Địch Cửu dừng phi thuyền lại, rung động nhìn cảnh tượng hư không mênh mông trước mắt, hắn kinh lịch không biết bao nhiêu hư không, cũng từng gặp quá nhiều kỳ cảnh trong vũ trụ.
Thế nhưng tràng cảnh khí thế bàng bạc mênh mông đối diện thật sự là lần đầu tiên hắn trông thấy.
Một mảng hải dương mà thần niệm chẳng cách nào chạm tới đột ngột xuất hiện trong hư không, nếu không phải sóng biển đang vỗ rì rào, Địch Cửu thậm chí còn phải hoài nghi đôi mắt cùng thần niệm đều xảy ra vấn đề.
Ngoài trừ bên ngoài biên giới hải dương, những địa phương khác đều tạo cảm giác vô biên vô hạn.
Đường ven biển cứ trôi nổi giữa hư không như vậy, nhìn cực kỳ đột ngột.
Sóng biển có đôi khi rất lớn, nhưng cứ mãi đập không đến hư không. Dường như giữa hư không và bờ biển có một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở. Địch Cửu vốn cứ tưởng rằng là pháp trận, sau đó nhìn kỹ mới biết được nơi này hoàn toàn chẳng tồn tại pháp trận.
Địch Cửu không do dự khống chế phi thuyền vọt vào Hư Không Chi Hải, lần này hắn không để cho Thiểm Điện tiến vào Đệ Cửu thế giới. Thiểm Điện hiện tại coi như là Thần Thú cấp một, tuy nói cấp bậc vẫn còn tương đối thấp, bất quá vẫn có thể giúp hắn làm vài chuyện đơn giản.
Vừa tiến vào Hư Không Chi Hải, thần niệm của hắn liền quét thấy một tòa thần thành cực kỳ hùng vĩ, sừng sững trên không trung, khí thế to lớn bàng bạc vô cùng.
Địch Cửu cho phi thuyền đi qua, trước khi tới nơi, hắn đã nhìn thấy bên ngoài thần thành có một dải tinh ngọc đại lộ rộng rãi thông về hướng hư không. Điểm cuối của tinh ngọc đại lộ là một quảng trường rộng khoảng chừng mấy ngàn trượng.
Địch Cửu đương nhiên có thể cảm nhận được, tiến thêm chút nữa liền sẽ chạm đến cấm chế cấm bay. Địch Cửu rời khỏi phi thuyền, đáp xuống quảng trường.
Ở đây đang có đông đảo tu sĩ liên tục di chuyển, chẳng ai cảm thấy kỳ quái về việc Địch Cửu đến.
Địch Cửu nhìn qua tòa thần thành ở xa xa, phía trên có khắc mấy chữ lớn, Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
- Đi thôi, đi Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Địch Cửu nói với Thiểm Điện.
Nghe nói bảo vật ở đó rất nhiều, hắn chẳng những là Đạo Nguyên Đan Thần mà còn là Hóa Đạo Đan Thánh, hẳn sẽ sinh sống khá tốt ở đó.
Vừa đến cửa ra vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành, sắc mặt Địch Cửu liền trầm xuống.
Một thanh niên Dục Đạo anh tuấn đang bị hai tên tu sĩ Hóa Đạo ngăn lại, tên thanh niên Dục Đạo này vô cùng chật vật, khí tức bất ổn, hẳn là thụ thương không nhẹ.
Địch Cửu nhận biết người nọ, y là đệ tử Đại Phật sơn - Đinh Trì. Đinh Trì giống như hắn, chân dung truy nã bị Khương Đại treo ở trên cửa ra vào tất cả các đại thánh thành Đạo giới.
Hai người vốn chưa từng gặp mặt, thứ làm làm Địch Cửu khó chịu không phải vì Đinh Trì bị truy đuổi, mà là bởi vì hắn lần nữa nhìn thấy chân dung của chính mình tại cửa ra vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Nội dung trên bức họa hiển nhiên là truy nã hắn, Địch Cửu không cần hỏi cũng biết do Khương Đại làm. Lần này tới Thâm Hồng Thánh Đạo thành, Địch Cửu vốn không định dịch dung, bởi vậy hắn vừa mới xuất hiện, lập tức có người nhận ra hắn chính là kẻ bị truy nã.
Địch Cửu chưa vội xoay người rời đi, Khương Đại bất quá là Hỗn Nguyên cảnh mà thôi. Tuy hắn hiện tại còn chưa phải là đối thủ của Hỗn Nguyên Thánh Đế, bất quá chỉ một tên Hỗn Nguyên Thánh Đế mà muốn tùy tiện truy nã hắn thì quả là tự cao tự đại.
Địch Cửu cầm Thiên Sa Đao, một đạo đao mang được tung ra, lập tức chém nát tờ chân dung truy nã kia. Thậm chí ngay cả tường thành cũng bị một đao này khoét ra một lỗ thủng rất sâu.
Hắn xé rách tờ chân dung truy nã vì muốn xem ai dám đến bắt hắn. Kẻ dám đến hiển nhiên là chó săn của Khương Đại.
Lúc còn ở Dục Đạo cảnh, Địch Cửu từng giết rất nhiều chó săn của Khương Đại, hiện tại hắn đã đột phá lên Hóa Đạo, xem như có Đạo Nguyên Thánh Đế đến, hắn cũng sẽ giết không tha.
Tu sĩ chung quanh đồng loạt rung động nhìn Địch Cửu, trong mắt bọn họ, hành động này thật sự quá cường hãn. Nơi đây là Thâm Hồng Thánh Đạo thành, cường giả như mây. Gia hỏa này còn chưa vào thành mà đã dám chém nát chân dung truy nã.
