Một tháng nữa trôi qua, lúc này Địch Cửu đã chữa trị xong cho hộ trận, rời khỏi Tầm Hồ.
Ban đầu Địch Cửu tính lưu lại một cửa ra từ hộ trận, bởi vì Địch Cửu có thể rời đi là vì trước đó hộ trận bị phá hư, hắn lo có người cũng muốn rời khỏi Tầm Hồ giống mình, trải qua một quãng đường gian nan, kết quả lại bị hộ trận ngăn cản, chỉ có thể quay về đường cũ.
Nếu thế, khác nào nhốt phần lớn tu sĩ tại Tầm Hồ, như vậy không công bằng.
Bất quá rất nhanh Địch Cửu liền thay đổi, hắn vốn nghĩ căn bản thế giới không công bằng, nếu bản thân để lại cửa sau, rất có thể tương lai sẽ có người phát hiện lối đi nhỏ ấy, đồng thời phát hiện hộ trận của Đạo giới có vấn đề, như vậy thì khác gì uổng phí mấy năm nay của hắn.
Không phải ai cũng như Địch Cửu, muốn giữ gìn Đạo giới.
Đã thế, cứ dứt khoát một lần cho xong.
Vì thế khi vết rách của hộ trận được tu bổ xong, ngoại trừ Địch Cửu có thể thong dong rời đi ra, người khác chỉ có thể đi khỏi nơi này từ lối ra vào của hộ trận.
Đich Cửu rời khỏi Đạo giới với tâm tình vô cùng tốt, hắn thậm chí còn kêu Thiểm Điện ra để khống phi phi thuyền.
Về phần Thiểm Điện muốn tới nơi nào cũng được, hiện tại Địch Cửu muốn củng cố tu vi bản thân. Vốn Hư Không Chi Hải không có phương hướng, đợi tu vi hắn ổn định lại nói sau.
Địch Cửu lấy một đống Thần Nguyên Đan ra, muốn tu luyện Hóa Đạo phải dùng đạo đan, trước mắt hắn chất một đống đan dược không nhỏ. Đúng là Hư Không Chi Hải có nhiều tài nguyên tu luyện thật đấy, có điều tài nguyên nếu không dùng đúng cách thì có ích lợi gì. Chỉ khi thực lực bản thân cường đại mới có thể đảm bảo an toàn.
Hiện tại Địch Cửu đúng là không sợ Đạo Nguyên, bất quá hắn hiểu rõ, muốn so với Khương Đại vẫn chưa đủ. Có lẽ chỉ khi hắn bước vào cảnh giới Đạo Nguyên mới đủ bản lĩnh nói chuyện với ông ta.
Tốc độ phi thuyền khi được Thiểm Điện khống chế rất nhanh, sức chiến đấu cũng không khác gì tốc độ, xem như Địch Cửu cũng chưa chắc mạnh hơn Thiểm Điện là bao.
Được Thiểm Điện mượn nhờ điều kiện từ thiên nhiên, phi thuyền Thần Khí Trung phẩm trở thành một đạo thiểm điện trong hư không. Bất quá đạo thiểm được này được thần linh khí hình thành vòng xoáy bao bọc từ đầu tới cuối. Vòng xoáy nọ được hình thành khi Địch Cửu tu luyện.
...
Hư Không Chi Hải đúng là một mảnh biển lớn, chỉ khác với những vùng biển khác là biển nằm trên hư không. Nơi này có khá nhiều thần thành, trên thực tế thần thành mà tu sĩ của Hư không Chi Hải có thể tới chỉ có Thâm Hồng Thánh Đạo thành mà thôi. Đây cũng không phải nơi lớn nhất Hư Không Chi Hải. Nghe đồn Thâm Hồng Thánh Đạo thành do Thân Hồng Thánh Đế thành lập, năm đó Thâm Hồng Thánh Đế là cường giả Hợp Đạo, thực lực mạnh mẽ mới đủ khả năng thành lập thần thành tạo Hư Không Chi Hải.
Tuy Hư KHông Chi Hải có nhiều thần thành nhưng những nơi khác có rất ít tu sĩ lưu trú, xem như ở lại cũng chỉ là lâm thời nghỉ chân.
Về phần nguyên nhân thì tu sĩ có thâm niên nhất tại đây cũng chưa chắc biết rõ, ngoài Thâm Hồng Thánh Đạo thành ra, tu sĩ lưu tú ở nơi khác đều tùy thời mất tích.
Ngoại trừ Thâm Hồng Thánh Đạo thành, Hư Không Chi Hải còn một thứ đặc thù nữa, đó chính là biển không đáy. Chưa có ai biết được Hư Không Chi Hải sâu bao nhiêu, người lọt vào vùng biển này nếu nhanh chóng ngoi lên và rời khỏi sẽ không có việc gì. Ngược lại nếu muốn tìm hiểu xem rốt cuộc đáy biển sâu tới cỡ nào, tuyệt đại đa số tu sĩ đều không thể quay về.
Nhỡ xui xẻo mà bị rơi xuống nước thì tuyệt đối không được ở dưới đó quá lâu, bằng không sẽ bị chìm xuống đáy biển một cách khó hiểu, cuối cùng biến mất luôn.
Bến tàu Hư Bình là một trong số những bến tàu đông đúc tại Thâm Hồng Thánh Đạo thành. Dù kém hơn bến tàu Thâm Hồng một chút nhưng quy mô nơi này cũng không nhỏ.
