"Không sai, chính là Hỗn Độn Thanh Liên. Hỗn Độn Thanh Liên mặc dù cũng được coi là một trong thập đại Tiên Thiên linh căn, nhưng giá trị của nó vượt xa khỏi chín đại Tiên Thiên linh căn còn lại. Hôm nay ta mời mọi người đến đây, chính là vì đóa Hỗn Độn Thanh Liên này." Tịch Hồng Sâm khẳng định chắc nịch.
Ngay cả vật nghịch thiên như tia đạo tắc thứ chín cùng Thánh âm Châu mà Địch Cửu cũng từng sở hữu, thế nên đối với Hỗn Độn Thanh Liên trong lời Tịch Hồng Sâm, hắn thật sự không có bao nhiêu để ý, thế nhưng Địch Cửu lại phát hiện hết thảy mọi người nơi đây sau khi nghe được Tịch Hồng Sâm có tin tức về Hỗn Độn Thanh Liên thì đều kích động đến nỗi trợn cả mắt lên. Ngay cả Thang Tế Đàm lúc đầu muốn rời đi, hiện tại cũng khó nén vẻ thèm muốn.
Bất quá Địch Cửu có thể minh bạch suy nghĩ của những người này, nếu như hắn không đạt được tia đạo tắc thứ chín thì hắn làm gì có thể có thành tựu như ngày hôm nay. Tầm quan trọng của Hỗn Độn Thanh Liên trong mắt bọn họ thật giống như sự giúp đỡ mà tia đạo tắc thứ chín đã hỗ trợ hắn bấy lâu. Một khi đạt được Hỗn Độn Thanh Liên, vô luận là ai, thành tựu tương lai cũng sẽ tăng tiến vượt bậc khó lường.
Địch Cửu trong lòng cũng thầm cảm thán khí vận của bản thân, nếu không phải vận khí của hắn tốt, đạt được tia đạo tắc thứ chín, hắn làm gì có cơ hội ngồi cùng một chỗ với những Hỗn Nguyên Thánh Đế như này? Nếu đã có cơ duyên gặp được, vậy hắn cũng không thể buông tha đóa Thanh Liên đó.
Tịch Hồng Sâm cố ý ngừng lại, vẻ mặt kích động và thèm muốn của mọi người, ông ta đều ghim vào trong mắt, trong lòng có chút cười lạnh.
Trọn vẹn qua mấy hơi thở, chờ tất cả mọi người bình tĩnh lại bớt, Tịch Hồng Sâm mới tiếp tục nói: "Các vị đạo hữu, bởi vì Hỗn Độn Thanh Liên sinh trưởng ở địa phương tương đối cổ quái, một người đi cầm chắc là thất bại. Nhất định phải cần mọi người liên thủ mới có thể đem đóa Hỗn Độn Thanh Liên kia hái về."
"Tịch đảo chủ, nói thì nói thế, chỉ là ta có mấy điểm nghi vấn, mong Tịch đảo chủ giải đáp cho. Thứ nhất, Hỗn Độn Thanh Liên kia sinh trưởng ở nơi nào? Thứ hai Hỗn Độn Thanh Liên kia chỉ có một gốc, chúng ta nhiều người như vậy cùng đi, thế thì sau khi đoạt được, nó sẽ về tay ai?" Một nam tử có sắc mặt khô héo ôm quyền đứng lên hỏi.
Nếu như người này không nói lời nào, Địch Cửu thật đúng là không hề cảm nhận được gia hỏa này là ai, hiện tại gã vừa lên tiếng, Địch Cửu liền cảm nhận được tu vi của đối phương cực kỳ cường đại, đây chắc chắn là một Hỗn Nguyên Thánh Đế hậu kỳ.
Vả lại quy tắc ba động quanh thân nam tử có sắc mặt khô héo kia có chút quái dị, thật giống như gã đang mang theo một loại quy tắc tước đoạt sinh cơ, chỉ cần tiến gần vào khu vực quanh người gã, loại khí tức đó liền có thể cuốn đi hết thảy sinh cơ của người đối diện.
