Chờ sau khi toàn bộ mọi người đều ngồi xuống, Tịch Hồng Sâm mới đứng dậy, nói chuyện: "Đa tạ các vị bằng hữu bỏ thời gian đến đây, thậm chí còn có những bằng hữu ta không mời cũng tới, quả là đã cho ta mặt mũi. Mọi người hẳn là đoán được ta mời mọi người tới nơi này là vì chuyện gì, có phải không? Không sai, là vì một kiện Tiên Thiên bảo vật. Nhưng mà cụ thể món Tiên Thiên bảo vật này là gì, ta xin phép khoan vội tiết lộ, bởi vì ta lo lắng sau khi mọi người nghe được danh tự của món bảo vật ấy xong sẽ quá mức kích động, ngược lại làm ảnh hưởng đến sự giao lưu của chúng ta trong thời gian mọi người ở đây."
Nghe thấy Tịch Hồng Sâm nói vậy, tất cả mọi người đều thoáng mừng rỡ, Tịch Hồng Sâm có vô số đồ tốt, trong lòng ai nấy đều rõ ràng. Lúc cung chủ Túc Quang của Quảng Nguyên cung còn sống, khi ấy Quảng Nguyên cung cung chủ được công nhận là tu sĩ giàu có nhất vùng hư không này. Tịch Hồng Sâm cùng Túc Quang có quan hệ rất tốt, hai người thường xuyên cùng đi hư không tìm kiếm bảo vật và tài nguyên tu luyện. Nếu như Tịch đảo chủ thừa nhận mình nghèo, chắc chắn không có người nào tin tưởng. Hiện tại ngay cả Tịch Hồng Sâm cũng nói thứ Tiên Thiên bảo vật kia là đồ tốt, vậy nhất định đó là món vật phẩm cực kỳ đáng giá.
"Chúng ta ở đây cứ dựa theo tuổi tác tới đi, ai nhỏ nhất, người đó tới trước, như thế nào?" Tịch Hồng Sâm nói xong liền cười tủm tỉm nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu rất rõ ràng ý tứ của Tịch Hồng Sâm, ông ta nói vậy không phải thật sự có ý dựa theo tuổi tác, mà là dựa theo tu vi, ai có tu vi thấp nhất thì người đó tới trước.
Hết thảy giao dịch hội, chỉ cần là người đầu tiên ‘xuất trận’ thì hẳn là chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Nhưng Địch Cửu rất rõ ràng, ở một giao dịch hội như nơi này, kẻ mở lời đầu tiên ngược lại chính là kẻ kém thế nhất. Hắn đã từng nghe Thang Tế Đàm nói qua, khi hai người tiến hành giao dịch, cho dù ngươi đã lên tiếng nhắm trước món vật phẩm kia, nhưng chỉ cần bị người khác coi trọng thì gã hoàn toàn có thể cưỡng ép chen chân.
Biết thì biết, nhưng Địch Cửu cũng không thể tùy tiện từ chối quy định do Tịch Hồng Sâm nêu ra. Vả lại hắn rất muốn có Dung Tinh Kim, đây là bảo vật mà hắn tha thiết muốn đoạt được.
Địch Cửu xuất ra một khối nguyên liệu màu đen, to gần bằng chậu rửa mặt, hắn còn chưa nói gì đã có người ngạc nhiên kêu lên, "Là Niết Bàn Hắc Canh Thạch..."
Niết Bàn Hắc Canh Thạch tuyệt đối là đỉnh cấp chí bảo, loại vật liệu này thích hợp luyện chế bồ đoàn, dùng để ngồi ở phía trên tu luyện, chẳng những có thể giúp tu sĩ tĩnh tâm mà còn có thể hỗ trợ mở rộng thức hải. Nếu có thể dung nhập nó vào trong pháp bảo của mình, pháp bảo kia chẳng những càng thêm thích hợp ôn dưỡng, mà thời điểm tu sĩ kích phát đạo vận thần thông lại càng thêm phần mượt mà.
Quan trọng hơn đó là Niết Bàn Hắc Canh Thạch còn cực kỳ thưa thớt, thậm chí lớn chừng một quả đấm thôi đã khó mà cầu đến, chớ đừng nói chi là Địch Cửu lấy ra một khối to bằng chậu rửa mặt.
Rất nhiều người chứng kiến Niết Bàn Hắc Canh Thạch mà đỏ cả con mắt, bọn họ đều nhìn chằm chằm vào khối lớn Niết Bàn Hắc Canh Thạch trước mặt Địch Cửu, trong lòng thầm nghĩ, nhất định phải đoạt được thứ này về tay.
