Tu sĩ Tố Đạo kia kích động nói:
- Thưa tiền bối, khi Khương Đại tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành, việc đầu tiên ông ta làm là treo lệnh truy nã Địch Cửu ngoài cổng thành.
Nghe vậy Hư Bạch Thương vẫn giữ nguyên biểu tình, trong lòng y cho rằng đây là chuyện vô cùng bình thường. Vốn Khương Đại tới đây vì đuổi theo Địch Cửu, việc truy nã Địch Cửu là chuyện chắc chắn xảy ra. Với thực lực của Khương Đại, chuyện dán lệnh truy nã dễ như trở bàn tay.
Tu sĩ Tố Đạo nói tiếp:
- Sau khi treo lệnh truy nã xong, Khương Đại không ở lại lâu đã cùng vài cường giả Hỗn Nguyên và nửa bước Hỗn Nguyên tới Hư thị…
- Tới Hư Thị ư?
Hư Bạch Thương ngạc nhiên hỏi lại.
Địch Cửu không biết Hư Thị nhưng y lại khác. Ban đầu Hư Bạch Thương dự định sau khi đột phá Hỗn Nguyên sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi một phương giới vực này để tới Hư Thị.
Có điều không ngờ Khương Đại lại đi trước một bước, tin tức vừa nghe khiến trong lòng Hư Bạch Thương có một loại cảm giác cấp bạch khó nói.
Thập đại thiên tài năm đó đa phần đã bước vào cảnh giới Hỗn Nguyên. Chỉ có y vì Hư Không sơn nên bị vây ở lưỡng giới, đến tận bây giờ vẫn là Đạo Nguyên.
Cứ tiếp tục thế này, khoảng cách của Hư Bạch Thương và đám người kia sẽ ngày càng xa.
Tu sĩ Tố Đạo kia không biết ý nghĩ của Hư Bạch Thương, hắn vẫn nghĩ đối phương không biết gì về Hư Thị, vì thế vội giải thích:
- Đúng vậy thưa tiền bối, nghe nói Hư Thị giúp tu sĩ đột phá cảnh giới cao hơn, thậm chí còn có thể Hợp Đạo. Nghe đồn Hư Thị có Đạo Quả Tháp, khắp nơi đều là đạo quả.
Hư Bạch Thương khoát tay:
- Ngươi nói tiếp đi.
- Hai năm trước Địch Cửu đã tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành của Hư Không Chi Hải, sau khi thấy lệnh truy nã, Địch Cửu chẳng chút do dự xé nát…
Lúc này tu sĩ Tố Đạo đã cảm nhận được mối liên hệ khác thường giữa Địch Cửu, Khương Đại và vị tu sĩ trước mặt, vì thế hắn gọi thẳng đại danh Địch Cửu. Dù sao nhận được đồ hắn sẽ lập tức đi ngay.
Việc Địch Cửu chém nát lệnh truy nã là hành động vô cùng bình thường, hắn vốn là loại người như vậy. Điều khiến Hư Bạch Thương kỳ quái là Địch Cửu tùy ý làm càn lại không nhận phải sự giáo huấn của cường giả nào trong đạo thành hay sao?
- Trước ngươi có nói tất cả cường giả Hỗn Nguyên và nửa bước Hỗn Nguyên đều đi Hư thị rồi à?
Rất nhanh Hư Bạch Thương liền hiểu, người đi hết thì còn ai giáo huấn Địch Cửu nữa.
- Đúng vậy, về sau Thiếu Các chủ của Doanh Hải đan các chọc phải bằng hữu của Địch Cửu, Địch Cửu trực tiếp ném vị này xuống Hư Không Chi Hải, sau đó đánh sập Doanh Hải đan các, ngay tại đó dựng lên Đan Khí các của hắn. Hiện tại Địch Cửu vẫn đang bế quan trong đấy.
Nói xong, tu sĩ Tố Đạo có chút bận tâm quan sát Hư Bạch Thương, sở dĩ hắn nói rõ thế kia là vì sợ bản thân không lấy được 1000 viên Thần Nguyên Đan.
- Ngươi nói hiện tại Địch Cửu vẫn đang bế quan?
Hư Bạch Thương chẳng những không vui mà đáy lòng trầm xuống, Địch Cửu có thể tiêu diệt Doanh Hải đan các thì e rằng thực lực không thấp hơn y là bao. Đã thế y vui vẻ kiểu gì?
Tu sĩ Tố Đạo này vội đáp:
- Đúng vậy thưa tiền bối, Địch Cửu đang bế quan trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
- Doanh Hải đan các không có tu sĩ Đạo Nguyên?
