Chỉ vẻn vẹn hai tháng, Đinh Trì liền phát hiện đàm luận đại đạo bên cạnh Địch Cửu giúp hắn có cảm ngộ sâu hơn so với việc bế quan tu luyện.
Hết thảy đạo niệm gặp được Địch Cửu giống như nước chảy thành sông trở nên dễ hiểu hơn nhiều.
Địch Cửu cũng không giấu giếm gì, chỉ cần Đinh Trì không hiểu hắn liền giải đáp rõ ràng. Đối với Địch Cửu mà nói, những kiến thức đó chẳng có gì cần phải giấu cả. Đinh Trì theo bên cạnh hắn, chỉ là cảm ngộ được sớm hơn so với mất mấy năm mà thôi.
Có một ngày, khi hai người họ đang say sưa luận đạo, trong hư không chợt bộc phát từng đợt ba động, thậm chí còn lan đến gần phi thuyền của Địch Cửu.
- Có người đang đánh nhau.
Đinh Trì giật mình đứng lên.
Địch Cửu cho phi thuyền di chuyển chậm lại, hắn đã sớm phát hiện tình huống bên này. Từ Đạo giới tới đây, tiến vào vùng hư không này, đây là lần thứ hai Địch Cửu gặp được tu sĩ khác.
Lần thứ nhất là hai nữ nhân kia muốn ăn cướp bảo vật của bọn họ, kết quả Địch Cửu khiến hai nàng ta phải giao ra ngọc giản phương vị. Này cũng chưa tính, Địch Cửu còn khiến cả hai tiêu hao hết một viên Không Gian Độn Phù đỉnh cấp.
Lần này gặp phải đánh nhau lại là một nam một nữ, chỉ cần Địch Cửu cảm thụ ba động không gian của trận chiến liền biết cả hai người đều là Hóa Đạo hậu kỳ, thậm chí đã là Hóa Đạo viên mãn.
Hai người kia thấy phi thuyền di chuyển tới, động tác bèn chậm lại hẳn, cuối cùng cũng dứt khoát dừng trận chiến lại.
Nếu không đạt được phương vị không gian của Hư Thị, nói không chừng Địch Cửu sẽ hỏi thăm hai người này một chút. Bất quá hiện tại thì khác, hắn không dự định lo chuyện bao đồng. Địch Cửu cho phi thuyền đi chậm lại chỉ đơn giản là vì hắn không muốn đi đường vòng.
- Bằng hữu muốn đi tới Hư Thị?
Thấy phi thuyền của Địch Cửu chỉ đi chậm lại chứ không dừng, nam tu kia bèn chủ động hỏi thăm.
Điều khiến Địch Cửu cảm thấy kỳ quá là khi nam tu lên tiếng, nữ tu cũng không tính rời đi. Thời điểm nam tu hỏi thăm cũng chẳng đề phòng nữ tu, lĩnh vực không mở rộng, việc này có chút khó hiểu.
Địch Cửu dứt khoát ngừng phi thuyền, đừng nói trước mắt chỉ là Hóa Đạo viên mãn, xem như bọn họ là Đạo Nguyên viên mãn thì Địch Cửu cũng chẳng sợ.
- Không sai, ta muốn tới Hư Thị.
Địch Cửu ôm quyền đáp, không hề giấu giếm hướng đi của mình.
Nam tu này hỏi lần nữa:
- Hẳn đây là lần đầu tiên đạo hữu tới Hư Thị?
Địch Cửu có chút nghi hoặc nhìn gia hỏa mới gặp, đối phương muốn biết việc này để làm gì.
- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta tới Hư Thị, không biết đạo hữu có gì chỉ giáo?
Nam tu thở dài nói:
- Ta khẳng định ngươi tới từ Thánh Đạo giới, chúng ta đều là đồng hương. Mặc dù lúc này đi Hư Thị dễ hơn trước, bất quá đối với tán tu như chúng ta mà nói, dường như là việc dốc hết cả gia tài. Nghe đồn Hư Thị giúp tu sĩ tấn cấp dễ dàng hơn, Đan Thánh nhiều vô số kể. Nếu ngươi đi Hư Thị, tốt nhất đừng tùy tiện lấy đồ của mình ra để tìm người luyện đan. Chúng ta tích lũy bảo vật cũng không dễ...
