"Hai vị vì sao muốn truy sát Khương Đại ta? Khương mỗ cũng là vừa mới tới nơi này, tự nhận chưa từng đắc tội với hai vị." Địch Cửu đã quan sát rõ ràng tu vi của hai nữ tử này, nữ tử trung niên là Đạo Nguyên trung kỳ. Ngược lại thiếu nữ trẻ tuổi kia, chẳng những cực kỳ xinh đẹp, mà đạo vận cũng tương đối thâm thúy, vừa nhìn liền biết nàng ta không hề tu luyện những công pháp đơn giản. Mặc dù tu vi hiện tại của nàng ta là Dục Đạo hậu kỳ, thế nhưng Địch Cửu đoán chừng nàng ấy không phải là tu sĩ Dục Đạo bình thường.
Kim Cô kinh ngạc không thôi đánh giá Địch Cửu, bà phát hiện chính mình thế mà nhìn không thấu tu vi của đối phương. Điều này có nghĩa là thực lực của hắn so với nàng không hề yếu hơn, nếu không muốn nói là mạnh hơn nàng nhiều.
Vô luận Địch Cửu có phải đang dùng công pháp ẩn nặc tu vi hay không, Kim Cô đều vội gạt ngay suy nghĩ cướp đoạt trước đó đi. Bà lén lút truyền âm cho thiếu nữ kia, nói: "Hiểu Hiểu, người này tu vi mạnh hơn ta, chúng ta mau tìm cớ rút lui thôi."
Thiếu nữ kia cũng đoán được tu vi của Địch Cửu không yếu, thế nhưng nàng còn chưa kịp trả lời Kim Cô thì thanh âm lạnh lẽo của tên nam tử kia đã vang lên: "Hôm nay hai vị nếu như nói không ra một cái nguyên cớ, cũng đừng trách Khương mỗ động thủ."
Địch Cửu không biết Khương Đại bình thường hay dùng pháp bảo công kích gì, đương khi nói chuyện, khí thế quanh thân hắn bỗng tuôn trào ra, trong chớp mắt, lĩnh vực cường đại liền bao phủ hai nữ tử nọ vào bên trong.
Kim Cô biến sắc, bà đoán không sai, cái gã tên Khương Đại trước mắt này thực lực tuyệt đối mạnh hơn bà. Một khi thật sự khai chiến, cho dù bà có may mắn thoát thân được thì cũng không đủ sức đưa Hiểu Hiểu cùng chạy theo.
Biện pháp duy nhất để bảo toàn mạng chính là sử dụng viên đỉnh cấp phù lục kia, thế nhưng tấm phù lục đó là vật phẩm xa xỉ, giá trị căn bản khó mà đánh giá, một khi phải dùng nó thì thật sự là quá mức đáng tiếc.
"Bằng hữu, khoan động thủ đã. Chúng ta một đường đuổi theo chẳng qua là vì chúng ta bị lạc đường trong hư không này, bằng không mà nói, chúng ta cũng sẽ không đuổi theo phi thuyền của bằng hữu trong thời gian dài như vậy." Kim Cô gấp gáp ôm quyền lên tiếng.
Trông thấy Địch Cửu chỉ nhíu mày, tựa hồ không có ý định động thủ, Kim Cô vội vàng tiếp tục nói, "Ta tên là Mẫn Kim Cô, đạo hữu có lẽ đối với cái tên này thấy xa lạ, nhưng nếu đạo hữu tiến tới Hư Thị, vậy nhất định sẽ biết ta. Vị này là Đạm Đài Hiểu Hiểu, mẫu thân của Hiểu Hiểu chính là cường giả Hợp Đạo, ngài ấy đã từng là Ma tộc Thánh Nữ. Nếu như biết Hiểu Hiểu xảy ra chuyện, ngài ấy tuyệt đối sẽ tra xét đến cùng, lời ta nói hoàn toàn là sự thật, ta có thể thề với đại đạo.
Lại nói, chỉ cần đạo hữu đi tới Hư Thị thì chắc chắn không cách nào tránh đi Ma tộc. Ở Hư Thị, Ma tộc là sự tồn tại cường đại nhất, một khi ngài ấy biết đạo hữu động thủ với Hiểu Hiểu, chỉ sợ là truy cùng giết tận cũng sẽ không bỏ qua cho đạo hữu."
Hợp Đạo cường giả? Địch Cửu chau mày, hắn cũng biết kẻ dám du đãng tại vùng hư không này chắc chắn không phải là hạng tu sĩ đơn giản, xem ra hắn đoán không sai.
Bất quá nếu cứ như vậy thả hai nữ nhân này đi, Địch Cửu thật sự không cam lòng. Hắn hừ lạnh một tiếng, sát ý lại bốc lên, "Hợp Đạo thì thế nào? Khương Đại ta ở ngay tại Hư Thị này chờ bà ta tới."
