Địch Cửu vừa đi ra, Đinh Trì lập tức theo sau, trên thực tế, một tháng trước, Địch Cửu đã đình chỉ việc tu luyện, không bao lâu sau Đinh Trì cũng dừng lại, bởi vì y cảm nhận được tốc độ tu luyện của mình đột nhiên trở nên cực kỳ chậm chạp.
Đinh Trì cảm thấy phi thường thỏa mãn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, y liền từ Dục Đạo sơ kỳ đột phá tới Dục Đạo hậu kỳ. Phải biết nếu không phải tu luyện ở bên cạnh Địch Cửu, y muốn đi vào Dục Đạo hậu kỳ chí ít cần mất mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn, vạn năm.
- Địch huynh...
Đinh Trì kích động kêu lên, y quyết định tương lai sẽ theo Địch Cửu lăn lộn.
- Không tệ, qua một đoạn thời gian nữa liền có thể thăng lên Hóa Đạo rồi.
Địch Cửu phát hiện tu vi Đinh Trì đã là Dục Đạo hậu kỳ.
Tài nguyên tu luyện của Đinh Trì không nhiều bằng Địch Cửu, ngoại trừ cực phẩm đạo mạch, hắn còn có một núi Thần Nguyên Đan. Đinh Trì chỉ mượn nhờ thiên địa quy tắc rõ ràng xuất hiện chung quanh hắn trong quá trình tu luyện mà đã có tiến bộ thế này, quả thật rất tốt.
- Thiểm Điện, đi, chúng ta nên rời khỏi Thâm Hồng Thánh Đạo thành rồi.
Địch Cửu gọi Thiểm Điện.
Thiểm Điện vọt ra, mấy năm hấp thu thần linh khí trên cực phẩm đạo mạch, lại thêm cảm ngộ Địch Cửu đạo niệm, giúp Thiểm Điện bước vào hàng ngũ Thần Thú cấp hai.
- Ồ, huynh muốn đi sao?
Đinh Trì cứ ngỡ Địch Cửu đi ra tản bộ một vòng rồi sẽ tiếp tục bế quan, y sẽ mượn cơ hội trùng kích Dục Đạo viên mãn.
Địch Cửu đột nhiên nói muốn đi làm Đinh Trì rất thất vọng.
- Không sai, có người đã tìm tới cửa, ta đoán chừng không phải chuyện tốt lành gì.
Địch Cửu rất rõ ràng hắn và Hư Bạch Thương không có giao tình gì, Hư Bạch Thương tìm hắn chỉ có một việc, chính là Hư Không sơn.
Địch Cửu rút đi cực phẩm đạo mạch không dùng hết, hai người một thú mới vừa đi ra Đan Khí các, Hư Bạch Thương liền tiến lên đón. Mấy năm nay, y vẫn luôn một mực chú ý tình huống Địch Cửu bế quan.
- Ha ha, Địch huynh, ta đợi ngươi ở đây ròng rã suốt mấy năm rồi.
Hư Bạch Thương nhiệt tình tiến lên đón, ngữ khí mang theo dáng vẻ khoa trương kinh hỉ.
Địch Cửu cũng tỏ vẻ kinh hỉ kêu lên:
- Hư huynh, ta đang thiếu đạo mạch, Hư huynh liền đến trả nợ, cảm tạ, cảm tạ.
Hư Bạch Thương quả thật nợ Địch Cửu chín đầu đạo mạch, bất quá lúc ấy hắn không chú ý, bị Hư Bạch Thương gài một lỗ hổng, đó là không nói cấp bậc đạo mạch. Bất quá dù chỉ là chín đầu hạ phẩm đạo mạch thì cũng có thể xem như tài phú không ít.
Hư Bạch Thương xấu hổ cười làm lành:
- Địch huynh, ta thật không nghĩ tới ngươi lại đến Đạo giới nhanh như vậy, những năm này ta chạy đông chạy tây, rốt cuộc mới kiếm được một đầu trung phẩm đạo mạch mà thôi.
Nói xong, Hư Bạch Thương liền đưa cho Địch Cửu một chiếc giới chỉ.
Địch Cửu tiếp nhận giới chỉ, thần niệm quét vào trong, quả nhiên là một đầu trung phẩm đạo mạch không tệ. Bây giờ trên người hắn còn tới mấy đầu cực phẩm đạo mạch, hiển nhiên không hiếm lạ một đầu trung phẩm đạo mạch. Bất quá Hư Bạch Thương đưa hắn giới chỉ như này, vậy đã nói rõ Hư Bạch Thương hẳn là có chuyện nhờ vả hắn.
- Ngài là Hư Không sơn chủ, thập đại...
Đinh Trì rốt cục nhận ra nam tử gầy yếu trước mắt, kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Đây chính là nhân vật thiên tài cùng thời đại với Khương Đại, hơn nữa trong thập đại thiên tài, Hư Bạch Thương xếp trên cả Khương Đại. Nếu không phải sau này Hư Bạch Thương mất tích thì danh khí chưa hẳn là kém hơn so với ông ta.