"Ha ha, lời Ô đạo hữu hỏi rất hợp lý, ta đương nhiên sẽ giải thích rõ ràng. Địa phương mà ta nhắc đến không phải ở trong hư không, mà là tại một chỗ trong Hư Không Bảo. Hỗn Độn Thanh Liên chính là sinh trưởng ngay dưới Hư Không Bảo đó..."
Tất cả mọi người mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Tịch Hồng Sâm, nếu như Hỗn Độn Thanh Liên thật sự sinh trưởng ở dưới một Hư Không Bảo nào đó, Tịch Hồng Sâm sẽ còn dẫn bọn họ cùng đi phát tài sao?
Yêu tộc Thánh Đế Phiền Viễn từ tốn lên tiếng, "Ta đã từng nghe qua nhiều giai thoại về Hỗn Độn Thanh Liên. Năm xưa, Dực tộc Thương La tiết lộ tin tức về Hỗn Độn Thanh Liên cho Hỗn Nguyên Thánh Đế Gia Cát Trí Thần của Yêu tộc cùng với mấy Hỗn Nguyên Thánh Đế của các đại tộc khác, vì vậy bọn họ đã tổ đội cùng lên đường đi tìm kiếm, kết quả đến giờ vẫn chẳng có một tin tức nào. Nếu như Hỗn Độn Thanh Liên thật sự xuất hiện, vậy ta cho rằng nó tuyệt đối sẽ không sinh trưởng ở dưới một Hư Không Bảo nào đó."
Phiền Viễn không cần phải nói huỵch toẹt ra, nhưng ẩn ý trong lời nói căn bản đã quá rõ ràng, mà chuyện năm xưa, mọi người ngồi đây phần lớn đều biết rõ. Nếu Hỗn Độn Thanh Liên thật sự ở dưới Hư Không Bảo, Dực tộc Thương La sẽ còn để yên cho tới tận bây giờ, đợi mấy người bọn họ thương lượng làm sao tìm tới đấy chắc? Chỉ sợ người ta sớm đã luyện hóa Hỗn Độn Thanh Liên thành công từ đời kiếp nào rồi.
Tịch Hồng Sâm cười khổ, nói: "Hỗn Độn Thanh Liên đích thật là sinh trưởng dưới một Hư Không Bảo nào đó, về phần lời Phiền đạo hữu vừa nói, ta cũng không có gì dị nghị. Có điều có việc này, chắc hẳn không phải các đạo hữu ngồi đây đều biết. Đó là bảo vật Tiên Thiên có khả năng tự ẩn giấu khí tức. Hỗn Độn Thanh Liên là linh căn đứng đầu trong thập đại linh căn, một khi bị kinh động, hiển nhiên là nó sẽ tự ẩn nấp đi.
Năm đó, việc mấy Hỗn Nguyên cường giả của các đại tộc cùng nhau tìm kiếm Hỗn Độn Thanh Liên, ta cũng nghe phong thanh ít nhiều. Ta suy đoán, hẳn là do bọn họ đã kinh động đến Hỗn Độn Thanh Liên, cho nên mới khiến Hỗn Độn Thanh Liên tự ẩn nấp mà chẳng thu hoạch được gì. Chỉ là năm đó, mấy vị đạo hữu cùng nhau kinh lịch việc này đều không còn tin tức gì, cho nên có phải như vậy hay không, mọi người cũng chỉ có thể suy đoán. Ta có được tin tức của Hỗn Độn Thanh Liên lần này cũng chỉ là nhờ vận khí quá may mắn trong một lần đi ngao du tìm bảo vật tứ phương, thế nhưng về phần tiền căn hậu quả thì vốn không có quan hệ với lần hành động sắp tới đây của chúng ta, cho nên thứ lỗi ta không tiện giải thích cho các vị."
"Tịch đảo chủ, ta tin tưởng lời ngài nói. Bây giờ ngài đã có kế hoạch về hành động lần này của chúng ta chưa, chúng ta nên động thủ thế nào? Ngài cứ nói đi, chúng ta sẽ nghe theo ngài" Một Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ lập tức đứng lên vỗ mông ngựa.