Hư Bạch Thương tiếp tục hỏi.
- Có chứ, là Đạo Nguyên trung kỳ, không chống đỡ được mấy chiêu đã bị Địch Cửu giết.
Nghe tới đây Hư Bạch Thương vung tay lên, 1000 viên Thần Nguyên Đan trực tiếp rơi vào tay tên Tố Đạo:
- Của ngươi, ngươi đi được rồi.
- Vâng, vâng, đa tạ tiền bối.
Tu sĩ Tố Đạo cấp tốc cất Thần Nguyên Đan đi rồi vọt thẳng ra khỏi Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Mặc dù 1000 viên Thần Nguyên Đan không tệ nhưng chưa tới mức bị người đuổi theo cướp đoạt.
Giờ phút này Hư Bạch Thương âm thầm thâm nhập vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành, tới bên ngoài Đan Khí các. Thời điểm thần niệm bị hộ trận ngăn cản, Hư Bạch Thương mới bình tĩnh lại.
Y không nhìn lầm, Địch Cửu có thể nhẹ nhàng giết Đạo Nguyên trung kỳ, dù thực lực không bằng y đi nữa thì cách biệt cũng chẳng quá xa. Mà hộ trận được Địch Cửu bố trí trước mặt, dù Hư Bạch Thương có tự phụ hơn cũng biết bản thân không bố trí được.
Bấy giờ y thở dài một hơi, không cưỡng ép công kích hộ trận. Trong lòng Hư Bạch Thương hiểu rõ, trừ phi mời phụ thân tới, với thực lực hiện tại của mình chưa chắc lấy lại được Hư Không sơn.
Thực lực Địch Cửu tăng quá nhanh, thời điểm y gặp Địch Cửu năm đó đối phương mới là sâu kiến nhỏ bé, chẳng đáng để vào mắt. Bây giờ Địch Cửu đã có thể cùng y ngang hàng ngang vế. Qua một thời gian nữa, chỉ sợ Hư Bạch Thương y còn không bằng hắn.
Ha ha, thập đại thiên tài...
Hư Bạch Thương tự giễu cười lạnh, Địch Cửu ở lại Thâm Hồng Thánh Đạo thành bế quan tỏ rõ hắn không sợ Khương Đại. Hiện tại đã thế, qua một đoạn thời gian nữa, Khương Đại có thể truy sát Địch Cửu khác nào chuyện cười. Thập đại thiên tài so với Địch Cửu…Hư Bạch Thương lắc đầu, y cảm thấy kém quá xa.
Nhất định Địch Cửu có bí mật gì đó, đáng tiếc bí mật này Hư Bạch Thương không cách nào biết được.
Hư Bạch Thương khắc chế sự vọng động của mình, dù y rất cần Hư Không sơn cũng chẳng dám động vào chỗ này.
Y xoay người đi tới một gian tức lâu cách đó không xa. Tuy không xông vào nhưng y cũng chẳng thể rời đi, nếu không thể trực tiếp công kích hộ trận, vậy chờ Địch Cửu xuất quan rồi tính tiếp.
Tất nhiên Địch Cửu không biết Hư Bạch Thương chờ mình ở bên ngoài, xem như biết, hắn cũng sẽ chẳng coi ra gì. Thực lực Địch Cửu là Hóa Đạo trung kỳ, đang dùng hai quả Đính Tuyền Cánh mà trùng kích Hóa Đạo hậu kỳ.
Đính Tuyền Cánh phối hợp với cực phẩm đạo mạch giúp thực lực Địch Cửu không ngừng tăng cao.
Trong lúc Địch Cửu tu luyện, Hư Bạch Thương nóng lòng vô cùng, có điều việc y có thể làm cũng chỉ có ngồi đây chờ đợi.
Sau khi dùng hết Đính Tuyền Cánh, thời điểm Địch Cửu đột phá Hóa Đạo hậu kỳ đã là hai năm sau khi Hư Bạch Thương tới.
Địch Cửu thở ra một hơi, đình chỉ việc tu luyện. Mấy ngàn vạn viên Thần Nguyên Đan đã bị hắn dùng hết sạch.
Địch Cửu càng nghĩ lại càng cảm kích An Đồ Ngưng của Diễn Nhất Đạo Tông, nếu không nhờ An Đồ Ngưng dẫn hắn tới Đại Canh Đan Hà, hắn không cách nào kiếm được 100 triệu Thần Nguyên Đan, cũng chẳng có khả năng tiến vào Hóa Đạo hậu kỳ nhanh như vậy.
