Địch Cửu cũng trông thấy người vừa tới, đối phương là một nam tử có vằn xám trắng trên mặt, đạo vận ngưng tụ quanh thân, sát khí bức người. Quan sát sơ, hẳn tu vi đối phương là Đạo Nguyên hậu kỳ. Bất quá Địch Cửu cảm giác tu vi gia hỏa này sắp thăng lên Hỗn Nguyên, rất có thể đã là nửa bước Hỗn Nguyên.
Theo phía sau nam tử vằn xám trắng này chính là gã ban nãy đòi mua Thiểm Điện của hắn.
Biết rõ lai lịch hai tên này, Địch Cửu cũng không hề có ý định dừng lại, trực tiếp bước vào nhà nghỉ bên cạnh.
- Thật có lỗi, hiện tại chỗ bọn ta không còn động phủ nào trống.
Tiểu nhị thấy Địch Cửu muốn thuê phòng thì không chút do dự từ chối.
- Vị bằng hữu này, Đạo Quả Tháp bảy năm mới mở ra một lần, sắp tới lại còn có đấu giá hội được tổ chức tại Hư Thị, ngươi muốn tìm kiếm chỗ ở thật sự rất khó. Nếu bằng hữu nguyện ý, ta có thể giúp ngươi một phen.
Nam tử mặt vằn đi theo Địch Cửu bỗng mở miệng nói.
Địch Cửu còn chưa lên tiếng, lại nghe được một người khác truyền âm:
“Nơi này không có gian phòng là vì nguyên nhân khác. Bằng hữu là Nhân tộc nên không thể đặt phòng ở đây được, ngươi có thể tới Thần Phượng tức lâu của Phượng Hoàng tộc để ở. Phượng Hoàng tộc có quan hệ không tệ với Nhân tộc..."
Địch Cửu không kiếm người truyền âm, hắn mơ hồ cảm giác có gì đó không đúng. Tu sĩ vừa truyền âm cho hắn hẳn là Nhân tộc, nhìn vào Nhân tộc cũng xem như có địa vị ở Hư Thị, có điều sao nói chuyện lại có vẻ kiêng dè thế kia.
- Đi thôi, chúng ta đổi nơi khác.
Địch Cửu không để ý nam tử mặt vằn này, thần niệm chẳng có nửa điểm cố kỵ mà quét ngang ra ngoài.
Ngoài đó có một ít cấm chế ngăn cách đơn giản, Địch Cửu không chút do dự, lập tức phá vỡ. Nếu Đạo Quả Tháp chưa mở, vậy hắn đợi Đạo Quả Tháp mở rồi đi. Đã thế hẳn phải ở nơi này mấy năm, không thể rụt cổ làm người được.
Nam tử mặt vằn muốn ngăn lại Địch Cửu lại liền cảm nhận Địch Cửu chẳng chút e dè nào, thần niệm hắn cứ thế quét ngang, vì thế khẽ nhíu mày, theo bản năng bước chậm lại.
Giờ phút này Địch Cửu và Đinh Trì đã đi tới Thần Phượng tức lâu, vị trí nơi đây không tệ, Địch Cửu vừa vào liền đặt được một động phủ lớn. Trừ một phòng lớn để tu luyện ra, còn ba phòng nhỏ khác.
Địch Cửu, Đinh Trì và Thiểm Điện chọn cho mỗi người một phòng, còn dư lại một phòng nhỏ.
- Vậy mà tên kia không tới.
Sau khi tiến vào động phủ, Đinh Trì nghi ngờ thì thầm một câu.
- Hắn tới rồi, đang ở bên ngoài cấm chế.
Địch Cửu cười khinh thường, nói ra.
Quả nhiên, Địch Cửu vừa dứt lời, cấm chế ở cửa ra vào nhanh chóng phát ra dị động. Địch Cửu mở cấm chế ra, nam tử mặt vằn chẳng có chút khách khí nào, dẫn theo nam tử tóc lam tiến tới, thậm chí chủ động ngồi xuống.
- Ta là Kỳ Lai, hẳn ngươi cũng biết ta là người của Yêu tộc. Ta thật lòng muốn mua thú sủng của ngươi, bởi vì nó là thành viên của Yêu tộc, ta hi vọng có thể dẫn nó về với tộc của nó, không bị ngươi xem như thú sủng mà nuôi nhốt.
