Địch Cửu trầm mặc, hắn đã nghe nói tới sự lợi hại của Khương Đại, hơn nữa đã tận mắt chứng kiến. Thế nhưng trong mắt Hư Bạch Thương thì Khương Đại vẫn kém xa so với Đế Tân Nhậm. Quả nhiên trong thế giới thiên tài đủ loại chẳng bao giờ thiếu kẻ giỏi thật sự.
Nơi Hư Bạch Thương định tới rất xa, dù dùng phi thuyền thượng phẩm Thần khí y cũng phải điều khiển hết sức, qua nửa năm mới tới nơi.
Chỗ này và hư không chẳng có gì khác nhau, nếu muốn tìm điểm khác chỉ là quy tắc thiên địa ở đây mơ hồ hơn những chỗ khác mà thôi.
Địch Cửu tu luyện Vũ Trụ Quy Tắc Đại Đạo tất nhiên cảm nhận được, khiến hắn khó hiểu là việc Hư Bạch Thương cũng biết điều này.
- Hư huynh, sao ngươi biết giới vực ở đây yếu hơn những nơi khác?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn Hư Bạch Thương.
Nghe xong Hư Bạch Thương cười cười:
- Hư gia có một kiện pháp bảo có thể nhìn ra được chỗ yếu nhất trong giới vực hư không.
Hư Bạch Thương chỉ giải thích một chút liền đổi chủ đề:
- Địch huynh, đợi lát nữa ta kích phát Liệt Giới Phù, ngươi triệu hồi Hư Không sơn, dùng toàn lực oanh kích nhé.
Lúc này Hư Bạch Thương không có chờ Địch Cửu trả lời, trực tiếp lấy một viên phù lục đạo vận lưu chuyển ra, đồng thời kích phát nó.
Địch Cửu hiểu rõ ý của Hư Bạch Thương, gia hỏa này muốn xác định Hư Không sơn có trên người hắn không, nếu Hư Không sơn không ở trên người hắn, đoán chừng Hư Bạch Thương sẽ quay lại lưỡng giới.
Sau khi phù lục bị kích phát, quy tắc đạo vận cấp tốc dâng lên, thần niệm Địch Cửu không thể thấm vào. Chỉ ngắn ngủi vài giây, một âm thanh nổ tung vang lên, kèm theo đó vô cùng vô tận đạo văn đánh vào hư không. Nguyên bản hư không chẳng có gì lại hiện rõ hơn dưới sự kích phát của đạo văn này.
Đây tuyệt đối là Liệt Giới Thần Phù cấp bảy trở lên, trong lòng Địch Cửu âm thầm chấn kinh, ngay cả loại phù lục này Hư Bạch Thương cũng có thể lấy ra. Thật không biết tài phú y lớn đến mức nào. Địch Cửu lập tức nghĩ tới Khương Đại, tên vương bát đản ấy còn có thể chôn chín đầu cực phẩm đạo mạch dưới Đại Hòa điện, còn có âm Dương Thái Cực Đồ nữa, nói rõ Khương Đại cũng sở hữu không ít bảo địa đỉnh cấp.
Vũ trụ mênh mông có vô số đồ tốt, chẳng phải chính hắn cũng có được Thiểm Quang cùng Thư Giới hay sao?
Đạo vận oanh minh nổ ra, trong hư không đột ngột xuất hiện một ít vết rạn mắt thường khó thấy.
Hư Bạch Thương vội vàng quát:
- Địch huynh, nhanh lấy Hư Không sơn ra...
Địch Cửu không nghe theo, hắn chẳng chút do dự cầm Thiên Sa Đao, dưới sự lưu chuyển của đạo vận, Thiên Sa Đao được hắn bổ ra ngoài.
Hắn cảm ngộ được quy tắc phá toái từ vết rạn này, có lẽ người khác không cách nào xé mở nhưng Địch Cửu chắc chắn hắn có thể.
Đây là Phong Tiêu Đao, bất quá một đao ấy xen lẫn thần thông Phong Loan Tụ và Ba Đào Nộ. Trừ cái đó ra, còn có một loại quy tắc áp chế khác.
- Nhất định phải triệu hồi Hư Không sơn, không có Hư Không sơn, tuyệt đối không xé được...
Hư Bạch Thương thấy Địch Cửu không nghe mình, ngược lại lại dùng Thiên Sa Đao, lập tức kinh sợ rống lớn.
Địch Cửu cười lạnh, đừng nói hắn đảm bảo sẽ mở được nơi này, cho dù không đi nữa hắn cũng không cho Hư Bạch Thương biết về tình trạng của Hư Không sơn, ít nhất hiện giờ sẽ không.
Trước khi chưa đột phá bước thứ hai, Địch Cửu sẽ không làm vậy. Một khi để lộ Hư Không sơn, khả năng cao thế giới Đệ Cửu cũng lộ ra, thậm chí Quy Tắc Đại Đạo cũng khó lòng giữ lại.
Chỉ là Tiên Đế mà có thể luyện hóa Hư Không sơn?
Đừng nói Khương Đại, ngay cả Địch Cửu cũng không tin. Trên thực tế đúng là khi ấy hắn chẳng thành công.