Thang Tế Đàm sốt ruột nắm chặt nắm đấm, nàng là một tông sư Luyện Khí đỉnh cấp, thứ này đối với nàng mà nói mới thật sự là đồ tốt a. Nếu như nàng biết Địch Cửu có Niết Bàn Hắc Canh Thạch, nàng tuyệt đối sẽ ngăn không cho Địch Cửu lấy ra, mà sẽ thuyết phục hắn âm thầm giao dịch cho nàng. Thật đáng tiếc!
Không có người nào nói chuyện, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Địch Cửu và khối Niết Bàn Hắc Canh Thạch trước mặt hắn. Lúc này chính là thời điểm để Địch Cửu báo giá, tất cả mọi người đều muốn biết, bọn họ có sở hữu thứ mà Địch Cửu cần trao đổi hay không.
Thế nhưng, làm cho tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, ấy là Địch Cửu không vội báo giá, mà là lần nữa lấy ra hai món vật phẩm.
"Mảnh vỡ pháp tắc, hơn nữa còn không chỉ có một mảnh..." Có mấy tu sĩ đồng loạt hít một hơi lãnh khí, loại vật phẩm như mảnh vỡ pháp tắc này mà cũng nỡ lấy ra, rốt cuộc tên Đạo Nguyên Thánh Đế nho nhỏ này trên thân có bao nhiêu bảo vật vậy?
Sau khi lấy ra Niết Bàn Hắc Canh Thạch, Địch Cửu đích thật lại lấy ra hai khối mảnh vỡ pháp tắc, một khối thuộc tính Kim và một khối thuộc tính Thổ.
Hắn biết rõ Niết Bàn Hắc Canh Thạch kia của mình khó mà trao đổi được Dung Tinh Kim, thậm chí dù tăng thêm hai khối mảnh vỡ pháp tắc cũng vẫn chưa đủ. Nhưng đây chính là giao dịch. Đương nhiên không thể một lần đem toàn bộ lá bài tẩy của mình lấy hết ra, mà là lần lượt lấy ra một ít, nghe theo người khác ra giá.
"Địch đạo hữu, không biết ngươi muốn trao đổi cái gì?" Một tên Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ rốt cục nhịn không được, ôm quyền hỏi thẳng.
Địch Cửu nghe vậy liền ôm quyền nói ra, "Các vị đạo hữu, chỗ này của ta có một khối Niết Bàn Hắc Canh Thạch, cộng thêm hai khối mảnh vỡ pháp tắc. Ta muốn trao đổi Dung Tinh Kim và một khối Lạc Ngân Băng Lưu."
Nghe được thứ Địch Cửu muốn giao dịch là Dung Tinh Kim, trong mắt nhiều người lập tức lộ ra vẻ thất vọng, vật phẩm này bọn họ không có, quan trọng hơn cả, rất nhiều người đều biết, trên người Tịch Hồng Sâm có một khối Dung Tinh Kim. Xem ra không có cách nào cạnh tranh rồi, Tịch Hồng Sâm dù sao cũng là chủ nhân nơi đây, nếu ông ta cùng Địch Cửu giao dịch, ai dám đứng lên cạnh tranh chính là tự mình đi tìm rắc rối.
Tịch Hồng Sâm vừa nghe Địch Cửu nói liền biết Địch Cửu muốn cái gì.
Nói thật, ông cũng rất muốn sở hữu Niết Bàn Hắc Canh Thạch, đối với bản thân ông hiện tại, giá trị Niết Bàn Hắc Canh Thạch mang tới còn cao hơn cả Dung Tinh Kim. Chỉ là chút tính toán của Địch Cửu, trong lòng ông dĩ nhiên thấu rõ. Đống đồ vật mà Địch Cửu lấy ra, mặc dù giá trị tương đối cao, nhưng tổng lại vẫn còn chưa đủ để lấy Dung Tinh Kim.
"Ta quả thật có một khối Dung Tinh Kim, thế nhưng đồ vật của ngươi còn chưa đủ để trao đổi vật phẩm này chớ đừng nói chi đến cộng thêm Lạc Ngân Băng Lưu." Tịch Hồng Sâm từ tốn nói, những món vật phẩm Địch Cửu lấy ra, ông ta đều muốn có, bởi vì linh căn của Tịch Hồng Sâm chính là Thổ thuộc tính.
