Đinh Trì thấy rõ, người khiến nữ tử trung niên bị trọng thương là nam tử mặc áo vàng có dáng dấp khá xấu xí, toàn thân ướt đẫm như vừa từ trong hồ nước lao ra.
Vốn hắn còn tưởng nam tử sẽ tiếp tục động thủ với nữ tử trung niên, có điều Đinh Trì không ngờ nam tử lại ngăn trước cửa ra vào Thần Phượng tức lâu, nhìn chằm chằm nữ tử trung niên, hừ lạnh:
- Hám Tử Đồng, thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, ngươi giết thiên tài Thần Bảng là Cử Lãng Viên của Hải tộc ta lại muốn toàn mạng rời đi sao?
Nữ tử tên Hám Tử Đồng lau vệt máu ở khóe miệng đi, tức giận nói:
- Hải tộc nhà ngươi hoành hành bá đạo thế sao? Chính ngươi từng nói, Cử Lãng Viên nằm trong 100 hạng đầu của Thần Bảng, nếu ta đủ khả năng giết hắn, sớm đã rời khỏi Hư Thị, còn chờ ở đây làm gì?
- Ngươi có kiếm bao nhiêu lý do cũng vậy, hôm nay ngươi phải đi cùng ta. Hải tộc ta không thích ra vẻ, có điều tộc người của Hải tộc đâu phải ai muốn giết cũng được. Nếu ngươi không giết đệ tử thiên tài tộc ta, vì sao không dám đi cùng ta?
Thanh âm nam tử hoàng bào rất lớn, dường như muốn mọi người đều nghe được.
Hám Tử Đồng cười mỉa một tiếng, giọng nói lộ ra tử ý:
- Hải tộc ngươi lợi hại vậy à, nhớ năm đó Diệp Tông chủ đến từ Thánh Đạo giới giết chết vô số Hải tộc rác rưởi ở quảng trường Thần Thánh, ngay cả cái rắm tộc nhà ngươi chẳng phải cũng không dám thả đó sao? Hôm nay dám ở chỗ này phách lối như vậy, tương lai chờ Diệp Tông chủ quay lại, hi vọng các ngươi vẫn giữ nguyên dáng vẻ này, mà ai biết được khi đó các ngươi còn tồn tại hay không.
Lời Hám Tử Đồng vừa nói khiến sắc mặt nam tử kia trở nên cực kỳ khó coi, thậm chí còn có chút biến ảo chập chờn. Đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên bên tai gã:
- Ngươi yên tâm, họ Diệp kia chẳng về được đâu, có người tận mắt thấy ông ta biến mất trong hư không. Cho tới bây giờ chẳng có tu sĩ nào gặp lại.
Nghe thế, ánh mắt nam tử hoàng bào trở nên dữ tợn, khí thế quanh thân tăng vọt, lần nữa vươn tay muốn đánh về phía Hàm Tử Đồng.
Thấy thế, Đinh Trì muốn tiến lên hỗ trợ, có điều hắn chỉ vừa nhúc nhích, Tu Tốn liền ngăn lại:
- Ngươi chán sống rồi à?
Lĩnh vực Đạo Nguyên cuồng bạo đánh về phía Hám Tử Đồng, tu vi nàng ta chỉ mới là Hóa Đạo, bị cường giả Đạo nguyên đối phó, ngay cả tránh thoát nàng ta cũng chẳng thể, chỉ biết trơ mắt nhìn đối phương đánh tới, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Xung quanh có rất nhiều tu sĩ đứng nhìn, thậm chí còn có tu sĩ Nhân tộc, thế nhưng chẳng ai dám đứng ra nói chuyện. Cường giả Đạo Nguyên giáo huấn tu sĩ Hóa Đạo, người nào dám lên tiếng chẳng phải ngại mình sống quá lâu rồi sao.
Trong lòng Hám Tử Đồng thở dài một tiếng, vì tư chất nàng quá kém nên chẳng có cơ hội nào ở Thánh Đạo giới, tới Hư Thị muốn tìm Đạo Quả Viên đột phá cảnh giới Đạo Nguyên. Nếu lần này vẫn không thành, cả đời nàng chỉ có thể dừng lại ở chứng đạo bước đầu tiên.
