Thế giới thứ chín

Chương 654: Trùng Kích Bước Thứ Hai




Địch Cửu trong lòng thầm kêu đáng tiếc, nếu như Càn Nguyên Quả rơi vào tay hắn, tương lai hắn hoàn toàn có thể luyện chế ra cả một lò Càn Nguyên Đạo Đan.

Hiện tại hắn muốn bước vào Đạo Nguyên cảnh chỉ còn thiếu có một chút. Nếu có Càn Nguyên Đạo Đan, hắn cơ hồ là xác định vững chắc có thể bước vào Đạo Nguyên cảnh.

Loan Văn Tinh hiển nhiên không hề cân nhắc đến tâm tình của nữ nhân, nếu như hắn cứ lẳng lặng kết thúc chủ đề về Càn Nguyên Quả, chắc chắn Quý Linh Trúc sẽ cảm thấy vô cùng áy náy và sẽ tìm cơ hội hướng hắn nói xin lỗi một chút.

Đáng tiếc là Loan Văn Tinh vẫn tiếp tục than thở, "Chúng ta bây giờ đều là Hóa Đạo viên mãn, không có Càn Nguyên Quả, muốn thăng cấp lên Đạo Nguyên cảnh còn không biết phải đợi đến năm nào tháng nào..."

Trong giọng nói của hắn mang theo một tia thất lạc cùng mờ mịt.

Quý Linh Trúc vừa nghe thế, hỏa khí lần nữa dâng lên, "Loan Văn Tinh, ngươi nói thế là có ý gì? Quý Linh Trúc ta ở đây xin lỗi ngươi, thế đã đủ chưa? Một viên Càn Nguyên Quả mà thôi, ngươi muốn đay đi đay lại suốt hai đời mới vừa lòng sao? Rất nhiều người cả một đời cũng không có cơ duyên chiếm được Càn Nguyên Quả, thế nhưng người ta vẫn bước vào chứng đạo bước thứ hai được đó thôi? Ngươi xem cái dáng vẻ không có tiền đồ này của mình đi..."

Loan Văn Tinh vốn dĩ cho rằng mình sắp sửa chạm ngưỡng chứng đạo bước thứ hai, hiện tại lại bị tình huống này đánh vỡ hy vọng, trong lòng ôm tư vị thất lạc như thế nào, hoàn toàn có thể hiểu được.

Giờ phút này nghe được Quý Linh Trúc nói, hắn theo bản năng phản bác, "Vậy ngươi thử liệt kê ra cho ta xem, là ai không cần Càn Nguyên Quả liền có thể thuận lợi bước vào chứng đạo bước thứ hai? Vả lại nói, cho dù thật sự xem như không cần Càn Nguyên Quả, vậy thì bọn họ bước vào bước thứ hai được cũng là vì mượn nhờ năng lượng từ một bảo bối tương đương nào khác mà thôi."

"Năm đó Diệp Thánh Đế bước vào bước thứ hai cần phải mượn nhờ Càn Nguyên Quả sao? Nói ngươi vô dụng liền đúng là vô dụng mà."

Nói đến đây, Quý Linh Trúc tâm tình khuấy động, nghĩ đến việc chỉ vì một viên Càn Nguyên Quả, thế mà Loan Văn Tinh đến tận bây giờ còn nhớ mãi không quên. Trong khi hắn không nghĩ lại, nàng đã gắn bó ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm? Rốt cuộc từ khi nào mà tình yêu đều biến mất cả rồi? Trong nội tâm nàng đột ngột nhiều hơn một loại sầu não, cũng không còn cách nào ở lại trên phi thuyền của Địch Cửu, nàng đứng dậy, nhanh chóng vọt thẳng ra khỏi phi thuyền, trong nháy mắt liền di chuyển đi xa.

Loan Văn Tinh ngơ ngác nhìn theo, loại tâm tình thất lạc kia trong chớp mắt liền tỉnh táo lại, hắn vội vàng xông ra khỏi phi thuyền của Địch Cửu, mau chóng đuổi theo Quý Linh Trúc, trước khi đi vẫn không quên hét lên một câu: “Đa tạ đạo quả tửu của bằng hữu, về sau hữu duyên gặp lại.”