Tịch Hồng Sâm khoát khoát tay, bảo: "Ta không có ý muốn mọi người đều phải nghe theo ta, nếu đã là hợp tác, vậy dĩ nhiên nên là các đạo hữu cùng nhau xuất lực. Còn về việc phân phối Hỗn Độn Thanh Liên thế nào, theo quan điểm của ta thì nên chia theo năng lực và sức lực đóng góp. Các đạo hữu cứ tự mình động thủ, đến lúc đó dựa theo xuất lực bao nhiêu mà phân phối bấy nhiêu. Nếu hiện tại vị nào không đồng ý với đề xuất của ta thì cứ tùy tiện phản đối, chúng ta sẽ bàn lại."
Không có người nào phản đối ý kiến của Tịch Hồng Sâm, Tịch Hồng Sâm hài lòng gật đầu, nói: "Đã như vậy, bây giờ chúng ta liền đi thôi."
Địch Cửu liếc mắt qua, tình cờ trông thấy sắc mặt Thang Tế Đàm thoáng trắng bệch, vả lại quy tắc ba động thiên địa quanh thân có chút hỗn loạn.
Sau khi Tịch Hồng Sâm dứt lời liền đứng lên dẫn đầu đi ra đại điện, tất cả mọi người đều lục tục đứng dậy, đi theo sau lưng ông ta.
Đối mặt với sự hấp dẫn của Hỗn Độn Thanh Liên, không có người nào có ý định lùi bước. Huống chi tất cả mọi người đều là kẻ hiểu chuyện, lúc này mà bàn lui, e rằng chỉ có một con đường chết.
Địch Cửu cùng Thang Tế Đàm đi sau cùng, Địch Cửu chủ động khống chế pháp tắc trận kỳ chung quanh hai người, sau đó bố trí một cái hộ trận rồi truyền âm cho Thang Tế Đàm, "Tế Đàm sư tỷ, ta cảm giác ngươi tựa hồ có tâm sự?"
Thang Tế Đàm không dám tùy tiện truyền âm cho Địch Cửu, không có ai nhận ra Địch Cửu truyền âm cho nàng, thế nhưng nếu nàng truyền âm cho Địch Cửu, khẳng định sẽ bị phát hiện.
Bất quá ngay lập tức, nàng lại lần nữa nghe được thanh âm của Địch Cửu truyền tới, "Tế Đàm sư tỷ, ngươi cứ việc truyền âm đi, ta đã bố trí một cái Cách Tuyệt Thần Trận di động rồi, nơi này hẳn là vẫn chưa có người nào có thể phát hiện ra đâu."
Thang Tế Đàm kinh ngạc không thôi nhìn Địch Cửu, hắn không dùng bất luận trận kỳ nào mà cũng có thể tùy tiện bố trí một cái Cách Tuyệt Thần Trận di động, người này phải có bao nhiêu cường đại?
Thế nhưng rất nhanh Thang Tế Đàm liền bình tĩnh lại, bây giờ không phải là thời điểm xoắn xuýt những việc này, nàng vội vàng truyền âm cho Địch Cửu, "Địch huynh, mặc dù Hỗn Độn Thanh Liên rất hữu dụng, nhưng ta lại không muốn đi."
Địch Cửu minh bạch ý tứ của Thang Tế Đàm, tu vi của nàng ta đặt ở chỗ này không tính là gì cả. Cùng đi với đám cường giả kia, rất có thể sẽ mất mạng, mà xem như cuối cùng may mắn không bị diệt khẩu thì Hỗn Độn Thanh Liên cũng không tới phiên nàng có phần. Đừng nhìn Tịch Hồng Sâm nói thật dễ nghe, trên thực tế nếu thật sự xuất hiện Hỗn Độn Thanh Liên, đến lúc đó thái độ của đám người đó sẽ thay đổi hẳn, làm gì còn ai bình tĩnh dễ nói chuyện như bây giờ nữa.
Trên thực tế, Địch Cửu cũng không có ý định để Thang Tế Đàm đi theo bọn họ, Thang Tế Đàm mà đi cùng chính là tự mình tìm chết. Kỳ thật có không ít tu sĩ ôm tâm tư giống như Thang Tế Đàm hiện tại, đáng tiếc là nơi này đã bị Tịch Hồng Sâm nắm trong tay, muốn rút lui ư? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
"Ta không muốn đi còn vì một nguyên nhân. Ngươi có biết tên mặt khô héo kia không? Tên của gã là Ô Lạc, lai lịch cực kỳ thần bí, thứ người này tu luyện là Thiên Địa Khô Đạo, ngoại hiệu Trảm Tẫn Sát Tuyệt. Bốn chữ ‘tâm ngoan thủ lạt’ cũng không đủ để hình dung về gã, gã tàn bạo đến nỗi hoàn toàn không cách nào dùng bất kỳ thứ gì đi hình dung. Theo ta được biết, người đắc tội gã, cả chủng tộc của kẻ đó đều sẽ bị gã truy tận tiêu diệt.