"Đạo hữu nhất quyết muốn động thủ?" Mẫn Kim Cô sợ hãi lấy ra một viên phù lục màu vàng nhạt, lĩnh vực quanh thân bà trong phút chốc liền bao Đạm Đài Hiểu Hiểu lại, thanh âm bất giác lạnh xuống.
Thần niệm của Địch Cửu cường đại, đương nhiên đã sớm cảm ứng được tấm phù lục kia. Địch Cửu đã từng chứng kiến sức mạnh của viên Liệt Giới Phù của Hư Bạch Thương, thế nhưng khi nhìn đến tấm phù lục trước mặt, Địch Cửu chỉ có thể âm thầm cảm thán, tấm phù lục của Hư Bạch Thương chính là một thứ cặn bã.
Tấm phù lục này tuyệt đối có giá trị trân quý hơn so với món đồ mà Hư Bạch Thương sở hữu nhiều.
Địch Cửu âm thầm tính toán, xem ra là hắn không thể giữ chân hai nữ nhân này ở lại đây.
Trừ phi hắn có thể trong thời gian ngắn nhất miểu sát hai nữ nhân nọ, bằng không mà nói, hai nàng ta tất nhiên sẽ kích phát phù lục đào tẩu.
Thật ra Địch Cửu cũng không quá để ý chuyện này, hắn vốn cũng không tính toán giết người diệt khẩu, bằng không mà nói, hắn đã sớm bố trí một cái Thiên La Địa Võng Đại Trận ở đây, đồng thời cũng sẽ không thèm dùng khuôn mặt của Khương Đại xuất hiện. Bất quá trong lòng Địch Cửu vẫn có một tiếng kháng nghị, hắn hoài nghi dù lấy thủ đoạn Trận Đạo của mình thì chỉ sợ cũng không cách nào ngăn lại tấm độn phù này.
"Muốn ta tha cho các ngươi một đường sống cũng không phải không thể, nhưng ta có hai điều kiện, thứ nhất hai vị đã quấy rầy đến ta tu luyện, nhất định cần phải bồi thường. Thứ hai, ta cũng đang định đến Hư Thị, hai vị hãy đưa phương vị đồ không gian của Hư Thị cho ta." Địch Cửu thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề, nơi này có một ít vật phẩm, đưa tặng đạo hữu. Còn đây là phương vị đồ tiến về Hư Thị." Mẫn Kim Cô vừa nói chuyện, vừa không chút do dự đem một chiếc nhẫn ném cho Địch Cửu.
Bà tựa hồ hoàn toàn quên đi lời nói dối ban nãy đã nói với Địch Cửu, chính là lời mà bà bảo mình lạc đường trong hư không. Rất hiển nhiên bà minh bạch Địch Cửu biết thừa ban nãy bà chỉ giả vờ lấy cớ.
Địch Cửu tiếp nhận chiếc nhẫn, thần niệm nhanh chóng quét vào, quả nhiên phát hiện bên trong có một ít đan dược và vật liệu, chỉ là số lượng rất ít, cũng không có đồ vật gì trân quý. Còn may mà có một viên ngọc giản tinh không phương vị rất rõ ràng. Thần niệm của hắn vừa quét qua, liền có thể quét đến trong đó có một cái không gian định vị.
Địch Cửu không có nửa điểm do dự đem chiếc nhẫn kia ném vào trong Đệ Cửu thế giới, đồng thời nhanh tay xuất ra một thanh trường thương.
Sắc mặt Mẫn Kim Cô đại biến, "Đạo hữu đã thu nhẫn trữ vật của chúng ta, liệu có thể thu hồi lĩnh vực của mình hay không?"
Địch Cửu cười khinh miệt một tiếng, "Dám truy sát Khương Đại ta thời gian dài như vậy, còn muốn đi sao? Ta du đãng trong hư không thời gian dài như vậy, thật vất vả mới nhìn thấy có nữ nhân xinh đẹp như ngươi, ngươi nói xem, liệu ta có nên bắt về dùng để tiêu khiển một chút không..."
Đang khi nói chuyện, thanh trường thương trong tay Địch Cửu đã tụ tập được mênh mông thương thế, thương thế thẳng tiến không lùi, tựa hồ muốn đem vùng hư không này hoàn toàn xé rách ra. Ở dưới áp lực của thương thế như vậy, nếu không nhanh chân bỏ chạy, sau một khắc liền sẽ bị thương thế giảo sát thành một đống bã vụn.
Lĩnh vực của Mẫn Kim Cô dưới loại thương thế này trong chớp mắt liền phá toái, bà ta nào dám mạo hiểm cùng Địch Cửu trực diện đối chiến, chỉ có thể điên cuồng kích phát độn phù, cuốn lên Đạm Đài Hiểu Hiểu rồi nhanh chóng biến mất, không thấy tung tích đâu nữa.