Địch Cửu vẫn im lặng ngồi đó, thật giống như không hề trông thấy Loan Văn Tinh cùng Quý Linh Trúc rời đi, trong đầu hắn chỉ đang lặp đi lặp lại câu nói ban nãy của Quý Linh Trúc.

“Ai nói không có Càn Nguyên Quả thì không thể chứng đạo bước thứ hai?”

Theo lời Quý Linh Trúc nói, Diệp Thánh Đế kia không dùng Càn Nguyên Quả vẫn thành công chứng đạo. Người khác có thể, vì cái gì Địch Cửu hắn lại không được?

Hắn tu luyện là Quy Tắc Đạo, ngưng tụ Đệ Cửu thế giới, hắn có chỗ nào không bằng người khác? Huống hồ lúc trước hắn tấn cấp Hóa Đạo viên mãn, đối với hư không cảm ngộ càng khắc sâu, nếu như mượn nhờ cực phẩm đạo mạch cùng Hỗn Độn chi khí trên người hắn, hắn hoàn toàn có thể bước vào Đạo Nguyên cảnh.

Nếu đã vậy, đâu cần thiết nhất định phải đi tới Hư Thị để thu hoạch được Đạo Nguyên đạo quả, sau đó lại trùng kích bước thứ hai? Giống như lúc trước hắn từ Tố Đạo bước vào Dục Đạo, và từ Dục Đạo bước vào Hóa Đạo vậy, có cấp độ nào hắn cần mượn đạo đan và đạo quả đâu?

Nếu như hắn đã có Quy Tắc Đại Đạo mà cũng cần mượn nhờ đạo quả, vậy ắt hẳn là sự vũ nhục đối với Quy Tắc Đại Đạo.

Đạo quả cũng là thiên địa quy tắc cùng thiên địa nguyên khí ngưng tụ mà thành, những vật này có thể giúp hắn nhanh chóng chữa thương, khôi phục thần nguyên, thậm chí là có nhiều công dụng khác, lại không nên tới đột phá đại đạo của mình cảnh giới.

Chí ít, hắn không nên chờ mong loại chuyện này. Từ lúc hắn bắt đầu tu luyện đến nay đã luôn dùng Quy Tắc Đại Đạo, hắn không nên đánh đồng bản thân mình với các tu sĩ bình thường khác mới phải.

Nghĩ tới đây, Địch Cửu khống chế phi thuyền rẽ ngoặt một cái, không tiếp tục phương hướng đi đến Hư Thị nữa, mà là quay đầu phi hành về phía khác.

"Địch huynh, chúng ta không đi Hư Thị sao?" Đinh Trì trông thấy Địch Cửu thay đổi phương hướng của phi thuyền bèn tò mò dò hỏi.

Địch Cửu dứt khoát nói ra suy nghĩ của mình, "Sẽ tới đó, bất quá hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp, chờ ta tiến vào bước thứ hai rồi lại đi Hư Thị cũng chưa muộn."

Trên đường đi nửa năm qua, Địch Cửu từng bắt gặp một tinh lục bỏ hoang, hắn dự định bây giờ sẽ đi đến tinh lục kia trước, bước vào bước thứ hai thành công rồi sẽ quay lại Hư Thị sau.

"A..." Đinh Trì kinh ngạc nhìn Địch Cửu, sau một hồi lâu mới ngập ngừng lên tiếng, "Địch huynh, ngươi còn chưa phải cường giả bước thứ hai sao?"

Ở trong mắt Đinh Trì, hắn vẫn cho rằng Địch Cửu đã là Đạo Nguyên cảnh chứng đạo bước thứ hai từ lâu rồi.

Địch Cửu cười ha ha, đáp: "Nếu như ta đã là chứng đạo bước thứ hai, ta sẽ trốn tránh Khương Đại sao? Thể diện của gã Khương Đại kia còn chưa lớn như vậy đâu."

Thời điểm hắn mới chỉ là Hóa Đạo sơ kỳ, hắn đã dám đứng ở ngoài Thâm Hồng Thánh Đạo thành khiêu khích Khương Đại, đợi tới lúc hắn thăng cấp lên Đạo Nguyên cảnh, hắn sẽ đặt Khương Đại vào mắt chắc?

