Thế giới thứ chín

Chương 647: Đế Tân Nhậm Là Ai?




Hư Bạch Thương nhìn chằm chằm vào bình phong giám sát, lúc trông thấy Khương Đại thật sự xuất hiện ở Thâm Hồng Thánh Đạo thành, trong lòng y càng thêm kiêng kị Địch Cửu hơn.

Khi Khương Đại xé mở hộ trận của Địch Cửu, muốn đi vào Bạo Liệt Thần Trận, Hư Bạch Thương thầm nghĩ Khương Đại bất quá chỉ như vậy. Thế nhưng Khương Đại chân trước vừa vào chân sau liền lui lại khiến Hư Bạch Thương thở dài, y biết Địch Cửu tính toán thất bại, quả nhiên gừng càng già càng cay.

Hiện tại dù Địch Cửu có thể dẫn bạo Khốn Sát Trận cùng Bạo Liệt Thần Trận thì đoán chừng ngay cả quần áo Khương Đại cũng chẳng tổn hại gì.

Thế nhưng, Hư Bạch Thương đột nhiên kinh hãi, bởi vì rõ ràng Khương Đại đã thối lui, vậy mà Khốn Sát Trận cùng Bạo Liệt Thần Trận bất ngờ di động không gian, chủ động khóa chặt Khương Đại, sau đó nhanh chóng tự bạo.

Sao có thể như vậy được? Hư Bạch Thương dám khẳng định không một ai trên Đạo giới có loại thủ đoạn này.

Tuy tình trạng của Khương Đại hiện giờ còn chưa rõ, thế nhưng trong lòng Hư Bạch Thương đã hơi lạnh lẽo. Y không dám nhìn Địch Cửu, bỗng nhiên cảm thấy kế hoạch của mình thật quá sơ hở.

Hợp tác với Địch Cửu là thật, thế nhưng sau khi đến được Hư Thị, Hư Bạch Thương sẽ lập tức liên hệ phụ thân. Đến lúc đó, hai phụ tử liên thủ xử lý Địch Cửu, cướp đoạt đi toàn bộ mọi thứ trên người hắn, đương nhiên là bao gồm cả Hư Không sơn.

Trước đó nghe ngóng Địch Cửu có giữ Hư Không sơn hay không chính là để chuẩn bị cho việc cướp đoạt này.

Thế nhưng Địch Cửu quá đáng sợ, liên tiếp tính toán Khương Đại mấy lần khiến Hư Bạch Thương kinh hãi. Vạn nhất y và phụ thân liên thủ vẫn không xử lý được Địch Cửu, vậy chỉ sợ hắn sẽ trở thành ác mộng của Hư gia.

Âm thầm thở phào một hơi, Hư Bạch Thương quyết định đợi đến khi gặp được phụ thân rồi hãy tính. Chỉ hy vọng người đã là Hợp Đạo, bằng không, y sẽ chủ động khuyên phụ thân đừng nên trêu chọc gã họ Địch này.

...

- Phốc!

Khương Đại hộc máu, vọt ra từ không gian bạo liệt, cả người thê thảm hơn rất nhiều so với lúc trước.

Chỉ có bản thân Khương Đại biết, ông ta đã bị thương không hề nhẹ dưới sức oanh kích của liên hoàn thần trận tự bạo. May mắn lúc này trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành không có cường giả Hỗn Nguyên, bằng không hôm nay Khương Đại sợ rằng sẽ thật sự ăn quả đắng.

- Khương tiền bối...

Trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành đột nhiên nổ tung đáng sợ như vậy, phó thành chủ Tật Lô đương nhiên phải biết, đồng thời cấp tốc chạy tới hiện trường.

Tật Lô vô cùng khiếp sợ khi trông thấy Khương Đại. Khương Đại không phải đã đi Hư Thị sao? Vì sao ông ta lại ở đây bây giờ?

- Hừ.

Khương Đại hừ lạnh, hoàn toàn không để ý tới Tật Lô, thân hình lóe sáng, vọt thẳng ra ngoài thành.

Ông ta biết rõ, nếu đã để Địch Cửu ám toán thành công, vậy có nghĩa là cơ hội bắt được Địch Cửu ở đây cũng chẳng còn.

Giờ phút này, ngoại trừ hận ý thật sâu, trong lòng Khương Đại có thêm một chút kiêng kị. Nếu chỉ một lần bị tính kế, đó là ông ta xem thường Địch Cửu. Hiện giờ liên tiếp bị tính kế, vậy đã nói rõ, Địch Cửu vốn chẳng phải loại sâu kiến như ông ta tưởng.