Người dám treo chân dung truy nã lên cửa ra vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành hiển nhiên chẳng phải loại đơn giản. Không ngờ người bị truy nã càng phách lối hơn, dứt khoát bổ một đao chém nát lệnh truy nã.
Địch Cửu đang rất kinh ngạc, thế mà chẳng ai đi lên động thủ với hắn. Hơn nữa theo hắn quan sát, cũng không có người truyền ra tin tức gì.
Chẳng lẽ Khương Đại không ở đây? Hay là Khương Đại để lại lệnh truy nã rồi lập tức rời đi? Có vẻ không đúng lắm, Đinh Trì không phải đang bị truy bắt sao?
- Ngươi là Địch Cửu?
Đinh Trì đã nhận ra Địch Cửu, y cũng bị Khương Đại truy nã, cho nên mới bắt buộc phải chạy trốn tới Hư Không Chi Hải.
Sau khi đi vào Hư Không Chi Hải, Đinh Trì nhanh chóng nhìn thấy lệnh truy nã Địch Cửu, nhưng không có lệnh truy nã mình. Y biết mục tiêu truy nã chân chính hẳn là Địch Cửu, còn y đã bị loại bỏ. Theo Đinh Trì quan sát, Khương Đại sớm đã rời khỏi Thâm Hồng Thánh Đạo thành, lệnh truy nã này chỉ là tiện tay dán lên thôi. Bởi vậy y mới dám ở lại đây.
Địch Cửu gật gật đầu, đi đến trước mặt Đinh Trì, cười hỏi:
- Xem ra tình cảnh của ngươi không được tốt, làm sao, hai tên này là chó săn của Khương Đại à?
Mặc dù không trông thấy lệnh truy nã Đinh Trì, tuy nhiên Địch Cửu vẫn cho rằng Đinh Trì còn là mục tiêu của Khương Đại.
- Tiểu tử rất phách lối.
Một tên tu sĩ Hóa Đạo trong đó nghe vậy liền lạnh lùng châm chọc.
Tuy gã không biết Khương Đại là ai, thế nhưng gia hỏa trước mắt thật sự quá phách lối, dám dùng đao bổ cửa thành Thâm Hồng Thánh Đạo thành, lại còn nói hai tu sĩ Hóa Đạo bọn họ là chó săn.
Địch Cửu vốn nghĩ hai tên Hóa Đạo này đều là thuộc hạ của Khương Đại. Hắn không chút do dự vung tay lên:
- Lão tử đang muốn phách lối, trước hết phế bỏ kinh mạch của các ngươi, để các ngươi đi nói cho Khương Đại biết, lão tử chờ ở cửa thành. Ta phá hủy cái ổ chó kia rồi, tên vương bát đản nhà người có thể làm khó dễ được ta sao?
Ai cũng nhìn thấy rõ ràng cái tát cuả Địch Cửu, thế nhưng là khi cái tát đập xuống, tên tu sĩ Hóa Đạo lại chẳng cách nào tránh đi mà chỉ cảm thấy chung quanh bị một loại quy tắc cường hãn buộc chặt. Đây hẳn là do lĩnh vực của Địch Cửu thật sự quá mức cường đại.
Đùng! Địch Cửu tát vào khuôn mặt tu sĩ Hóa Đạo, đánh đối phương đến mức hộc máu, sắc mặt trắng bệch.
Tên tu sĩ Hóa Đạo còn lại đang giữ Đinh Trì hoảng sợ lui lại một bước, để Đinh Trì thoát khỏi trói buộc.
- Bước thứ hai...
Tên tu sĩ bị đánh bay nghiêm mặt nhìn Địch Cửu, gia hỏa này thoạt nhìn vô hại, khí tức toàn thân không hiện, sao lại là cường giả bước thứ hai?
- Lăn đi gọi Khương Đại, lão tử không đợi lâu đâu.
Địch Cửu gầm thét.
Hai tên tu sĩ Hóa Đạo há dám do dự nửa phần, vội vàng vọt vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Địch Cửu không định đuổi theo, với tu vi Hóa Đạo sơ kỳ hiện tại, hắn muốn nhìn xem bản thân mình còn kém Khương Đại bao xa. Địch Cửu khẳng định, lấy thực lực của hắn bây giờ, Khương Đại muốn đuổi kịp hắn chỉ sợ rằng không thể nào. Thứ mạnh nhất của Địch Cửu không phải tu vi, mà là độn thuật. Huống hồ hắn từng được chứng kiến tốc độ Khương Đại, quả thật rất nhanh, nhưng sau khi vào Hóa Đạo, tốc độ của hắn nhanh hơn đâu chỉ vài lần.
Trong hư không mênh mông, Địch Cửu quyết không tin Quy Tắc Độn của mình thua kém Khương Đại.
Nhưng nếu tiến vào Thâm Hồng Thánh Đạo thành, Địch Cửu không còn dám khẳng định mình có thể bỏ chạy khỏi tay Khương Đại.
- Địch huynh, ngươi đã đột phá đến bước thứ hai?
Đinh Trì rung động nhìn Địch Cửu, y biết lúc Địch Cửu tiến vào Đại Đạo lĩnh, tu vi của hắn hẳn là gần bằng y.
Lúc này mới qua bao lâu, Địch Cửu đã đột phá đến bước thứ hai? Vậy những năm qua y chẳng phải sống uổng rồi sao?