Thập đại thiên tài thì như thế nào? Đó chỉ là bảng xếp hạng oai danh trong mắt người khác mà thôi. Đối với Địch Cửu hắn, đừng nói là thập đại thiên tài, cho dù là chính Đế Tân Nhậm thân chinh tới đây, muốn lấy mệnh của hắn cũng không phải là việc dễ như trở bàn tay.

Đinh Trì há to mồm, trong lòng cảm thấy cực độ kinh đào hải lãng. Người trước mặt đây rốt cuộc là có bao nhiêu cường đại? Từ lúc Địch Cửu là Hóa Đạo cảnh đã có thể giết chết Đạo Nguyên cảnh, còn may là Đinh Trì tận mắt nhìn thấy, nếu chỉ là nghe thấy, đánh chết hắn cũng không dám tin tưởng.

Lập tức Đinh Trì liền nghĩ đến bản thân mình, bây giờ hắn đã là Dục Đạo viên mãn, chờ đến khi Địch Cửu bế quan trùng kích Đạo Nguyên cảnh, hắn chẳng phải có thể mượn nhờ việc bế quan bên cạnh Địch huynh để một đường trùng kích Hóa Đạo cảnh sao?

Nghĩ tới đây, trong lòng Đinh Trì âm thầm cảm thấy vô cùng kích động.

...

Mấy ngày sau, phi thuyền của Địch Cửu đã dừng lại ngay trên tinh cầu bị bỏ hoang kia.

Ở chỗ này, Địch Cửu bắt đầu luyện chế trận kỳ bố trí Phòng Ngự đại trận, hắn lựa chọn nơi đây để trùng kích Đạo Nguyên cảnh cũng là vì không muốn bị người khác quấy rầy, thế nên nhất định phải bố trí đại trận cẩn thận, phòng ngừa sự ghé thăm không mời mà đến của bất luận kẻ nào.

Từng đạo trận kỳ nhanh chóng được Địch Cửu đặt xuống dưới, cuối cùng ngay cả Ngũ Phương Kỳ cũng bị Địch Cửu lấy ra, đặt vào tâm trận.

Sau khi phối hợp Ngũ Phương Kỳ xuống đất, Địch Cửu liền nhắm mắt lại, âm thầm tạo dựng một cái ngụy cấp bảy Thần Hộ Trận tại phế khí tinh cầu nho nhỏ này, dĩ nhiên, đó chỉ là Thần Hộ Trận bên ngoài, còn bên trong, Địch Cửu cẩn thận bố trí thêm Thúc Linh Thần Trận, và Ẩn Nặc Thần Trận.

Bố trí xong những hộ trận đó, Địch Cửu không chút do dự, trực tiếp lấy ra ba đầu cực phẩm đạo mạch đặt vào bên dưới tinh cầu này.

Lúc ở Đại Hòa điện của Khương Đại, Địch Cửu đã thu được bảy đầu cực phẩm đạo mạch hoàn chỉnh, đồng thời còn chiếm được hai đầu cực phẩm đạo mạch phá toái. Hai đầu đạo mạch phá toái đã được hắn dùng trên Đạo giới hộ trận, sau đó hắn đã tiêu hao thêm hai đầu đạo mạch hoàn chỉnh nữa dùng để tu luyện, trên người hắn bây giờ chỉ còn dư lại năm đầu cực phẩm đạo mạch hoàn chỉnh mà thôi.

Chứng kiến Địch Cửu đặt ba đầu cực phẩm Thần Linh Mạch xuống dưới, Đinh Trì liền kích động đến nỗi run rẩy toàn thân, đây là thần linh khí cường đại tới cỡ nào? Dưới tình huống được tu luyện bên trong thần linh khí nồng đậm như vậy, hơn nữa còn có Tử Tiêu Đan để sử dụng, nếu như Đinh Trì hắn còn không thể xông vào Hóa Đạo thì hắn đúng là phế vật của phế vật.

Càng làm cho Đinh Trì rung động hơn, ấy là hắn còn chưa xuất ra Tử Tiêu Đan mà Địch Cửu đưa, bỗng dưng hắn cảm nhận được một loại khí tức tinh khiết đến cực hạn, chẳng lẽ đây là...

Hỗn Độn chi khí?

