minh Tử, lại chẳng thể đơn độc giao dịch với hắn ta. Lấy thực lực của nàng, đơn độc giao dịch cùng Quảng Minh Tử chẳng khác nào tìm chết. Từ đó có thể thấy được, Quảng Minh Tử cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Quảng Minh Tử cười ha ha một tiếng:

- Giao dịch hay không chẳng quan trọng với ta, bất quá nếu Thang đạo hữu cần, ta giao dịch với ngươi cũng không sao, chỉ là giá trị vật này còn chưa đủ. Ngươi hẳn phải biết, Thất Thải Thần Hoàng chi huyết trên người ta là của đại năng Phượng Hoàng tộc bước thứ ba, thất lạc Hư Không Thần Ngô mà có.

Địch Cửu cười lạnh trong lòng, tên mặt vỏ cây này thật không biết xấu hổ. Địch Cửu không biết bước thứ ba cường đại cỡ nào nhưng hắn khẳng định giá trị Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh trong tay Thang Tế Đàm so với Thất Thải Thần Hoàng chi huyết của Quảng Minh Tử càng trân quý hơn. Mà Quảng Minh Tử cũng đâu phải không cần Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, đừng nhìn tên đó không chút động dung, có điều Địch Cửu thấy rõ, thời điểm Thang Tế Đàm lấy vật khai nguyên ra, quy tắc chung quanh gia hỏa có chút chấn động, nói cách khác là hắn rất muốn sở hữu thứ này.

Thang Tế Đàm cắn môi, vừa định nói chuyện lại có âm thanh truyền tới bên tai:

“Tế Đàm sư tỷ, nếu ngươi tin lời ta, không cần vội, lúc này ngươi cứ giao dịch với ta trước. Ta cam đoan sẽ lấy được Thất Thải Thần Hoàng cho ngươi."

Thang Tế Đàm vội ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện không có ai cảm thấy được dị trạng, nội tâm càng thêm kinh ngạc không thôi, thực lực Địch Cửu rất mạnh, nàng đoán được. Mà hiện tại hắn truyền âm lại không bị phát hiện, chỉ với điều này đã đủ chứng minh thực lực của nàng kém xa hắn. Nghĩ tới chuyện Địch Cửu ám toán Câu Tử Bật trước đó, nội tâm Thang Tế Đàm có một chút chờ mong với Địch Cửu.

Ngay lúc này, bỗng nhiên Địch Cửu lấy một cái hộp ngọc ra rồi nói:

- Tế Đàm sư tỷ, ta có thứ này muốn giao dịch với tỷ, không biết có được không?

Thang Tế Đàm nói:

- Địch sư đệ, muốn giao dịch ở đây phải mở đồ ra cho mọi người nhìn, không thể tự mình trao đổi.

Địch Cửu giật mình hiểu được, khó trách Thang Tế Đàm chủ động đưa Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh ra, nguyên lai có quy tắc đó.

Địch Cửu không chút để ý, trực tiếp mở hộp ngọc:

- Vừa hay ta có một thần thông về độn thuật Ngũ Hành.

Độn thuật Ngũ Hành là của Khương Đại, Địch Cửu biết thứ này có vấn đề, hiện tại đã đoán được đại khái, bất quá độn thuật Thần Niệm và độn thuật Quy Tắc của hắn mạnh hơn Ngũ Hành nhiều. Căn bản Địch Cửu lười sửa, không bằng lấy ra giao dịch còn hơn.

Đương nhiên, dù mặt ngoài Địch Cửu giao dịch cho Thang Tế Đàm, trên thực tế hắn cũng chẳng muốn đối phương học thành. Mà Địch Cửu đoán, Thang Tế Đàm cũng chẳng học, độn thuật của tộc Phượng Hoàng nghịch thiên không gì sánh được, Ngũ Hành độn thuật không thể so sánh nổi.

Thang Tế Đàm không cần không có nghĩa những người khác cũng vậy, độn thuật Ngũ Hành là đại thần thông, trừ số ít người ra, đại đa số còn lại đều rất muốn.

- Địch đạo hữu, ta dùng ba viên đạo quả Đạo Nguyên và một đầu Thần Linh Mạch thượng phẩm đổi với ngươi, ngươi thấy sao?

Quả nhiên Địch Cửu vừa lấy Ngũ Hành độn thuật ra liền có người bắt đầu báo giá.

Những người còn lại cũng bắt đầu nhao nhao, độn thuật Ngũ Hành chẳng phải thứ tầm thường.

- Ta giao dịch.

Khiến cho tất cả mọi người không ngờ là Thang Tế Đàm lại đồng ý, sau khi Địch Cửu lấy Ngũ Hành độn thuật ra, nàng ấy chẳng chút do dự đã chấp nhận rồi.

- Ha ha, vậy tốt quá, ta có một thú sủng thuộc tính Mộc, Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh có thể giúp nó tiến thêm một bước…

Địch Cửu cười ha ha một tiếng, muốn đưa Ngũ Hành cho Thang Tế Đàm.

- Chờ một chút, ta đồng ý giao dịch Mộc Bản Nguyên Tinh cùng ngươi.

Mắt thấy Địch Cửu và Thang Tế Đàm giao dịch gần xong, Quảng Minh Tử lập tức lên tiếng.

Ban đầu hắn nghĩ Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh có đưa cho Địch Cửu cũng chẳng sao, hắn sẽ cướp về. Thế nhưng câu tiếp theo của Địch Cửu khiến hắn cực kỳ sốt ruột, nếu đối phương cho sủng vật ăn mất Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh, vậy hắn khóc không ra nước mắt rồi.

Đối với Thiên Mộc tộc mà nói, Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh là thứ chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu. Lúc đầu hắn muốn Thang Tế Đàm giao ra thêm một ngọn lửa Phượng Hoàng, không ngờ giữa đường lại có tên Địch Cửu này nhảy ra.

Hắn đoán rất có thể hai người nọ phối hợp với nhau, nhưng vạn nhất không bằng nhất vạn, Quảng Minh Tử thật sự lo sợ rủi ro có thể xảy ra.

Vốn Địch Cửu muốn truyền âm bảo Thang Tế Đàm tăng giá, bằng không sẽ không giao dịch. Ai ngờ tốc độ Thang Tế Đàm lại nhanh như vậy, nàng nói một câu có thể giao dịch liền ném Khai Thiên Mộc Bản Nguyên Tinh cho Quảng Minh Tử.