Ta chết đi thì cũng không có gì đáng tiếc, nhưng nếu như ta tham dự trong đó, ta khẳng định sau khi đạt được Hỗn Độn Thanh Liên, người này dĩ nhiên sẽ giết hết mọi người ở đây để chiếm đoạt linh căn, không chỉ ta, mà ngay cả Phượng Hoàng tộc sau lưng ta cũng bị liên lụy." Ngữ khí Thang Tế Đàm run rẩy, có thể thấy thái độ của nàng ta là cực kỳ hoảng sợ.
Địch Cửu nghe vậy cũng không khỏi hít một hơi lãnh khí, những gia hỏa có thù tất báo, hắn đã gặp qua nhiều, nhưng những kẻ giết cùng đuổi tận như Ô Lạc thì thật sự là lần đầu hắn được diện kiến.
Bất quá rất nhanh Địch Cửu liền đoán được, gia hỏa này tâm ngoan thủ lạt như vậy, rất có thể là có quan hệ với thứ công pháp tà ma mà gã tu luyện.
Giờ phút này, Tịch Hồng Sâm đã dẫn người đi tới một quảng trường khổng lồ, trên quảng trường đã đậu sẵn một chiếc phi thuyền rất lớn. Tịch Hồng Sâm dẫn đầu bước lên phi thuyền, sau đó quay đầu lại, lớn tiếng nói: "Mọi người đã quyết định đi với nhau thì hãy cùng tiến cùng lùi, hãy mau chóng lên phi thuyền của ta, nó có thể di chuyển đến Hư Không Bảo trong thời gian ngắn nhất."
Địch Cửu lần nữa di chuyển chậm một nhịp, đợi cho những người khác lên phi thuyền trước, hắn truyền âm cho Thang Tế Đàm, hỏi nàng: "Tế Đàm sư tỷ, trên người ngươi có đỉnh cấp độn phù nào không?"
"Ta có một viên, thế nhưng ta khẳng định, chỉ cần ta kích phát độn phù thì chưa kịp chạy ra đến phạm vi an toàn, ta đã bị Ô Lạc hoặc Tịch Hồng Sâm bắt trở lại rồi." Thang Tế Đàm thở dài một hơi, rầu rĩ đáp.
Địch Cửu cười hắc hắc, "Tế Đàm sư tỷ, ngươi yên tâm đi, đợi lát nữa ta nói có thể rời đi, ngươi lập tức kích phát phù lục bỏ chạy. Ngươi cứ yên tâm, ta cam đoan không ai có thể bắt ngươi trở lại đâu."
"A..." Thang Tế Đàm trong lòng kinh hô một tiếng, nghi hoặc nhìn Địch Cửu, "Vậy còn ngươi?"
Địch Cửu nhìn thoáng qua Tịch Hồng Sâm cùng Ô Lạc trước mặt, "Thứ đồ tốt như Hỗn Độn Thanh Liên này, ta nếu đã gặp há có thể bỏ lỡ? Ngươi cũng không cần lo lắng Ô Lạc và Tịch Hồng Sâm sẽ tìm Phượng Hoàng tộc của ngươi báo thù, ta cam đoan bọn họ không đi được."
Địch Cửu cũng không phải nói mò, hắn đã định bụng trước sau gì cũng phải sống mái một phen với hai kẻ này.
"Chỉ cần ta có thể thuận lợi rời khỏi thì ta cũng không sợ bọn hắn." Thang Tế Đàm suy nghĩ, Phượng Hoàng tộc vốn không biết chuyện này, nếu để nàng trốn về được Phượng Hoàng tộc, nàng sẽ không sợ bọn chúng nữa.
"Vậy cứ quyết định thế đi." Địch Cửu không chút do dự nói.