Tịch Hồng Sâm không cho rằng một Đạo Nguyên Thánh Đế nho nhỏ như Địch Cửu lại nhìn ra linh căn tu luyện của ông ấy là thuộc tính gì cho nên mới lấy mảnh vỡ pháp tắc thuộc tính Thổ để khiến Tịch Hồng Sâm ông động lòng, ông chỉ cho rằng ban nãy Địch Cửu ăn may lấy ra mảnh vỡ pháp tắc Thổ thuộc tính mà thôi, không ngờ nó lại trùng hợp vừa vặn với linh căn của ông.
Địch Cửu cười nhạt một tiếng, đáp: "Người xưa có một câu nói rất hay, ngàn vàng khó mua. Nếu như bị lạc đường trong sa mạc, ta cho ngươi 1000 lạng hoàng kim cũng không bằng tặng cho ngươi một chén nước. Chúng ta tu đạo cũng giống như đang đi ngược dòng nước vậy. Nếu như ngươi không cố gắng, hoặc là ngươi cảm thấy không đáng để ngươi cố gắng, vậy thì rất nhanh người khác liền sẽ đuổi kịp ngươi."
Tịch Hồng Sâm nghe thế, trong lòng không khỏi thầm than. Mặc dù ông biết rõ Địch Cửu nói vậy chẳng qua là vì đang muốn thuyết phục ông hạ giá để trao đổi vật phẩm, tuy nhiên biết là biết vậy, nhưng ông không thể không thừa nhận Địch Cửu nói rất đúng.
Hôm nay nếu ông không nỡ trao đổi Dung Tinh Kim và Lạc Ngân Băng Lưu để lấy mảnh vỡ pháp tắc cùng Niết Bàn Hắc Canh Thạch, một khi thứ này bị người khác giao dịch được, tương lai người ta có thể dùng nó để vượt qua tu vi của Tịch Hồng Sâm ông không chừng.
Tịch Hồng Sâm do dự một chút rồi bảo: "Ngươi lấy ra thêm chút đồ vật nữa đi, những vật này thật sự là chưa đủ để trao đổi."
Nhưng đúng vào lúc này, có một tu sĩ đột ngột truyền âm tới cho Địch Cửu, "Bằng hữu, ta có cả Dung Tinh Kim và Lạc Ngân Băng Lưu, nếu ngươi không định trao đổi ở nơi này, tương lai ta có thể cùng ngươi tự mình trao đổi. Ta thậm chí chỉ cần một khối mảnh vỡ pháp tắc và Niết Bàn Hắc Canh Thạch là đủ, nhất định sẽ giao đủ hai món ngươi cần cho ngươi, không cần ngươi phải lấy ra thêm đồ vật nào nữa."
Địch Cửu vừa nghe liền biết là ai truyền âm, chính là người tên Câu Tử Bật, từ lúc tiến vào đại sảnh tới giờ vẫn một mực híp mắt như thể đang ngủ gục kia.
Hơn nữa Địch Cửu còn phát hiện, Câu Tử Bật truyền âm thế mà chỉ một mình hắn biết, đây là bởi vì Câu Tử Bật truyền âm cho riêng hắn. Ở giữa đại sảnh này có nhiều Hỗn Nguyên Thánh Đế đến thế, ấy vậy mà mọi người, bảo gồm ngay cả Tịch Hồng Sâm đều không phát giác ra.
Gia hỏa này nãy giờ vẫn híp mắt, dáng vẻ thờ ở như thể chẳng quan tâm đến điều gì, nhìn bề ngoài chỉ là một Hỗn Nguyên Thánh Đế sơ kỳ, nhưng Địch Cửu khẳng định, đối phương chắc chắn là đang giả heo ăn thịt hổ, y không phải là Hỗn Nguyên sơ kỳ bình thường, mà là một tu sĩ âm hiểm đang cố tình ẩn nặc tu vi.
Địch Cửu căn bản cũng không để ý tới Câu Tử Bật, mà là một bên âm thầm khắc hoạ pháp tắc trận kỳ ở xung quanh người, một bên xuất ra một cái bình ngọc nhỏ, đoạn nói với Tịch Hồng Sâm: "Chỗ của ta còn có nửa bình Thuần âm Hỗn Độn chi khí, thế nhưng nếu ngươi muốn lấy Thuần âm Hỗn Độn chi khí, vậy thì không thể lấy Niết Bàn Hắc Canh Thạch nữa."
"Thành giao! Ta không cần Niết Bàn Hắc Canh Thạch nữa, ta muốn lấy cái bình Thuần âm Hỗn Độn chi khí đó." Tịch Hồng Sâm gần như không chờ Địch Cửu nói dứt lời đã không chút nào do dự cầm ra một cái hộp ngọc ném qua cho Địch Cửu.
