Thế giới thứ chín

Chương 662: Quy Củ Của Thiên Trúc Hư Đảo




- Ngươi đến từ Hư Không Chi Hải đúng không?

Nam tử mặt chữ điền nhìn chằm chằm Địch Cửu rồi hỏi, ngữ khí không chút thân thiện.

Địch Cửu kinh ngạc nhìn đối phương, sao gia hỏa này biết hắn đến từ Hư Không Chi Hải? Hư Không Chi Hải cùng một kiểu địa phương với nơi đây, có điều khác biệt về phương hướng.

- Quả là vậy, tiểu tử chịu chết đi.

Nam tử mặt chữ điền thấy biểu lộ của Địch Cửu thì hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước, khí thế lĩnh vực quanh thân điên cuồng hướng về phía Địch Cửu.

Cường giả nửa bước Hỗn Nguyên mà cũng muốn giết hắn?

Địch Cửu giận dữ, không chút do dự chuẩn bị động thủ.

Thang Tế Đàm vội kéo Địch Cửu lại, truyền âm cho hắn:

- Đừng động thủ, nơi này không thể động thủ.

Địch Cửu tin tưởng Thang Tế Đàm sẽ không lừa mình, hắn cố gắng kiềm lại, nhịn xuống.

Bàn tay nam tử vừa nâng lên, một đại ấn liền nổ mạnh từ hư không xuống, kèm theo đó là âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Cuồng đồ phương nào dám động thủ ở Thiên Trúc Hư Đảo, muốn chết sao?

Nam tử mặt chữ điền như tỉnh ngộ, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng chảy từ trán của y, con ngươi cấp tốc phóng đại, lớn tiếng kêu:

- Xin tiền bối tha cho vãn bối một lần, đây là lần đầu tiên vãn bối tới đây, vì gặp phải cừu nhân giết nên nhất thời…

"Oanh!"

Đại ấn không hề chậm lại, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu nam tử, ngay cả năng lực phản kháng nam tử mặt chữ điền cũng không có.

Phốc!

Huyết vụ nổ tung, nam tử mặt chữ điền còn chưa tiến vào Thiên Trúc Hư Đảo đã bị đánh thành bã vụn.

Mặc dù đối phương vì động thủ với mình nên mất mạng, trong lòng Địch Cửu vẫn có cảm giác không thoải mái. Đúng là thực lực thấp thì tôn nghiêm hay lời nói gì đó đều không có giá trị.

Nếu không phải vừa rồi Thang Tế Đàm giữ hắn lại, chỉ sợ Địch Cửu cũng không nhịn được mà rút đao ra. Nếu hắn động thủ rồi, sau khi nam tử mặt chữ điền bị giết, người kế tiếp nhất định là hắn.

Sau khi nam tử kia chết, đại ấn cũng biến mất, không gian lần nữa khôi phục bình tĩnh. Hai đồng tử nhìn như chẳng có gì xảy ra, vẫn cười tủm tỉm nhìn Địch Cửu, Thang Tế Đàm và hai Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại, đoạn nói:

- Mời các vị khách nhân theo ta vào đảo.

Hai nam tử đi theo nam tử mặt chữ điền nhanh chóng dời bước, đồng bạn đột nhiên bị giết khiến sắc mặt bọn họ có chút khó coi. Bất quá giờ phút này hai người họ không thể lùi bước, ai biết đảo chủ nọ có nổi trận lôi đình nữa hay không?

- Ngươi là Địch Cửu? Hẳn không sai, là ngươi diệt Doanh Hải đan các của ta?

Người vừa lên tiếng là Thánh Đế Hỗn Nguyên sơ kỳ, lúc nói chuyện ngữ khí chẳng chút ba động, đừng nói sắc mặt thế nào, trong mắt Địch Cửu gia hỏa này cứ như bị đơ mặt vậy.

Địch Cửu từ tốn đáp:

- Không sai, là Địch gia gia của ngươi. Người vừa bị giết hẳn là Tam các chủ, đáng tiếc, ta không thể tự tay giết hắn. Tên kia có một đứa con trai, đã bị ta ném vào Hư Không Chi Hải rồi.

Diện Than Nam gật gật đầu:

- Rất tốt, ta là Lãnh Húc Bình của Doanh Hải đan các, hi vọng sau khi rời khỏi đây ngươi còn có thể nói chuyện tự tin như vậy.