Hư Bạch Thương nhìn qua Đinh Trì, gật đầu nói:
- Không sai, không sai, ngươi hẳn là Đại Phật sơn Đinh Trì, có tiền đồ lắm.
Đinh Trì không dám tỏ thái độ với Hư Bạch Thương giống như Địch Cửu, vội vàng cúi người hành lễ:
- Đinh Trì gặp qua Hư tiền bối.
Hư Bạch Thương gật đầu, rồi mới tiếp tục nói chuyện với Địch Cửu:
- Địch huynh, ta có một số việc muốn cùng ngươi thương lượng, liệu chúng ta có thể tìm chỗ nói chuyện?
Địch Cửu tự nhiên không phản đối, hắn tùy ý chỉ vào động phủ của mình:
- Nếu Hư huynh không để ý, vậy vào động phủ của ta ngồi đi.
Hư Bạch Thương do dự một chút mới đáp ứng:
- Tốt, vậy chúng ta vào động phủ của Địch huynh.
Sở dĩ y do dự là bởi vì trong động phủ của Địch Cửu tràn ngập Khốn Sát Trận, nếu Địch Cửu mang ý đồ xấu, vậy y muốn chạy trốn đoán chừng sẽ phải tiêu hao hết át chủ bài.
Bất quá Hư Bạch Thương lập tức nghĩ đến mình tới đây để làm cái gì, nên dứt khoát cắn răng đồng ý.
Địch Cửu trông thấy Hư Bạch Thương dám đi theo mình tiến đến, trong lòng thầm bội phục gia hỏa này can đảm. Hắn đoán chừng trên người Hư Bạch Thương hẳn là có độn phù đỉnh cấp, hoặc là cấm độn thuật đỉnh cấp. Bằng không, Hư Bạch Thương há lại dễ dàng mạo hiểm như vậy.
Địch Cửu biết, nếu hắn thật sự muốn bắt Hư Bạch Thương lại, vậy Hư Bạch Thương đi vào động phủ chẳng khác nào thịt cá mặc hắn xử lý. Hộ trận này có lẽ không ngăn được Hư Bạch Thương, bất quá nếu hắn tế ra Ngũ Phương Kỳ, trừ phi Hư Bạch Thương dùng Thần Độn Phù vượt qua cấp bảy, bằng không thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi.
Thần Độn Phù vượt qua cấp bảy, Địch Cửu đoán Hư Bạch Thương hẳn không có.
- Địch huynh, giữa chúng ta chỉ có hợp tác mà không có khoảng cách.
Hư Bạch Thương vừa ngồi xuống, câu nói đầu tiên liền biểu lộ quan hệ và lập trường với Địch Cửu.
Địch Cửu cười đáp:
- Đương nhiên, Hư huynh đợi hai ta năm vẫn chưa đến gõ cửa, cho nên ta mới thoải mái mời Hư huynh tới đây.
Trong lòng Địch Cửu rõ ràng hơn ai khác, Hư Bạch Thương tới đây nhất định là muốn cướp đồ trên người hắn. Chỉ là sau khi nghe nói chuyện hắn không dễ chọc trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành, liền đổi thành hợp tác. Có thể khiến Hư Bạch Thương phải đợi hai năm, vấn đề chắc hẳn không đơn giản.
Hư Bạch Thương cười xấu hổ:
- Địch huynh hẳn phải biết Khương Đại đi Hư Thị a?
- Có nghe nói.
Địch Cửu gật đầu, lúc đầu hắn thật sự cho rằng Khương Đại đi Hư Thị, bất quá sau khi luyện hóa Hư Không sơn, hắn đột nhiên suy nghĩ đến một khả năng, có lẽ Khương Đại chưa chắc đi Hư Thị, tên vương bát đản này rất có thể đã trở về Tầm Hồ tìm hắn.
Không phải bởi vì hắn san bằng cái ổ chó kia, mà là bởi vì hắn lấy mất Ngũ Phương Kỳ cùng âm Dương Thái Cực Đồ của ông ta.
Âm Dương Thái Cực Đồ hiển nhiên là bảo vật không thua kém gì Ngũ Phương Kỳ, hai loại bảo vật như vậy đều nằm trong tay Địch Cửu, Khương Đại sao lại có tâm tình đi Hư Thị?
- Địch huynh, đây chính là chuyện ta muốn nói. Theo ta được biết, tu vi Khương Đại hiện tại hẳn là Hỗn Nguyên trung kỳ, nếu đợi ông ta đi Hư Thị về, nói không chừng sẽ đạt được cơ duyên, bước vào Hợp Đạo cảnh.
Nói đến đây, Hư Bạch Thương hít một hơi thật sâu, ngữ khí càng thêm nghiêm túc:
- Địch huynh có lẽ nghĩ Hợp Đạo cũng là bước thứ hai, chỉ mạnh hơn Đạo Nguyên một chút, khoảng cách có hạn. Cách nghĩ đó vô cùng sai. Hợp Đạo mạnh hơn Đạo Nguyên, Hỗn Nguyên không chỉ một chút, mà là rất rất nhiều. Một khi Khương Đại bước vào Hợp Đạo, ta vẫn còn tốt, về phần ngươi...