Trong hộp ngọc có một tảng đá lớn chừng quả đấm mang màu trắng tinh khôi, Địch Cửu trông thấy tảng đá kia, trong lòng liền cuồng hỉ. Đây là Dung Tinh Kim đẳng cấp cao nhất, nếu như Tịch Hồng Sâm biết Dung Tinh Kim màu trắng mới là vật phẩm có đẳng cấp cao nhất, chắc chắn sẽ không nói ra câu ‘ta không cần Niết Bàn Hắc Canh Thạch’ như vừa rồi.
Địch Cửu cuốn lên hộp ngọc, không chút do dự đem bình ngọc cùng hai viên mảnh vỡ pháp tắc ném cho Tịch Hồng Sâm. Còn về việc Tịch Hồng Sâm không đả động tới Lạc Ngân Băng Lưu, Địch Cửu tự hiểu chuyện, không thèm nhắc tới.
Giờ phút này, Địch Cửu dễ dàng cảm nhận được mấy đạo thần niệm mang theo khí tức mãnh liệt rơi vào trên người hắn, ai bảo vừa rồi hắn lấy ra mấy món vật phẩm thật sự là quá mức nghịch thiên. Ba món đồ của hắn, mỗi một thứ đều là bảo vật trân quý.
"Ta có một viên Lạc Ngân Băng Lưu, muốn trao đổi lấy Niết Bàn Hắc Canh Thạch của ngươi." Ngay khi thấy Địch Cửu cùng Tịch Hồng Sâm giao dịch xong, một tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ chủ động đứng lên nói, vừa nói y vừa gấp rút lấy ra một khối Lạc Ngân Băng Lưu, như thể chỉ sợ Địch Cửu đổi ý không muốn giao dịch nữa.
Địch Cửu không chút do dự đem khối đá to bằng chậu rửa mặt kia cắt ra một nửa, sau đó nói với đối phương, "Một viên Lạc Ngân Băng Lưu của ngươi chỉ có thể giao dịch một nửa Niết Bàn Hắc Canh Thạch."
Trông thấy động tác mới rồi của Địch Cửu, mấy tên cường giả Hỗn Nguyên khác nãy giờ vẫn đang đỏ mắt dõi theo vật phẩm của Địch Cửu liền hoàn toàn câm nín. Tiện tay liền cắt Niết Bàn Hắc Canh Thạch ra làm một nửa, ngay cả là đồ của bọn họ thì cũng vô pháp phóng tay thoải mái như vậy. Địch Cửu này chẳng lẽ cũng là một cường giả Hỗn Nguyên, chẳng qua là đối phương đang ẩn nặc tu vi hay sao?
Tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ kia không chút do dự, nghe vậy liền ném bình đựng Lạc Ngân Băng Lưu trong tay qua cho Địch Cửu, "Thành giao!"
Trừ phi là kẻ ngốc thì mới từ chối, lần trao đổi này là y kiếm lợi lớn rồi.
"Bằng hữu quả nhiên lợi hại a, ngay cả đạo hỏa cũng có, hơn nữa còn tấn cấp đến hạ phẩm Thần Diễm, đáng nể thật! Khó trách ngay cả Dung Tinh Kim và Lạc Ngân Băng Lưu của ta mà đạo hữu cũng không cần." Câu Tử Bật phá ra cười ha ha, lần nữa truyền âm cho Địch Cửu.
Thế nhưng có một chuyện khiến Câu Tử Bật không nghĩ tới, ấy là y truyền âm thế mà biến thành tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng. Sắc mặt Câu Tử Bật lập tức thay đổi, y chớp mắt liền hiểu được. Có lẽ trong khoảng thời gian ngắn mới rồi, Địch Cửu đã bố trí một đạo cấm chế ngay tại quanh người, khiến cho hết thảy truyền âm đến hắn nơi này liền biến thành thanh âm chân chính truyền tống ra ngoài cho tất cả mọi người đều nghe được.
Trong lòng Địch Cửu thầm cười lạnh, hắn ghét nhất chính là loại người như Câu Tử Bật này. Nếu như nói Câu Tử Bật thật sự có Dung Tinh Kim cùng Lạc Ngân Băng Lưu thì còn tốt một chút, nhưng Địch Cửu khẳng định Câu Tử Bật không có hai thứ đồ đó. Đối phương truyền âm cho hắn, chính là muốn đơn độc ăn cướp vật phẩm của hắn mà thôi. Tuy nói hắn không sợ Câu Tử Bật, cũng không có tâm tình lãng phí thời gian cùng loại người âm hiểm như vậy.