Đinh Trì nhìn chằm chằm vào vị trí mà Địch Cửu đang tu luyện, âm thầm cảm thán một phen. Lúc trước hắn đi theo Địch Cửu chỉ là vì cảm thấy bản thân có duyên, hơn nữa Địch Cửu còn báo thù cho bằng hữu của hắn, nào ngờ thì ra Đinh Trì hắn đã may mắn vớ phải tuyệt thế cơ duyên.

Không biết rốt cuộc Địch Cửu có lai lịch gì, chẳng những sở hữu được cực phẩm đạo mạch, mà ngay cả Hỗn Độn chi khí cũng có được, đây tuyệt đối là sự tồn tại nghịch thiên giữa vũ trụ này.

Thời điểm Đinh Trì còn đang chìm vào sự cảm khái, Thiểm Điện đã sớm biết điều tìm một vị trí ở gần Địch Cửu nhất mà không làm ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn, bắt đầu liên tục phun ra nuốt vào nguyên khí thiên địa.

Từ lúc Địch Cửu lấy ra Hỗn Độn chi khí thì hắn đã bắt đầu điên cuồng vận chuyển Quy Tắc Đại Đạo, hắn hoàn toàn không để ý gì đến tình huống xung quanh, cả cơ thể lẫn tâm trí đều hoàn toàn dung nhập vào trong Hư Không quy tắc.

Giờ phút này, chẳng những Quy Tắc Đại Đạo của Địch Cửu đang điên cuồng vận chuyển, mà ngay cả Đệ Cửu thế giới của hắn cũng đang mượn nhờ Hỗn Độn chi khí kia, nhanh chóng dung hợp cùng với đạo niệm của hắn.

Theo đại đạo của Địch Cửu thì trong vũ trụ vạn vật này, tất cả mọi thứ đều có quy tắc riêng của nó, mà cấu thành những quy tắc này chính là ức vạn cơ sở pháp tắc khác biệt. Đại đạo vừa vận chuyển, vô cùng vô tận cơ sở pháp tắc đạo vận ngay trong không gian này cũng bắt đầu quay cuồng theo.

Hộ trận mà Địch Cửu bố trí rất cường đại, thần linh khí và Hỗn Độn chi khí đều không có một tơ một hào nào len lỏi ra ngoài nổi. Ngoại trừ một số ít bị Thiểm Điện cùng Đinh Trì nhanh chóng hấp thu, thì chín thành Hỗn Độn chi khí đều bị Địch Cửu cuốn lấy rồi hấp thu mất, sau đó lại cùng với đại đạo của hắn dung hợp lại với nhau.

Cuồn cuộn đạo vận từ tán loạn đến ngưng thực, đem Địch Cửu bao ở trong đó, tạo thành đạo kén, sau đó phát ra âm thanh oanh minh ầm ĩ như thể hắn đang vật lộn chiến đấu ở trong cái kén đó.

Đủ loại mảnh vỡ pháp tắc không ngừng ẩn hiện bên ngoài đạo kén của Địch Cửu, sau đó chui vào bên trong. Đồng thời, một loại khí tức hư không vô cùng vô tận cũng ẩn hiện ở ngoài đạo kén, sau đó đồng dạng chui vào bên trong theo chân mảnh vỡ pháp tắc.

Trong đống Hỗn Độn chi khí này, Quy Tắc Đại Đạo thật giống như kẻ khát khô trên sa mạc gặp được nước, có bao nhiêu hút lấy bấy nhiêu.

Theo thời gian dần trôi, có một loại quy tắc khí tức hoàn toàn mới bỗng chốc bất ngờ xuất hiện quanh người Địch Cửu, khí thế quanh thân hắn cũng theo loại khí tức quy tắc hoàn toàn mới ấy cấp tốc kéo lên, đạo vận cũng càng ngày càng bàng bạc.

Vốn dĩ Hỗn Độn chi khí cùng thần linh khí và Quy Tắc Đại Đạo trên người Địch Cửu phối hợp ăn ý, hình thành một cái đạo kén, nhưng dần dần theo thời gian, cái đạo kén đó bị hòa tan đi, mà khí tức đạo vận trong không gian theo loại hòa tan này càng ngày càng mênh mông hơn...