Hư Bạch Thương kinh hãi nhìn Địch Cửu, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Sao ngươi biết Khương Đại không đi Hư Thị?
Đương nhiên Địch Cửu sẽ không nói cho Hư Bạch Thương biết lý do, hắn chỉ qua loa đáp:
- Linh cảm của ta rất chính xác, ta cảm thấy Khương Đại không đi, ta tin tối đa một tháng sau Khương Đại sẽ tìm tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Địch Cửu đoán từ hộ trận ở Tầm Hồ tới nơi này mất chừng một tháng, từ đó hắn đoán được thời điểm tới đạo thành của Khương Đại.
Hư Bạch Thương hít một hơi thật sâu, y tin Địch Cửu. Nếu Địch Cửu không có bản lĩnh sẽ không có khả năng sống đến bây giờ. Dưới sự truy sát của Khương Đại còn có thể hủy hang ổ ông ta, nếu Hư Bạch Thương dám xem thường hắn, y có khác nào đầu heo ngu ngốc.
Sở dĩ y hợp tác với Địch Cửu, ngoại trừ thực lực Địch Cửu không thua y, thì một lý do khác ấy là vì y bị Địch Cửu hù không nhẹ. Ngay cả hang ổ của Khương Đại mà Địch Cửu cũng dám hủy, nói Địch Cửu không dám hủy Hư Không sơn? Ha ha, đừng có nằm mơ.
- Địch huynh, nếu huynh nguyện ý nghe ta nói thì đừng nghĩ đến chuyện xử lý Khương Đại. Sợ rằng chúng ta đều là Đạo Nguyên viên mãn, liên thủ đối phó đi nữa cũng chưa chắc đánh lại.
Hư Bạch Thương nhìn Địch Cửu, ngưng trọng nói.
Y biết Khương Đại truy sát Địch Cửu, thế nên việc y dám đơn độc tới đây gặp đối phương cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Bởi vì Địch Cửu giữ Hư Không sơn của y a.
Hư Bạch Thương tới đây không phải để đối đầu với Khương Đại, y muốn xem thử Khương Đại có thể xử lý Địch Cửu không, nếu Khương Đại đủ khả năng tiêu diệt Địch Cửu, y có thể dùng thứ gì đó ông ta cần để đổi lấy Hư Không sơn.
Hiện tại biết được Khương Đại chưa chắc thắng, dù y có trao đổi với Địch Cửu đi nữa đối phương cũng chưa chắc đồng ý, vì thế chỉ có thể chọn cách hợp tác mà thôi.
Chớ thấy y đề nghị liên thủ với Địch Cửu mà nhầm, đấy chẳng qua là một lời đề nghị, muốn Hư Bạch Thương thật sự đối đầu với Khương Đại ư? Y đâu có ngu.
Địch Cửu nói vậy là vì hắn chưa gặp qua Thánh Đế Hỗn Nguyên thật sự, nếu gặp rồi chỉ sợ Địch Cửu không dám mạnh miệng như thế.
Địch Cửu nghe Hư Bạch Thương nói vậy liền nhíu mày. Hắn rất muốn dùng Khốn Sát Trận rồi liên thủ với Hư Bạch Thương để xử lý Khương Đại. Bây giờ Hư Bạch Thương bỏ cuộc nửa đường, một mình dù hắn lợi hại hơn nữa cũng không dám đối phó Khương Đại trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Dù muốn nhìn thử thực lực Khương Đại, Địch Cửu cũng chọn bên ngoài Thâm Hồng Thánh Đạo thành. Không chỉ vậy, hắn còn phải bố trí rất nhiều khốn trận thì mới an tâm nổi. Lời vừa nói là hắn chưa suy nghĩ kỹ.
Thấy Địch Cửu im lặng, Hư Bạch Thương nói tiếp:
- Địch huynh, ta nói thật, Khương Đại không phải người chỉ cần chúng ta liên thủ liền có thể xử lý. Không cẩn thận ta thì trọng thương, ngươi hẳn sẽ vẫn lạc trong tay ông ta.
Nếu không liên thủ với Địch Cửu, Khương Đại lấy được Hư Không sơn thì y vẫn còn cơ hội lấy lại bảo vật. Một khi liên thủ với Địch Cửu, xem như Hư Không sơn bị Khương Đại cướp đi, lúc đấy y đừng hòng trao đổi gì nữa.
Cảm nhận được lời Hư Bạch Thương nói rất nghiêm túc, Địch Cửu thở dài:
- Đã như vậy, ta sẽ bố trí Khốn Sát Trận và Bạo Liệt Thần Trận chờ Khương Đại, chúng ta sẽ ám toán ông ta. Nếu thành công chúng ta có thể tiêu Khương Đại, ngược lại tạm thời bỏ qua.
Hư Bạch Thương không chút do dự gật đầu:
- Tốt, cứ làm như lời huynh nói đi.
Địch Cửu là đồng bạn mà y lựa chọn để hợp tác, quan trọng hơn hiện tại Hư Bạch Thương vẫn chưa biết Địch Cửu có đang giữ Hư Không sơn trong người hay không.
...
Ba ngày sau, Địch Cửu và Hư Bạch Thương vụng trộm rời khỏi Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Lấy thủ đoạn của họ, muốn rời khỏi đạo thành mà không ai biết cũng chẳng có gì khó khăn.
Chỉ là nơi từng bế quan, Địch Cửu đã bố trí ba Khốn Sát Thần Trận cùng một Bạo Liệt Thần Trận, kèm theo đó là pháp trận giám sát.
Địch Cửu sợ Khương Đại hoài nghi, cố ý lưu lại một đoạn cực phẩm đạo mạch nhỏ ở chỗ này. Dù sao đều là đồ của Khương Đại, nếu có thể khiến ông ta trọng thương xem như cũng đáng giá.