Địch Cửu vốn không định tính toán động thủ, mục đích hắn phô ra sát khí chính là muốn để hai nữ nhân nọ đem tấm phù lục kia ra dùng. Hai nữ nhân đó đuổi theo hắn thời gian dài như vậy, không bỏ ra một chút đại giới trả giá nào mà đã muốn rời đi, nào có chuyện dễ dàng như thế?
Hiện tại hắn trông thấy tấm phù lục này kích phát xong, thần niệm của hắn ngay cả chỗ trống để cảm ứng cũng không có, trong lòng càng thêm sợ hãi thán phục, gia hỏa luyện phù này thật sự là quá nghịch thiên. Loại thủ đoạn phù lục đó thật sự là bình sinh hắn chưa từng thấy.
Địch Cửu khôi phục lại dung mạo ban đầu, sau đó mới kêu Đinh Trì cùng Thiểm Điện ra ngoài.
"Địch huynh, người đuổi giết chúng ta đâu?" Đinh Trì vừa ra tới nơi, nhìn thấy chung quanh không có bất luận bóng người nào liền tò mò hỏi.
"Dùng độn phù trốn đi rồi, chúng ta đổi một cái phi thuyền khác, sau đó tiến hành đi tới Hư Thị." Địch Cửu tế ra một kiện thượng phẩm phi toa Thần khí.
"Thượng phẩm Thần khí?" Đinh Trì ngạc nhiên kêu lên, thậm chí còn quên béng chuyện nhắc nhở Địch Cửu rằng chúng ta không biết phương vị đi tới Hư Thị.
Địch Cửu cầm ra một chiếc nhẫn, đưa cho Đinh Trì, "Trong này còn có một chiếc phi thuyền thượng phẩm Thần khí, ngươi giữ đi."
"Địch huynh, cái này quá trân quý." Đinh Trì rất rõ ràng một kiện phi thuyền thượng phẩm Thần khí có giá trị xa xỉ cỡ nào, dù rất thèm muốn nhưng hắn vẫn nén lòng cự tuyệt.
Địch Cửu cười xòa một tiếng, "Đây là phi thuyền do chính ta luyện chế, ngươi cầm lấy rồi tranh thủ thời gian luyện hóa nó đi. Có lẽ có một ngày nào đó chúng ta cần dùng tới."
Một kiện phi thuyền thượng phẩm Thần khí, ở đâu ra cần phải chờ tới ‘một ngày nào đó’? Chỉ cần ngươi là một tu sĩ liền có vô vàn cơ hội sử dụng. Loại vật phẩm này dù là du hành bình thường hay là chạy trốn thì tuyệt đối đều là đồ tốt.
"Địch huynh, huynh là một Thần Khí tông sư?" Đinh Trì rung động lên tiếng, hắn biết Đan Đạo của Địch Cửu phi thường không tầm thường, thậm chí hắn còn là một Đan Thánh Hóa Đạo. Thế mà bây giờ Đinh Trì còn phát hiện, hóa ra Địch Cửu còn là một Thần Khí tông sư, đây quả thực là không để cho người khác sống mà.
"Không sai, phần lớn thời gian trước đó ta đều dùng để luyện khí." Địch Cửu không định giấu diếm, hiện tại hắn vốn chính là một Thần Khí tông sư.
Đinh Trì cũng không từ chối nhẫn trữ vật mà Địch Cửu đưa nữa. Tử Tiêu Đan mà Đinh Trì đang cầm cũng là đồ do Địch Cửu tặng, hiện tại cứ từ chối phi thuyền của hắn thì hóa ra lại thành già mồm.
Thời điểm Đinh Trì tập trung luyện hóa phi thuyền, Địch Cửu liền đổi ca với Thiểm Điện, tự mình khống chế phi toa theo một phương hướng khác.
Giờ khắc này, viên ngọc giản ở trong tay hắn bỗng xuất hiện một tia sáng trắng. Địch Cửu đã từng được chứng kiến loại ngọc giản không gian phương vị như này, sở dĩ xuất hiện tia sáng trắng là bởi vì địa điểm cần đến nằm ở quá xa.
Thượng phẩm Thần khí phi toa tốc độ so với trung phẩm Thần khí phi thuyền phải nhanh đến gấp mười lần là ít, cộng thêm Địch Cửu tự mình khống chế, ở trong hư không này phi hành, chie cần thần niệm của tu sĩ nào kém hơn hắn thì chắc chắn khó mà quét đến phi toa của bọn họ được.
Nửa năm sau, Đinh Trì đã thành công luyện hóa phi thuyền thượng phẩm Thần khí, hắn cũng không định tiếp tục tu luyện nữa, mà là đi tới boong thuyền, hướng Địch Cửu thỉnh giáo một chút vấn đề khó hiểu trong việc tu đạo.