Kỳ Lai ôm quyền, ngữ khí bình tĩnh lên tiếng, dễ dàng nhận ra thái độ không cho phép ngươi từ chối trong lời nói của hắn.
Địch Cửu không để ý cách nói chuyện của Kỳ Lai, ngược lại ánh mắt hướng về phía Thiểm Điện, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ con chim này có lai lịch không nhỏ?
Mặc kệ nó có lai lịch gì đi nữa, Địch Cửu cần điều tra một phen.
- Ta đã nghe, hiện các ngươi có thể đi rồi. Về chuyện thú sủng của mình, ta tự mình làm chủ, không bận lòng các ngươi.
Địch Cửu từ tốn nói.
- Bằng hữu muốn đối nghịch với Yêu tộc?
Thần sắc Kỳ Lai lạnh lùng hơn hẳn, khí tức quanh người cuồng tỏa ra, như muốn bao vây toàn bộ động phủ.
Dù Địch Cửu không dùng Thiên Sa Đao cũng có thể một cước đá bay tên gia hỏa này, hắn chẳng chút do dự cầm Thiên Sa đao, chuẩn bị ra tay.
- Đạo hữu xin dừng tay.
Một thanh âm đột ngột truyền đến, theo đó là khí thế lĩnh vực cuồn cuộn kéo tới.
Địch Cửu ngừng lại, hắn khẳng định đây là Hỗn Nguyên Thánh Đế.
Lúc này, một nữ tử tóc vàng có đôi mắt phượng xuất hiện.
- Kỳ Lai xin ra mắt tiền bối.
Kỳ Lai vội vàng khom người hành lễ.
Đại hán tóc lam càng thêm kính cẩn:
- Gia Cát Giao, gặp qua Thang tiền bối.
Nữ tử tóc vàng hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Các ngươi có ân oán gì ta không quản. Nhưng muốn động thủ ở Thần Phương tức lâu thì đừng trách ta không khách khí. Xem như ngươi là Yêu tộc Phiền Viễn, ta cũng không nương tay.
- Vâng, vãn bối cáo lui.
Dù Kỳ Lai đã mở rộng lĩnh vực cũng không dám động thủ, giờ phút này gã nào dám phản bác, kính cẩn thi lễ một cái, dẫn theo Gia Cát Giao cấp tốc rời đi.
Nếu hắn biết Thang Tế Đàm sẽ trở về vào hôm nay, Kỳ Lai tuyệt đối không mở rộng lĩnh vực, lại càng không mò tới đây gây sự.
Chờ Kỳ Lai rời khỏi, Địch Cửu mới ôm quyền chào hỏi:
- Địch Cửu xin ra mắt tiền bối.
Nữ nhân trước mắt đây chắc chắn là cường giả Hỗn Nguyên, bất quá Địch Cửu tự đánh giá, thực lực của hắn không cần phải sợ nữ nhân này.
Nữ tử tóc vàng đánh giá Địch Cửu một phen, ngữ khí thản nhiên:
- Lá gan ngươi rất lớn, nếu ta không có đoán sai, ngươi không phải Nhân tộc tới từ Thánh Đạo giới.
Địch Cửu không giấu giếm:
- Không sai, ta không phải là người tới từ Thánh Đạo giới. Bất quá Kỳ Lai muốn dùng Không Gian lĩnh vực áp chế ta, hơn nữa còn ngông cuồng tại chỗ ở của ta, đương nhiên ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nữ tử tóc vàng khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nói:
- Hẳn ngươi vừa đột phá Đạo Nguyên cảnh? Ngươi biết Kỳ Lai có tu vi thế nào không? Hay ngươi nghĩ hắn cũng là Đạo Nguyên như ngươi? Ta nói thật cho ngươi biết, công pháp tên kia tu luyện có chút cổ quái, sợ đã là nửa bước Hỗn Nguyên rồi. Nếu hôm nay ta không tới, hắn có thể nhẹ nhàng giết chết ngươi. Sau khi ngươi chết chẳng ai đứng ra báo thù cho ngươi đâu. Nhiều lắm Kỳ Lai chỉ nhận lỗi với ta, sau đó bồi thường vài thứ là xong.