Lại hơn nửa tháng nữa trôi qua, Địch Cửu và Hư Bạch Thương đã sớm cách Hư Không Chi Hải không biết bao nhiêu triệu dặm, lúc này cả hai mới ngừng lại.
Địch Cửu còn cố ý bố trí một trận pháp giám sát lớn nhằm theo dõi Khương Đại.
Hư Bạch Thương thấy thủ đoạn Trận Đạo cường đại của Địch Cửu, trong lòng càng thêm chấn động. Y cảm thấy may mắn vì đã không động thủ với Địch Cửu, nếu không kết quả đã chẳng tốt lành gì. Y không tin Địch Cửu dám bế quan ở Thâm Hồng Thánh Đạo mà không có chiêu giữ mạng.
Tốc độ của Khương Đại so với Địch Cửu dự đoán còn nhanh hơn, còn bốn ngày nữa mới tới cột mốc một tháng mà Khương Đại đã xuất hiện bên ngoài Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Chỉ cần không thấy lệnh truy nã của mình, Khương Đại liền đoán được Địch Cửu đã tới nơi này. Ngay cả Đại Hòa điện Địch Cửu cũng dám hủy, xé một cái lệnh truy nã tính là gì?
Chuyện Địch Cửu bế quan tại Thâm Hồng Thánh Đạo không phải bí mật gì. Khương Đại tùy tiện bắt một tu sĩ hỏi thăm liền biết Địch Cửu đã làm gì ở đây.
Nghe tin Địch Cửu đi vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành và còn dám bế quan ở đây, Khương Đại cười lạnh một tiếng. Chỉ vài bước ông ta đã đứng ngoài Đan Khí các của Địch Cửu.
Khương Đại chỉ vừa tới liền cảm nhận được thần linh khí tràn ra từ cực phẩm đạo mạch.
Khương Đại thấy vậy liền tin chắc đây là chỗ bế quan của Địch Cửu. Hộ trận này được bố trí không tệ, còn là thần trận cấp ba, Khương Đại nghĩ hẳn Địch Cửu cũng nhận được tin ông ta tới Hư thị…
Mắt thấy sắp bắt được Địch Cửu, trong lòng Khương Đại khó mà kiềm được sự kích động. Đoán chừng bí mật trên người Địch Cửu còn lớn hơn ông ta, bằng không sao có thể tiến bộ trong thời gian ngắn thế kia?
Một tu sĩ tiến vào Đạo giới, để trở thành Thần Trận sư cấp ba, dù tư chất nghịch thiên tới mấy cũng mất vài vạn năm, Địch Cửu chỉ cần mấy trăm năm liền thành công, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc. Bí mật dù nhiều, dù cường đại tới đâu đi nữa, giết chết liền xong.
Khương Đại hừ lạnh một tiếng, ông ta vươn tay xé rách thần trận cấp ba của Địch Cửu, sau đó không có nửa điểm do dự liền tiến vào.
Chỉ là thần trận cấp ba mà muốn ngăn Khương Đại?
Không đúng, vừa bước vào ông ta liền cảm thấy có vấn đề. Một Thần Trận sư cấp ba dù mới tấn cấp sẽ không để lộ thần linh khí ra ngoài trận pháp?
Lại nói, xem như bị lộ cũng do đạo vận tu luyện ba động, thế nhưng ông ta không cảm nhận được nửa điểm ba động nào cả, chỉ cảm thấy thần linh khí trực tiếp phơi bày ra ngoài.
Khương Đại lập tức nhận ra có bẫy. Có điều ông ta không hề sợ hãi, trước thực lực tuyệt đối thì bẫy rập có là gì?
Dù là thần trận tự bạo cũng đừng hòng tổn thương được ông ta.
Khương Đại nhanh chóng lùi về sau một bước, ông ta muốn lùi ra ngoài. Tuy thần trận không tổn thương được mình nhưng Khương Đại không muốn bị ám toán vô cớ. Nếu Địch Cửu bố trí bẫy rập ở đây nói lên hắn ta đã rời khỏi, đây mới là điều khiến ông ta thất vọng nhất.
Có điều khi Khương Đại vừa lùi ra ngoài, bỗng nhiên cảm nhận được không gian xung quanh biến đổi, thiên địa xung quanh chớp mắt biến hóa, một loại khí tức ba động truyền đến.
Đây đúng là thần trận tự bạo…
Trong lòng Khương Đại giận dữ, không phải ông ta sợ thần trận tự bạo mà tức giận vì tên sâu kiến như Địch Cửu dám tính toán mình đến mấy lần.
Sau giận dữ là kinh hãi. Khương Đại không biết đây là thủ đoạn gì lại khiến không gian của Khốn Sát Trận chuyển dịch. Vừa rồi ông ta lùi ra đằng sau một bước, cứ nghĩ đã rời khỏi trung tâm của Khốn Sát Trận rồi, thế mà thần trận cũng lùi ra sau, loại thủ đoạn này…
"Rầm rầm rầm!"
Âm thanh xé rách không gian kinh khủng truyền tới, giờ khắc này ngay ở vị trí bế quan của Địch Cửu cuốn lên từng loại bạo tác tạo thành một vết rách không gian không nhỏ.
Khí tức cuồng bạo bao phủ Khương Đại, giờ khắc này ông ta cảm nhận được bản thân như bị cả vũ trụ đè ép, ngay cả việc hít thở cũng trở nên khó khăn.
Đây chẳng phải thần trận cấp ba mà là cấp năm, hơn nữa còn là thần trận cấp năm liên hoàn. Khương Đại tức nổ đom đóm mắt, phẫn nộ trong lòng ông ta như tam giang ngũ hải không cách nào dập tắt.