Hư Bạch Thương không nói tiếp, y tin tưởng Địch Cửu có thể hiểu y muốn nói gì.
Địch Cửu hỏi:
- Hư huynh, ý của ngươi là?
- Địch huynh, nói thật, ta hy vọng có thể liên thủ với ngươi tiến vào Hư Thị. Nếu hai chúng ta liên thủ, vạn nhất gặp phải Khương Đại cũng không đến mức phải sợ hãi.
Hư Bạch Thương nói rõ mục đích của mình.
Trong lòng Hư Bạch Thương, Địch Cửu bất quá chỉ là Đạo Nguyên cảnh. Tuy nhiên Địch Cửu có thể thuấn sát Đạo Nguyên trung kỳ, hẳn không phải Đạo Nguyên Thánh Đế bình thường. Bản thân Hư Bạch Thương đây là Đạo Nguyên hậu kỳ nhưng cũng không phải hạng bình thường. Hai người liên thủ, dù không phải là đối thủ của Khương Đại thì chí ít còn có cơ hội đào tẩu.
Địch Cửu không biết Hư Bạch Thương tại sao muốn liên thủ với mình, hắn khẳng định giữa Hư Bạch Thương và Khương Đại xảy ra vấn đề, chỉ là không lớn bằng thù hận giữa hắn và ông ta mà thôi.
Chuyện liên thủ này không có chỗ gì xấu đối với hắn, nghĩ tới đây, Địch Cửu liền hỏi:
- Hư huynh, ta nghe nói đi Hư Thị cần một tờ đỉnh cấp Phá Giới Phù, chúng ta đều không có Phá Giới Phù.
Hư Bạch Thương cười đáp:
- Địch huynh, mặc dù ta không có Phá Giới Phù có thể trực tiếp phá vỡ giới diện Hư Thị, bất quá lại có một tờ Liệt Giới Phù cấp bậc hơi thấp một chút. Chỉ cần ta tế ra Liệt Giới Phù, tiếp đó Địch huynh dùng Hư Không sơn đánh xuống thì nhất định có thể xé mở giới vực, để cho chúng ta cùng một chỗ tiến về Hư Thị.
Sau khi nói xong câu đó, Hư Bạch Thương liền nhìn chằm chằm Địch Cửu.
Địch Cửu thầm cười lạnh, Hư Bạch Thương đang muốn nghe ngóng xem hắn luyện hóa được Hư Không sơn hay chưa đây mà.
Trên thực tế, Hư Bạch Thương đích thật nghĩ như vậy, y khẳng định trong thời gian ngắn, Địch Cửu không cách nào luyện hóa Hư Không sơn. Thế nhưng lại có chuyện mâu thuẫn là, nếu Địch Cửu chưa luyện hóa Hư Không sơn, vậy hắn sao có thể rời khỏi giữa lưỡng giới?
Đối với loại bảo vật như Hư Không sơn mà nói, Hư Bạch Thương thà rằng bị khốn trụ mấy chục vạn năm cũng không nỡ rời đi, Địch Cửu há lại dễ dàng buông tha?
Địch Cửu đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên lông mày chau lại, lập tức đứng lên, nói:
- Hư huynh, chuyện đi Hư Thị tự nhiên có thể. Nếu đã liên thủ, vậy chúng ta trước hết giáo huấn Khương Đại một lần rồi tính sau.
- Khương Đại không phải đã đi Hư Thị sao?
Hư Bạch Thương nghi hoặc hỏi Địch Cửu.
Địch Cửu nhìn về phương xa:
- Đi Hư Thị sao? Chưa chắc là vậy, Khương Đại rất có thể chẳng mấy chốc sẽ trở về.
Hắn vừa mới cảm ứng được chỗ hộ trận mà mình tu bổ bị xao động, người có thể tìm tới nơi hẻo lánh kia, ngoại trừ Khương Đại thì còn có ai?
Khương Đại vì sao lại đến đó? Rất rõ ràng là muốn từ điểm hộ trận tàn phá để lần nữa tiến vào Tầm Hồ, bởi vì Khương Đại không cam tâm bảo vật của ông ta bị Địch Cửu lấy được.
Thế nhưng Khương Đại không nghĩ tới Đạo giới hộ trận lại được Địch Cửu chữa trị, hiện tại ông ta nhìn thấy Đạo giới hộ trận đã chữa trị, nhất định sẽ liên tưởng tới hắn.
Khương Đại nhớ tới hắn, chỉ sợ trước tiên liền sẽ đi đến Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
- Khương Đại không đi Hư Thị?
Hư Bạch Thương kinh ngạc nhìn Địch Cửu, nhất thời quên mất cả Hư Không sơn.
Địch Cửu trả lời:
- Ta khẳng định Khương Đại không đi Hư Thị, nếu Hư huynh quả thật muốn liên thủ cùng ta, vậy chúng ta phải lập tức bố trí một cái khốn sát trận tại đây, nếu liên thủ chỉ là giả, vậy ta liền đi trước.