Nếu không luyện hóa được Hư Không sơn, vì sao Hư Không sơn vẫn còn trên người hắn? Khả năng duy nhất là hắn đã mang theo Hư Không sơn rời khỏi lưỡng giới. Thứ gì có thể chứa được Hư Không sơn? Dù là đồ đần cũng biết là thế giới Ngũ Hành, thậm chí là thứ mạnh hơn cả thế giới Ngũ Hành. Hoặc giả là nhờ vào trình độ Trận Đạo của hắn, dùng đại trận để di chuyển Hư Không sơn, vượt xa cả thế giới Ngũ Hành để đem nó theo.
Trong lòng Hư Bạch Thương thoáng qua một tia tuyệt vọng, y không ngờ mình lãng phí một viên phù lục cao cấp nhất cũng chẳng thăm dò được tin tức về Hư Không sơn.
Thẳng đến khi đao thế quét sạch đánh thành một vết rạn trên Liệt Giới Phù, vết rạn mở ra trong chớp mắt.
Đao thứ nhất còn chưa xong thì đao thứ hai và thứ ba thi nhau kéo tới, khiến vết rách hư không kia ngày càng rộng hơn.
Oanh! Răng rắc...
Rốt cuộc vết rạn đã mở ra một trượng, Hư Bạch Thương đờ đẫn nhìn một màn trước mắt, thật lâu cũng chẳng thể nói nên lời.
Một đao của Địch Cửu có thể xé rách Liệt Giới Phù cùng hư không, Địch Cửu cường đại thế kia à?
- Hư huynh, chúng ta mau chóng rời khỏi đây, bằng không sẽ chẳng kịp nữa…
Địch Cửu sẽ không khách khí, nhanh chóng vọt thẳng qua vết rạn.
Hư Bạch Thương nhìn vết rạn dần thu nhỏ lại mà chẳng cách nào nhấc chân. Địch Cửu không triệu hồi Hư Không sơn, có phải hắn không sở hữu được nó chăng?
Cạch!
Vết rạn lần nữa khép lại, Hư Bạch Thương cũng dần tỉnh táo.
Giờ phút này y đoán Hư Không sơn còn ở lưỡng giới, vậy hiện tại y và Địch Cửu đi sang giới diện khác thì chừng nào mới lấy Hư Không sơn về được?
Nghĩ tới đây, Hư Bạch Thương nắm chặt nắm đấm, y nhất định phải quay lại lưỡng giới. Hiện tại y khẳng định chín phần là Địch Cửu không giữ Hư Không sơn.
Lúc trước Hư Bạch Thương quan tâm quá hóa loạn, Hư Không sơn sao dễ dàng lấy như thế, bằng không y đâu đến nỗi bị vây nhốt nhiều năm thế kia. Chẳng những bị nhốt mà cường giả năm đó muốn cướp Hư Không sơn có mấy người còn sống? Địch Cửu có thể rời khỏi lưỡng giới đã là thiên đại may mắn, sao đủ khả năng luyện hóa Hư Không sơn?
Nghĩ xong, Hư Bạch Thương dứt khoát quay người, nhanh chóng rời đi.
...
Địch Cửu bước qua vết rách giới vực liền nhíu mày. Hắn cảm nhận được hai nơi chẳng có gì khác nhau. Nói cách khác, quy tắc thiên địa tại đây không khác lắm so với nơi hắn vừa rời khỏi.
Nếu không có gì khác, vì sao nơi đây lại nhiều Hợp Đạo thế kia? Thậm chí còn có bước thứ ba tồn tại?
Chờ Hư Bạch Thương qua tới lại hỏi y một chút.
Bất quá rất nhanh Địch Cửu liền biết Hư Bạch Thương sẽ không xuất hiện. Bởi vì vết rạn kia đã biến mất nhưng bóng dáng y vẫn chẳng thấy đâu. Nếu Hư Bạch Thương muốn tới sẽ phải dùng một viên Liệt Giới Phù nữa. Xem như có phù lục đi nữa mà chẳng được Thiên Sa Đao phối hợp hỗ trợ cũng chẳng thành. Không phải ai cũng như hắn, có thể thấu triệt quy tắc thiên địa.
Rốt cuộc Hư Bạch Thương muốn gì? Y đợi mình mấy năm, lại đi với hắn một thời gian dài, lãng phí một Liệt Giới Phù đỉnh cấp chỉ vì đưa hắn tới Hư Thị thôi sao?
Hư Bạch Thương là người thoải mái hào phóng như vậy? Địch Cửu không cách nào hiểu được, điều đó đâu có khả năng.
Địch Cửu cũng chẳng nghĩ lâu, hắn bắt đầu hiểu một chút về suy nghĩ của đối phương, có lẽ nhất thời y đã thay đổi suy nghĩ. Nguyên nhân chỉ có một, chính là Hư Không sơn.
Hư Bạch Thương nghi ngờ Địch Cửu không lấy được Hư Không sơn, hiện tại bảo vật vẫn đang ở lưỡng giới. Vì thế gia hỏa này chẳng khác gì Khương Đại, lãng phí một tấm bùa chú chỉ vì đoạt lại Hư Không sơn.
Đáng tiếc lần này Hư Bạch Thương đoán sai rồi, Hư Không sơn đã sớm bị hắn luyện hóa, hiện tại đang yên tĩnh nằm trong thức hải Địch Cửu.
Địch Cửu cũng lười quản chuyện Hư Bạch Thương, hắn lấy phi thuyền ra rồi gọi Thiểm Điện và Đinh Trì ra ngoài.