Địch Cửu cười ha ha, lười nói dài dòng cùng tên mặt đơ nọ. Hắn rất muốn nói một câu, trước đây không lâu, có một tu sĩ có thực lực cao cường hơn gã dông dài không ngừng, kết quả thời điểm đối phương ra đi rất an tường.

Thang Tế Đàm khinh thường nói:

- Chỉ là Hỗn Nguyên sơ kỳ mà cũng dám lớn lối như thế, ai cho ngươi lá gan đó?

Thang Tế Đàm cũng là Hỗn Nguyên sơ kỳ, nàng nói vậy, điều này nghe qua đúng là có chút buồn cười.

Bất quá trong lòng Thang Tế Đàm rất rõ, so với Địch Cửu thì Lãnh Húc Bình còn kém xa lắm. Yêu tộc kia “trò chuyện” với Địch Cửu đến giờ vẫn chưa trở về. Nghe Địch Cửu nói đối phương bị hắn khuyên can nên rời khỏi, Thang Tế Đàm chỉ cười lạnh trong lòng. Nếu tên lùn nọ chịu nghe ‘lời khuyên tốt đẹp’ mà quay đầu thì đã chẳng phải là Hỗn Nguyên Thánh Đế mạnh nhất Yêu tộc.

- Địch đạo hữu, ngươi tới từ Thâm Hồng Thánh Đạo thành? Không biết Đạo thành hiện giờ có ổn chăng?

Người vừa nói chuyện là Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ đứng bên người Lãnh Húc Bình.

Đối phương nhìn khá chất phác, trông không giống loại nhiều chuyện.

Địch Cửu hỏi ngược lại:

- Ngươi là ai?

Hỗn Nguyên Thánh Đế này cười ha ha một tiếng, khách khí nói:

- Ta là Đạo Truyền Tầm, ngươi chưa từng nghe qua danh tính của ta cũng không có gì là lạ. Ta là thành chủ Thâm Hồng Thánh Đạo thành, đáng tiếc chưa gặp qua ngươi lần nào tại đó.

Địch Cửu lạnh lùng nói:

- Ta cảm thấy không cần gặp còn tốt hơn. Thâm Hồng Thánh Đạo thành vẫn ổn, chỉ có điều lệnh truy nã treo ngoài thành đã bị ta bổ một đao biến mất. A, còn có Doanh Hải đan các, bởi vì Khương Đại muốn tìm ta nên ta không cẩn thận đánh nát nó rồi.

Chân mày Đạo Truyền Tầm nhảy một cái, trong lòng càng chấn động mãnh liệt. Hắn hiểu rõ sự lợi hại của Khương Đại, dù Đạo Truyền Tầm chỉ là cường giả Hỗn Nguyên trung kỳ nhưng xem như có ba người như hắn liên thủ cũng chẳng đối phó nổi Khương Đại. Mà Khương Đại đại chiến với Địch Cửu, Địch Cửu lại bình yên vô sự, xem ra chuyện trước kia hắn làm có chút không ổn rồi.

Nghĩ tới đây, Đạo Truyền Tầm thức thời ôm quyền:

- Địch huynh, chuyện lúc trước ta xin lỗi ngươi. Dù sao chúng ta chưa từng gặp mặt, cho nên nảy sinh vài hiểu lầm không đáng. Ta khẳng định, tương lai sẽ không có chuyện như này phát sinh nữa.

Ngữ khí Địch Cửu vẫn bình thản:

- Thứ nhất, nếu tương lai vẫn tiếp tục xảy ra chuyện tương tư, ta sẽ hủy nát Đạo thành của ngươi. Thứ hai, chúng ta vĩnh viễn không phải bằng hữu. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ha ha ha, ta sẽ làm ‘công tác tư tưởng’ giúp hắn, giúp kẻ đó an phận hơn một chút.

Đạo Truyền Tầm chau mày, không nói nữa, mắt nhìn hắn vẫn có. Địch Cửu này không hề đơn giản, hiện tại hai người bọn họ không kết thù là được, hắn không cần tiếp tục gây thêm chuyện.