- Loan Văn Tinh, ngươi nói vậy là có ý gì? Không phải chỉ là một viên Càn Nguyên Quả sao? Ngươi vẫn chưa bỏ qua à?
Nghe lời nam tu nói xong, nữ tu liền tức giận rống to, khí thế quanh thân lần nữa nổi lên, tựa hồ muốn động thủ với nam tu.
Vốn dáng dấp nữ tử khí khái hào hùng, khi tức giận càng lộ ra anh khí hừng hực.
Nam tu được gọi là Loan Văn Tinh thở dài:
- Linh Trúc, ngươi muốn động thủ thì động thủ đi, ta thực sự không muốn đánh, ta phải đi.
Nói xong, nam tu quay người liền muốn rời khỏi.
- Chờ một chút...
Địch Cửu vội vàng gọi Loan Văn Tinh lạ:
- Bằng hữu, ta có vài chỗ chưa hiểu rõ về Hư Thị, nếu bằng hữu không để ý thì đến chỗ ta ngồi một chút, cùng một chỗ tâm sự a?
Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu lẳng lặng mở rộng cấm chế, tu vi của hắn cũng hiện ra, cũng là Hóa Đạo viên mãn.
Sau khi nghe Địch Cửu nói, nữ tử nọ lập tức đề phòng đứng lên chắn trước mặt Loan Văn Tinh:
- Ngươi đây là có ý gì? Vừa rồi hắn còn tốt bụng nhắc nhở ngươi, không muốn ngươi cũng bị lừa.
Địch Cửu hiểu vì sao nữ tu lại nói vậy, căn bản bọn họ không quen thuộc, hắn đột ngột gọi người khác lên phi thuyền của mình, hành động nhìn qua rất cổ quái.
Địch Cửu vội vàng giải thích:
- Hai vị bằng hữu không cần nghĩ nhiều, thật sự ta chỉ muốn thỉnh giáo hai người. Nếu bằng hữu ngại, ta có thể tới phi thuyền của bằng hữu.
Không biết Loan Văn Tinh không sợ Địch Cửu hay bị nữ tu kia chọc tức mà dứt khoát bước một bước lên phi thuyền của Địch Cửu:
- Ha ha, đa tạ lời mời của bằng hữu, vậy Loan Văn Tinh ta liền tới đàm đạo phen. A, thần thú này tựa hồ không tầm thường...
Vừa lên phi thuyền, Loan Văn Tinh liền nhìn thấy Thiểm Điện.
Mà nữ tu trông thấy Loan Văn Tinh dứt khoát lên phi thuyền của Địch Cửu thì sắc mặt lập tức biến đổi, không chút chần chừ cũng vội lên theo.
Địch Cửu lặng lẽ đánh cấm chế, trực tiếp lấy một bình linh tửu rót cho hai người mỗi người một chén, xong lại tự rót cho mình:
- Ta là Địch Cửu, đây là rượu do ta tự ủ, hương vị không tệ, hai vị thử nhấm nháp một chút đi.
Địch Cửu xem như cũng nhìn ra, quan hệ một nam một nữ này không bình thường, về phần tại sao đánh nhau, chỉ sợ là mâu thuẫn nội bộ.
- Đa tạ.
Loan Văn Tinh bưng chén rượu lên, nói:
- Ta là Loan Văn Tinh, đây là đạo lữ của ta, Quý Linh Trúc, bọn ta vừa ra khỏi Hư Thị chưa bao lâu.
Giới thiệu sơ lược xong, hắn liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, tựa hồ muốn một lần uống hết nỗi khó chịu trong lòng, có điều sau khi Loan Văn Tinh uống xong lại có chút dại ra.
Quý Linh Trúc thấy Loan Văn Tinh ngốc trệ thì đột nhiên đứng dậy, không đợi nàng nói chuyện, Loan Văn Tinh bỗng kích động kêu lên:
- Rượu ngon a! Địch huynh, ngươi dùng đạo quả làm thành linh tửu?
Giờ khắc này, hắn cảm giác được đạo vận bản thân lưu chuyển càng thêm mượt mà.
Địch Cửu nói:
- Đúng vậy, trước đây không lâu ta lấy được vài viên đạo quả, dứt khoát dùng để chưng rượu.