Cường giả Thánh Đạo giới rất ít tới Hư Thị, thời điểm Đạo Quả Tháp lần đầu xuất hiện thì còn có đông người lai vãng, dần dần ít hẳn, đếm hiện tại dù Đạo Quả Tháp có mở ra thì người tới cũng không nhiều. Cùng lắm là một ít tán tu, nàng ta tới đây cũng vì muốn vào Đạo Quả Tháp.
Không ngờ Hám Tử Đồng tận lực khiêm tốn, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện. Lý do thì nàng ta hiểu rõ, bởi vì nàng xen vào chuyện người khác, truyền âm cho hai tu sĩ Nhân tộc tới từ bên ngoài, kết quả người đối phó với nàng không phải Yêu tộc mà là Hải tộc.
Ngay tại lúc Hám Tử Đồng nhắm mắt lại, chấp nhận tàn cuộc thì lĩnh vực áp chế nàng ta bỗng nhiên biến mất. Phản ứng đầu tiên của Hám Tử Đồng là tránh đi, đồng thời xông ra khỏi phạm vi áp chế.
Sau đó, Hám Tử Đồng lần đầu tiên tổng thấy quyền sơn cực đại đánh từ hư không xuống, trông chẳng khác nào một toà cự phong, sát thế cuồn cuộn, dù không nhắm vào mình, Hám Tử Đồng vẫn cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Văn Thiểm tới giết Hám Tử Đồng là vì Kỳ Lai nhờ, ngoài ra còn là vì gã biết nàng ta có Thất Sắc Thần Thủy nên mới đồng ý. Hiện tại Văn Thiểm là ngấp nghé bảo vật trên người Hám Tử Đồng, cộng với sự nhờ vả của Yêu tộc và huyết hải thâm thù giữa Nhân tộc với Hải tộc, mà họ Diệp kia cũng đã biết mất không còn tung tích, giết một Hám Tử Đồng có tu vi Hóa Đạo thì có là gì?
Có điều Văn Thiểm vĩnh viễn cũng không ngờ tới, thời điểm Hám Tử Đồng bị gã khống chế, lĩnh vực của Văn Thiểm bỗng nhiên phá toái, khí tức tử vong kinh khủng ùa vào.
Văn Thiểm vừa ngẩng đầu đã thấy một tòa quyền sơn to lớn khiến trong lòng gã hoảng hốt, giờ phút này làm gì nhớ tới Hám Tử Đồng nữa. Muốn triệu hồi pháp bảo cũng chẳng kịp, chỉ kịp điên cuồng đấm ra một quyền.
“Oanh!”
“Răng rắc!”
Thần nguyên chấn động, không gian ba động. Thậm chí Văn Thiểm còn có thể nghe âm thanh xương cốt mình bị nổ tan, xương bàn tay gã vỡ thành từng mảnh, xương cánh tay hóa thành bột mịn, huyết vụ nổ tung.
Thế nhưng Văn Thiểm ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng gã đã đánh tan tòa quyền sơn kia rồi. Giờ phút này gã muốn tranh thủ rút lui, vô luận là ai động thủ cũng phải bảo vệ cái mạng nhỏ trước đã.
Sau một khắc, Văn Thiểm phát hiện những gì gã nghĩ đều là dư thừa, quanh thân vẫn bị khóa chặt bởi một loại lĩnh vực có khí thế kinh khủng, khí tức tử vong triệt để bao trùm gã.
Lúc này, con ngươi của Văn Thiểm phóng đại lên, bởi vì tòa quyền sơn thứ hai mơ hồ còn cường hãn hơn trước đang đánh tới. Thần niệm Văn Thiểm không quét ra ngoài cũng biết, sau quyền sơn thứ hai này nhất định còn một cái nữa.
Núi non như tụ, ba đào như nộ!