Có thể tấn cấp Dục Đạo, phần lớn công lao thuộc về Thần Nguyên Đan, xem như tấn cấp đến Hóa Đạo cũng phải có Đính Tuyền Cánh, cực phẩm đạo mạch và mấy ngàn vạn Thần Nguyên Đan hắn mới miễn cưỡng đột phá Hóa Đạo hậu kỳ.
Dù không tiếp tục tu luyện, Địch Cửu cũng không tính ra ngoài. Thần niệm của hắn quét qua một chút, rơi vào hộ trận giám sát do chính hắn bố trí.
Trong bốn năm hắn bế quan có hai cường giả tu vi bước thứ hai từng ở lại bên ngoài hộ trận. Trong đó một người Địch Cửu không biết, đối phương chỉ quan sát một chút liền rời đi. Người còn lại là nam tử gầy yếu, vừa nhìn thấy Địch Cửu liền nhận ngay ra đối phương, là Hư Bạch Thương.
Hư Bạch Thương đã tìm tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành? Xem ra thương thế y khôi phục rất nhanh, khẳng định đã dùng thiên địa bảo vật cấp cao nhất, bằng không sao có thể đạt được hiệu quả như vậy.
Địch Cửu hiểu rõ mục đích Hư Bạch Thương tới nơi này, là vì Hư Không sơn. Hư Bạch Thương không động thủ với cấm chế, nói rõ trong lòng có kiêng kị. Địch Cửu khẳng định Hư Bạch Thương sẽ không tùy tiện rời khỏi Thâm Hồng Thánh Đạo thành, có muốn rời đi y cũng phải gặp hắn một lần.
Địch Cửu không sợ Hư Bạch Thương, chắc chắn Hư Bạch Thương cũng không sợ hắn.
Chưa bao giờ Địch Cửu có ý nghĩ đưa loại bảo vật như Hư Không sơn trả về cho Hư Bạch Thương. Địch Cửu dự định sau khi tăng cao tu vi sẽ tiến hành luyện hóa cả âm Dương Thái Cực Đồ và Hư Không sơn, bây giờ trông thấy Hư Bạch Thương, Địch Cửu chẳng chút do dự bắt đầu tiến hành.
Lúc trước tu vi hắn quá yếu, không cách nào triệt để luyện hóa Hư Không sơn, hiện tại đã là Hóa Đạo hậu kỳ, Địch Cửu tin chắc bản thân sẽ thành công.
Sau khi tiến vào Đệ Cửu thế giới, Địch Cửu trực tiếp lấy tấm bia đá kia ra. Trên Hư Không sơn vẫn là đạo vận tung hoành, từng đạo khí tức ăn mòn thẩm thấu tới khiến Địch Cửu âm thầm sợ hãi thán phục, dù hắn đã luyện hóa một phần cấm chế thì lệ khí cùng khí tức hồn phách trên Hư Không sơn vẫn hỗn loạn không chịu nổi.
Trước đó hắn cần vài vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm cũng chưa chắc khu trừ hết. Hiện tại thần niệm Địch Cửu vừa thâm nhập vào tấm bia, dưới quy tắc chu thiên, cấm chế nguyên bản cần thời gian dài để mài mòn nay chẳng khác nào vỏ trứng.
Cho tới giờ khắc này, Địch Cửu mới có thể cảm nhận rõ ràng thực lực bản thân tiến bộ rất lớn.
Trước đó mất mười năm mới luyện hóa được chút cấm chế, Hư Không sơn cũng không thể thu lại. Hiện tại chỉ vẻn vẹn một tháng, hắn đã luyện hóa toàn bộ 108 đạo cấm chế trên Hư Không sơn.
Lúc này Hư Không sơn rơi vào lòng bàn tay Địch Cửu, hóa thành mô hình ngọn núi thu nhỏ, phía trên là đạo vận lưu chuyển cuồng bạo, vừa nhìn liền biết rất mạnh.
- Đồ tốt!
Chính Địch Cửu cũng không nhịn được tán thưởng một tiếng, dùng thứ này đánh nhau có uy lực khác hẳn Thiên Sa Đao.
Địch Cửu nghĩ tới lúc triệu hồi Hư Không sơn, sau đó nó hóa thành một ngọn núi có kích thước vô cùng lớn đè xuống, loại cảm giác này hẳn là rất dễ chịu.
Âm Dương Thái Cực Đồ không cần luyện hóa gấp, đi gặp Hư Bạch Thương trước đã.