Quý Linh Trúc nghe được lời Loan Văn Tinh nói thì có chút lúng túng ngồi xuống, vừa rồi nàng còn tưởng rượu của Địch Cửu có vấn đề. Bây giờ nghe Loan Văn Tinh nói, ngược lại mặt có chút đỏ ửng. Cũng không thể trách nàng, ai mà biết được trên đời này lại có kẻ chịu dùng đạo quả ủ tiên tửu chiêu đãi người.
Loan Văn Tinh có chút trách cứ nhìn qua Quý Linh Trúc, lúc này mới nói với Địch Cửu:
- Địch huynh, đa tạ ngươi mời rượu ngon.
Lần đầu tiên gặp mặt liền được dùng đạo quả tửu, đây là việc Loan Văn Tinh chưa gặp bao giờ.
Địch Cửu giúp Loan Văn Tinh đổ thêm rượu:
- Loan huynh đúng là chân thực nhiệt tình, chủ động nhắc ta phải chú ý cái gì khi đi Hư Thị, chút rượu này có tính là gì.
Loan Văn Tinh cười ha ha một tiếng:
- Địch huynh thật sự đặc biệt, hai ta đều tới từ Thánh Đạo giới, nhớ năm đó Diệp Thánh Đế tiền bối chữa trị Thánh Đạo giới nhưng nhân tộc ở Thánh Đạo giới chúng ta lại chưa từng đoàn kết. Ta chỉ nhắc nhở Địch huynh một chút, này cũng có tính là gì.
Địch Cửu lúng túng nói:
- Loan huynh, ta không tới từ Thánh Đạo giới.
Loan Văn Tinh kinh ngạc nhìn Địch Cửu:
- Địch huynh, thế nhưng ngươi là nhân tộc mà?
Nói xong câu đó, Loan Văn Tinh không đợi Địch Cửu trả lời, tự vỗ đầu mình một cái:
- Ngươi nhìn ta này, chẳng lẽ nhân tộc cũng tới từ Thánh Đạo giới sao? Địch huynh, rất nhiều tu sĩ lần đầu tới Thánh Đạo giới đều muốn tìm người luyện đan. Giống như hai chúng ta, thật vất vả mới thu được Càn Nguyên Quả trong bí cảnh, kết quả vừa đến Thánh Đạo giới liền bị người ta lừa mất...
Địch Cửu kinh ngạc hỏi:
- Bị lừa mất Càn Nguyên Quả?
Mặc dù Loan Văn Tinh có chút thật thà, bất quả ngay cả Càn Nguyên Quả cũng bị lừa được thì có chút không hợp thói đời.
Loan Văn Tinh thở dài:
- Đúng là ở Hư Thị có Đan Thánh nhưng Đan Thánh Đạo Nguyên chân chính tuyệt đối là phượng mao lân giác, thậm chí có thể nói là chỉ nghe danh chứ chưa từng thấy xuất hiện bao giờ. Linh Trúc kết giao được một người bạn ở Hư Thị, người bạn kia nói bản thân quen biết một Đan Thánh Đạo Nguyên đỉnh cấp, lúc ấy Linh Trúc cứng rắn muốn đưa Càn Nguyên Quả cho người ta luyện chế, ta ngăn không được, ai…
Lúc này Địch Cửu hướng mắt về phía Quý Linh Trúc đang cúi đầu, trong lòng tự nhủ nữ nhân này làm sao lên được tới Hóa Đạo viên mãn? Người khác nói có thể luyện chế Đạo Nguyên đan, nàng liền đưa viên Càn Nguyên Quả duy nhất mình có được dâng lên?
Ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong giây lát, hắn có chút hiểu vì sao hai người họ đánh nhau rồi. Loại giày vò khi sở hữu đạo quả nhưng không cách nào luyện chế thành đan dược, Đan Thánh như Địch Cửu không hiểu. Này cũng giống như khi hắn mở Đan Khí các nhưng chẳng ai tới tìm hắn luyện đan vậy, tu sĩ Tố Đạo cuối cùng kia hẳn cũng được Tật Lô giới thiệu mới tìm tới hắn.
Đồng thời Địch Cửu cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, chắc chắn là Loan Văn Tinh nói Quý Linh Trúc vài câu, trong lòng Quý Linh Trúc càng thêm hổ thẹn và khổ sở, lúc này giận quá hóa thẹn mới đánh nhau với Loan Văn Tinh.