- Bằng hữu, ngươi hãy thu hồi thần thông, ta là Văn Thiểm của Hải tộc, ngươi dám…
Văn Thiểm chưa nói hết thì tòa quyền sơn thứ hai đã đánh lên người gã, kế đó là tòa quyền sơn thứ ba đè ép xuống. Giờ phút này đừng bảo nói chuyện, dưới hai tòa quyền sơn đó, thân thể gã nổ tung thành huyết vụ, chầm chậm phiêu tán, dường như đang nói cho người khác biết, vừa có Thánh Đế Đạo Nguyên bị người giết chết.
Tu sĩ vây xem vội vã lùi lại theo bản năng, thần thông quyền sơn oanh sát Thánh Đế Đạo Nguyên, thực lực cường đại như vậy khiến người vây xem không nhịn được run rẩy.
Nhẫn trữ vật của gã bị Địch Cửu bắt lấy, thanh âm của hắn vang lên bên tai Đinh Trì:
- Dẫn nữ tử kia tới đây.
Về phần Hải tộc trả thù thế nào, Địch Cửu không buồn quan tâm tới. Hắn một thân một mình, dù là Hải tộc hay Yêu tộc muốn kéo tới, cứ đánh là được.
Lúc này Hám Tử Đồng mới kịp phản ứng, nàng sững sờ nhìn tình cảnh trước mặt, đầu óc có chút trống rỗng. Chưa nói tới người giúp nàng là ai, quan trọng là đối phương dám oanh sát Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc ở đây ư?
- Vị sư tỷ này, ngươi đi vào trong với ta đi.
Đinh Trì bước tới nói.
Hám Tử Đồng cúi người hành lễ:
- Đa tạ ân cứu mạng.
Nàng hiểu rõ, khả năng cao mình đã nhầm, cứu mình rất có thể là người trẻ tuổi nàng đã từng truyền âm kia.
Thẳng đến khi Đinh Trì và Hám Tử Đồng bước vào tức lâu, Tu Tốn mới tự lẩm bẩm:
- Thật mạnh, thật cường đại...
Uổng cho y còn nghĩ thực lực Địch Cửu thấp hơn mình một chút. Hiện tại Tu Tốn đã hiểu, thực lực Địch Cửu không hề thấp mà mạnh hơn y rất nhiều, may mà y vẫn chưa đắc tội người này.
Tu Tốn nhìn thoáng qua Thần Phượng tức lâu, không đi vào mà xoay người nhanh chóng rời đi.
...
- Hám Tử Đồng xin ra mắt tiền bối, đa tạ tiền bối xuất thủ cứu giúp, bằng không khi rơi vào tay Hải tộc, ta hẳn chắc chắn sẽ chết.
Hám Tử Đồng vừa thấy Địch Cửu liền khom người hành lễ.
Trước đó nàng còn nghĩ tu vi Địch Cửu không bằng mình mới chủ động nhắc nhở, hi vọng đối phương đừng chọc vào Yêu tộc.
Địch Cửu vội khoát tay, ra hiệu cho Hám Tử Đồng ngồi xuống:
- Hám tỷ, đừng gọi ta là tiền bối, tuổi tác ta không lớn hơn ngươi. Ngươi cứ gọi tên ta đi, ta là Địch Cửu. Lại nói, việc Hám tỷ đã thụ thương, thiếu chút bị giết này cũng do ta liên lụy.
Hám Tử Đồng nghi hoặc nhìn Địch Cửu:
- Làm sao ngươi biết?
Chuyện này nàng tự rõ, có điều sao Địch Cửu nhận ra được?
Địch Cửu cười ha ha:
- Thời điểm ta động thủ cảm nhận được có một tên Yêu tộc chú ý động tĩnh nơi này, liền đoán được ngươi là người từng truyền âm cho ta nên bị Yêu tộc trả thù.
Hám Tử Đồng cười tự giễu, nàng truyền âm cho Địch Cửu, Địch Cửu không biết mới là quái sự.
- Địch sư huynh, sợ rằng chuyện này đã liên lụy đến ngươi.
Hám Tử Đồng không gọi Địch Cửu là tiền bối nữa, dứt khoát gọi sư huynh. Nàng hiểu rõ, chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu. Mấy năm nay Hải tộc bành trướng, giết Đạo Nguyên Thánh Đế của Hải tộc không phải chuyện nhỏ gì cho cam.