Địch Cửu không trả lời, hắn cảm thấy không cần phải giải thích cho đối phương. Nếu nữ tử này không tới, không phải là Kỳ Lai giết hắn, mà là hắn sẽ bóp chết cái gã tên Kỳ Lai đó.
Thấy Địch Cửu không nói gì, nữ tử tóc vàng thở dài một hơi:
- Có lẽ ngươi không hiểu vì sao ta giúp ngươi, đều do Phượng Hoàng tộc ta thiếu Diệp tiền bối rất nhiều nhân tình, vì thế nếu có thể, ta sẽ giúp đỡ tu sĩ Nhân tộc ở Hư Thị. Trên thực tế, từ khi Diệp tiền bối rời đi, Nhân tộc tại Hư Thị đã dần suy yếu. Sở dĩ không ai dám trắng trợn ức hiếp Nhân tộc, đều nhờ dư uy của Diệp tiền bối, không có chủng tộc nào dám công khai mạo phạm ngài…
Địch Cửu âm thầm kinh hãi trong lòng, cái tên Diệp tiền bối không phải lần đầu hắn nghe, có người còn gọi ông ấy là Thánh Đế. Hiện tại Hỗn Nguyên Thánh Đế của Phượng Hoàng tộc cũng phải gọi ông ấy là tiền bối, có thể thấy năm đó người này có bao nhiêu uy vọng và khí thế tại Hư Thị.
- Nếu Nhân tộc Diệp Thánh Đế cường đại như vậy, vì sao tu sĩ Nhân tộc phải điệu thấp tại đây?
Địch Cửu hỏi lên nghi hoặc trong lòng mình.
Nữ tử tóc vàng mỉm cười:
- Này là vì chuyện Diệp tiền bối từng làm năm đó, nghe đồn Hỗn Nguyên Thánh Đế của mấy chủng tộc vây công ông ấy, kết quả bị ông ấy chém chết hết, khiến họ đại thương nguyên khí. Mà họ nào dám tới Thánh Đạo giới báo thù, ngay cả nhắc tới Diệp tiền bối cũng dùng ngữ khí kính cẩn mấy phần.
Địch Cửu âm thầm khâm phục, đây mới thật sự là cường giả, giết người, người còn chẳng dám nói gì.
- Xin hỏi tiền bối, năm đó Diệp Thánh Đế đắc tội với chủng tộc nào?
Địch Cửu ôm quyền hỏi.
Nữ tử tóc vàng từ tốn đáp:
- Năm đó Diệp tiền bối giết Hỗn Nguyên Thánh Đế của Long tộc, Yêu tộc, Ma tộc, Hải tộc. Nghe nói cung chủ Quảng Nguyên cung cũng vẫn lạc trong tay Diệp tiền bối. Hiện tại chủng tộc cường đại nhất Hư Thị là Long tộc, Yêu tộc, Ma tộc và Hải tộc, sau khi Diệp tiền bối chữa trị Thánh Đạo giới, tu sĩ thiên tài Thánh Đạo giới đã rất ít tới Hư Thị. Ngươi nói, những tu sĩ Nhân tộc đến Hư Thị kia có thể sống tốt không?
Địch Cửu không hiểu hỏi:
- Tiền bối, xem như Thánh Đạo giới tài nguyên vô cùng phong phú thì cũng phải tới Hư Thị để tìm kiếm cơ duyên đột phá mới, nếu đã vậy thì vì sao lại nói bọn họ rất ít lui tới đây?
Nữ tử tóc vàng ha ha cười lớn:
- Đó là vì Diệp Thánh Đế thành lập một truyền tống trận mới tại Thánh Đạo giới, địa phương kia mới thật sự là thánh địa tu đạo. Tu sĩ thiên tài của Thánh Đạo giới trên cơ bản đều sẽ tìm tới nơi đó.
- Xin hỏi, đó là chỗ nào vậy?
Địch Cửu hỏi theo bản năng. Trong lòng hắn mơ hồ đoán được đó là chỗ nào, hẳn là nơi mà Tu Tốn từng nhắc tới, nơi có cường giả bước thứ ba tồn tại.