Nghe Địch Cửu nói vậy, trong lòng Thang Tế Đàm chợt liên tưởng tới Cấm Thịnh Huân, xem ra chắc chắn là gã lùn Hỗn Nguyên Thánh Đế nọ lành ít dữ nhiều rồi. Bởi vì theo như lời Địch Cửu nói trước đây, Cấm Thịnh Huân cũng là được hắn rủ tới ‘trò chuyện, tâm sự’ một hồi.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới động phủ cực kỳ hào huyễn, phía trước động phủ là hai gốc Tụ Linh Sa Sam, thần linh thụ cấp bảy, mỗi một gốc đều có giá trị liên thành mà mỗi góc thần thụ nơi đây lại có chu vi tới vài trượng.

Giữa hai gốc Tụ Linh Sa Sam là con đường được làm từ hắc ngọc. Lúc đầu Địch Cửu còn tưởng là Niết Bàn Hắc Canh Thạch nên giật nảy mình, vào xem mới biết không phải Niết Bàn Hắc Canh Thạch, mà là Hư Không Hắc Ngọc Tinh, mặc dù thứ này không tệ nhưng vẫn kém xa Niết Bàn Hắc Canh Thạch.

Lúc trước Địch Cửu có được hai phiến Niết Bàn Hắc Canh Thạch, sau khi dùng một ít, hiện vẫn còn hơn phân nửa trên người.

- Ha ha, Thang đạo hữu, chúng ta lại gặp mặt. Còn có Lãnh đạo hữu, Đạo đạo hữu, Địch đạo hữu nữa, hoan nghênh hoan nghênh. Các vị đạo hữu từ phương xa đến, Thiên Trúc Hư Đảo nho nhỏ của ta thật vinh dự, Tịch Hồng Sâm ta ở chỗ này cảm tạ các vị. Đến, mời các vị ngồi. Người đâu, dâng đặc sản của Thiên Trúc Hư Đảo và Thiên Trúc Thần Linh Trà lên.

Âm thanh to lớn của nam tử vang lên, đối phương cười vô cùng rạng rỡ, thái độ khách khí vô cùng.

Địch Cửu quan sát một chút, làn da nam tử trắng nõn, dáng người thon dài, trông khá là anh tuấn. Thực lực đã đến Hỗn Nguyên hậu kỳ, thậm chí còn hơn cả Hỗn Nguyên hậu kỳ.

Đạo Nguyên lưu chuyển quanh thân một cách vô cùng tự nhiên, không có nửa điểm chậm lại. Địch Cửu chưa từng trực tiếp đối mặt với Khương Đại, nhưng hắn thấy tu vi của vị Tịch đảo chủ này chắc chắn còn cao hơn cả Khương Đại, là người mạnh nhất mà hắn từng gặp.

Từ thái độ nhiệt tình của đối phương liền biết chuyện oanh sát khi nãy không phải là do ông ta làm ra.

Đại điện rất rộng, bao gồm Tịch Hồng Sâm đã có năm người ngồi bên trong.

Sau khi nói mấy câu khách khí, bọn Thang Tế Đàm và Địch Cửu cùng nhau tìm chỗ ngồi xuống.

Thiên Trúc Thần Linh Trà rất nhanh được dâng lên, Địch Cửu uống một chén, cảm thấy không tệ lắm nhưng thứ này vẫn không bằng đạo quả tửu hắn tự ủ..

Tất cả nói về mấy chuyện trong hư không, trong khoảng thời gian này, thêm ba Hỗn Nguyên Thánh Đế tiến vào. Từ thái độ ân cần hỏi thăm của Tịch Hồng Sâm, Địch Cửu biết ba người nọ theo thứ tự là tán tu Câu Tử Bất, gia hỏa đó luôn híp hai mắt, bộ dáng buồn ngủ nhưng không ngủ, là Hỗn Nguyên sơ kỳ.

Hỗn Nguyên Thánh Đế trung kỳ Phiền Viễn của Yêu tộc, đối phương vừa đến đã nhìn chằm chằm Địch Cửu, có điều vẫn không lập tức ép hỏi Địch Cửu về chuyện của Cấm Thịnh Huân. Trong mắt Địch Cửu, tu vi người này rất cường đại, hẳn là Hỗn Nguyên hậu kỳ. Còn có chính là Hỗn Nguyên Thánh Đế Ma Cúc Gia của Hải tộc, là một tu sĩ Hỗn Nguyên trung kỳ.