Trông thấy Khương Đại rời đi, Tật Lô nhìn qua cái hố sâu hoắm do đại trận tự bạo đánh ra, trầm mặc hồi lâu không nói gì.

Tất Lộ từng nói cho Địch Cửu biết Khương Đại đi Hư Thị, đồng thời còn nhấn mạnh, Khương Đại và đông đảo Hỗn Nguyên cường giả Hư Không Chi Hải nhờ có một tờ Phá Giới Phù nên đã cùng đi Hư Thị.

Bây giờ Khương Đại đột nhiên quay lại Thâm Hồng Thánh Đạo thành, theo lý thuyết, Khương Đại lần này tới xuất kỳ bất ý, Địch Cửu tất nhiên sẽ vừa vặn bị bắt. Thế nhưng trên thực tế, Địch Cửu chẳng những không bị ngăn cản, ngược lại còn ám toán được Khương Đại.

Có thể thấy được, Địch Cửu vốn chẳng tin tưởng lời của Tật Lô. Không biết chuyện này có khiến Địch Cửu hiểu lầm hay không.

Đối với Tật Lô mà nói, hiện tại Địch Cửu đáng sợ hơn Khương Đại rất nhiều. Tu vi Khương Đại rõ ràng có thể nghiền ép Địch Cửu thế nhưng vẫn bị hắn ám toán, điều này thể hiện rõ chỗ đáng sợ của Địch Cửu. Đồng thời cũng cho thấy Tật Lô không nhìn lầm người.

...

Cùng thời điểm, Hư Bạch Thương thở dài nói:

- Khương Đại trọng thương.

Dù đang cách Thâm Hồng Thánh Đạo thành rất xa, Hư Bạch Thương vẫn có thể cảm nhận được đạo vận quanh thân Khương Đại bất ổn từ trong pháp trận giám sát.

Địch Cửu chợt quay sang, ôm quyền nói với Hư Bạch Thương:

- Hư huynh, cám ơn ngươi. Nếu không phải nhờ ngươi lý trí thì ta đã gặp chuyện xui xẻo rồi.

Địch Cửu vốn đã tận lực đánh giá cao Khương Đại, nhưng khi nhìn thấy Khương Đại xông ra khỏi trung tâm liên hoàn thần trận bạo liệt, Địch Cửu lập tức biết mình hãy còn đánh giá thấp Khương Đại.

Sự đáng sợ của Khương Đại thật sự là vượt ra khỏi phạm vi tưởng tượng của hắn, chẳng lẽ đây chính là cường giả Hỗn Nguyên cảnh chân chính?

Sở dĩ Địch Cửu cảm tạ Hư Bạch Thương là bởi vì nếu trước đó trông cậy vào Khốn Sát Thần Trận tự bạo, sau đó vây công Khương Đại, kết quả cuối cùng rất có thể sẽ là hắn bị Khương Đại đánh trọng thương, thậm chí còn có khả năng vẫn lạc.

Mặc dù Địch Cửu có thể mượn nhờ Ngũ Phương Kỳ để đề thăng cấp bậc Bạo Liệt Thần Trận lên một chút. Bất quá Địch Cửu tin tưởng, dù làm như vậy thì vẫn vô pháp tạo thành uy hiếp trí mạng đối với Khương Đại.

Thậm chí Địch Cửu dám khẳng định, Hư Bạch Thương sẽ không cùng hắn đối phó Khương Đại, mà sẽ lập tức quay đầu bỏ chạy.

Hư Bạch Thương cưỡng chế sự kiêng kị Địch Cửu ở trong lòng, vờ cười đáp:

- Địch huynh, chúng ta là đồng bạn hợp tác, nói cảm tạ quả thật quá khách khí.

Lúc này Hư Bạch Thương bỗng nhiên hơi hối hận, hối hận vì không đồng ý kế hoạch của Địch Cửu.

Nếu đồng ý lưu lại Thâm Hồng Thánh Đạo thành, lúc này Địch Cửu hẳn đã bị Khương Đại xử lý.

Bởi vì hiện tại Hư Bạch Thương đã biết, cơ hội lấy lại Hư Không sơn từ Địch Cửu là vô cùng mong manh. Đã như vậy, không bằng để Địch Cửu bị xử lý.

Hư Bạch Thương thậm chí muốn đổi ý, không cùng Địch Cửu đi Hư Thị nữa. Bất quá y lập tức nghĩ đến, chẳng lẽ y không mang theo Địch Cửu đi Hư Thị thì hắn không cách nào cấp tốc tiến bộ sao?

Địch Cửu gật đầu:

- Hư huynh, bây giờ chúng ta nên đến Hư Thị thôi.

Lúc này, dù Hư Bạch Thương không đi, Địch Cửu cũng muốn một mình đến Hư Thị. Sau khi nhìn thấy thực lực của Khương Đại, Địch Cửu mới hiểu được, nếu không đột phá lên bước thứ hai, hắn mãi mãi không có tư cách đối đầu trực diện với ông ta.

- Tốt, ta vừa vặn biết yếu điểm không gian Hư Thị, chúng ta đến đó thôi.

Hư Bạch Thương bày ra biểu hiện hào sảng đồng ý.

- Xin Hư huynh dẫn đường.

Địch Cửu rất khách khí với Hư Bạch Thương.

Tuy đã cách xa Thâm Hồng Thánh Đạo thành, nhưng hiện tại Địch Cửu vẫn không để Đinh Trì cùng Thiểm Điện rời khỏi Chân Linh thế giới, nếu vẫn còn liên thủ với Hư Bạch Thương, hắn tuyệt đối không để Đinh Trì đi ra.

Hư Bạch Thương có hơi cường đại, một khi Hư Bạch Thương đột nhiên đánh lén hắn, vậy Đinh Trì đi ra ngoài chẳng khác nào hại y.

Hư Bạch Thương khu động thượng phẩm Thần khí phi thuyền của mình, trong lúc phi thuyền phi hành, Hư Bạch Thương tranh thủ trò chuyện trời cao biển rộng với Địch Cửu.

Lúc đầu Địch Cửu vốn chỉ định nhờ phù lục của Hư Bạch Thương tiến về Hư Thị, hiện tại trò chuyện với y, Địch Cửu mừng rỡ phát hiện mình nghe được rất nhiều tin tức quan trọng. Hiểu rõ thêm thập đại thiên tài năm đó, đồng thời biết được trong mắt mọi người, Khương Đại chính là một tên đầy âm mưu.

Địch Cửu không hề cố ý nghe ngóng tin tức của Chủng Ngạo mà để Hư Bạch Thương chủ động kể. Hư Bạch Thương hiển nhiên không biết Chủng Ngạo bị Trọng U hãm hại, thậm chí bị Trọng U cầm tù trong Giang Sơn Hồ. Theo lời Hư Bạch Thương, Chủng Ngạo và Trọng U là bằng hữu không tệ lắm, chỉ là sau này cả hai người đều đã mất tích.

- Hư huynh, năm đó trong thập đại thiên tài, Khương Đại có phải là người cường đại nhất hay không?

Chủ đề nói đến đây, Địch Cửu tự nhiên muốn hỏi thăm về Khương Đại. Nếu hắn chú ý đến Chủng Ngạo, hẳn là sẽ bị Hư Bạch Thương suy đoán ra gì đó. Còn hỏi về Khương Đại lại chẳng sao, dù sao Hư Bạch Thương biết hắn và Khương Đại đã kết đại thù.

Hư Bạch Thương cười lạnh đáp:

- Khương Đại đích thật là một tên đầy âm mưu, hơn nữa còn biết ẩn nhẫn. Ta tin xếp hạng chân chính của ông ta hẳn là top 3, bất quá nếu nói xếp hạng nhất thì còn kém xa lắm. Năm đó thập đại thiên tài chia ra hai cấp độ, cấp độ thứ nhất là Đế Tân Nhậm, cấp độ thứ hai là chín người còn lại.

- Đế Tân Nhậm?

Địch Cửu hỏi lại.

Hư Bạch Thương ngưng trọng gật đầu:

- Không sai, Đế Tân Nhậm mới thật sự là thiên tài, cũng là đệ nhất cường giả trong thập đại thiên tài năm đó, thực lực vượt xa chín đại thiên tài còn lại.

Năm đó sau khi thập đại thiên tài đấu pháp xếp hạng kết thúc, Đế Tân Nhậm liền biến mất. Không ai biết gã đi chỗ nào, ta đoán hẳn là đã rời đi Đạo giới, hẳn là Đế Tân Nhậm cảm giác Đạo giới trói buộc đại đạo của gã. Tuy không biết Đế Tân Nhậm đang là cấp độ gì, nhưng ta khẳng định nếu hiện tại Khương Đại đứng trước mặt Đế Tân Nhậm, chỉ sợ ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.