Giờ phút này, tại vùng biển phía ngoài bến tàu, một thanh niên tóc dài đang vùng vẫy trong nước, mỗi lần y vọt lên bờ lại bị nam tử mặt trắng không râu đá xuống.
Người đứng xem xung quanh nhiều vô kể nhưng chẳng ai dám đứng ra nói chuyện. Nam tử mặt trắng kia bọn họ đều biết, chính là Thiếu Các chủ Ngang Nguyên của Doanh Hải các tại Thâm Hồng Thánh Đạo thành.
Đan các tại đây nhiều vô kể, bởi vì đạo quả nơi này có vô số, đủ loại thần linh thảo cao cấp. Vì thế đông đảo Đan sư đỉnh cấp đều nguyện ý tới nơi đây tụ hợp, chỉ có chỗ này mới giúp họ nâng cao Đan Đạo chính mình.
Doanh Hải đan là một đan các đạo đan, nơi này không chỉ có vô số thần đan mà ngay cả đạo đan cũng có. Bởi vì thực lực cường đại nên rất nhiều đan sư nguyện ý tới nương tựa Doanh Hải đan các. Một ít tu sĩ đạt được đạo quả hay thần linh quả cao cấp đều đến giao dịch với Doanh Hải đan các.
Nhờ vậy, thực lực Doanh Hải đan các ngày càng mạnh, hiện tại dù không tính là đại thế lực tại Thần Hồng Thánh Đạo thành nhưng vẫn xem như một trong ba đại thế lực tầm cao.
Ba vị Các chủ của Doanh Hải đan các một so với một càng cường đại hơn. Trước mắt chính là Ngang Nguyên, gã là con trai thứ tư của Tam Các chủ, bản thân cũng là cường giả nửa bước Đạo Nguyên, có ai dám chọc kia chứ?
- Ngang Thiếu chủ, bằng hữu của ta đã ngâm trong biển nửa canh giờ, xin ngài hạ thủ lưu tình cho hắn lên bờ. Trước đó bằng hữu ta mạo phạm ngài, Đinh Trì nguyện ý chịu tội…
Một thanh niên anh tuấn tóc dài biết bằng hữu mình không thể đợi được nữa, không nhanh đối phương sẽ chết dưới biển mất, vì thế hắn chỉ biết nhận lỗi với Ngang Nguyên.
Đinh Trì vừa nói xong, Ngang Nguyên liền vươn tay ra. Đinh Trì mới là cảnh giới Dục Đạo, đối mặt với cao thủ hơn cấp tất nhiên không có năng lực phản kháng. Chỉ một chưởng này, Đinh Trì đã bị đánh cho rơi xuống Hư Không Chi Hải.
Người bằng hữu của Đinh Trì đã biến mất, thậm chí còn chẳng có ai biết y biến mất thế nào.
Thế nhưng chẳng ai cảm thấy có gì kỳ quá, đối phương đã ngụp lặn trong Hư Không Chi Hải nửa canh giờ, vẫn lạc là chuyện vô cùng bình thường, ngược lại mới là chuyện lạ.
Đáy lòng Đinh Trì lạnh lẽo, hắn cảm nhận được đồng bạn đã vẫn lạc. Hiện tại ngay cả Đinh Trì còn chưa chắc bảo vệ nổi bản thân, chứ nói chi tới bằng hữu.
- Tiểu tử, hôm nay ta nói ngươi phải ở dưới đó, để xem ai dám cho ngươi lên.
Ngang Nguyên nhìn Đinh Trì vùng vẫy trong biển nước liền cười hắc hắc, ngữ khí khinh miệt lên tiếng.
Đinh Trì không trả lời, thậm chí hắn chẳng muốn rước lấy nhục khi ngoi lên bờ, so với bất kỳ ai, Đinh Trì hiểu rõ bản thân chết không thể nghi ngờ. Nếu ở Đạo giới hắn còn có thể nêu danh Đạo Phật sơn, thế nhưng nơi đây là Thâm Hồng Thánh Đạo thành của Hư Không Chi hải. Nói bản thân là đệ tử Đại Phật sơn có khác nào trò cười.
Trong lòng Đinh Trì dâng lên một cỗ cảm giác tuyệt vọng không cam lòng, vì bảo vệ hắn mà Đại Phật sơn chết mất hai cường giả Hỗn Nguyên, ngay cả báo thù hắn cũng chẳng làm được đã tiến vào Hư Không Chi Hải, hắn làm sao cam tâm cho được?
Ngang Nguyên đi tới biên giới bến tàu Hư Bình, nhìn Đinh Trì đang trôi nổi trên biển nước, thời điểm muốn tiếp tục mỉa mai thì một đạo phi kiếm bỗng nhiên bắn tới từ không trung.
Ngang Nguyên nắm lấy phi kiếm, sau khi thần niệm rơi lên thân kiếm lập tức xoay người rời đi. Thậm chí Đinh Trì bị gã đánh rớt xuống biển gã cũng chẳng quản nữa.
Thấy Ngang Nguyên rời khỏi, Đinh Trì nhanh chóng bò lên từ dưới biển, xông về phía cửa thành.
Chờ Ngang Nguyên làm xong chuyện kia, Đinh Trì vẫn ở trong Thâm Hồng Thánh Đạo thành thì kết cục của hắn chỉ có một chữ chết. Hiện tại chạy trốn có khi vẫn còn đường sống.
Thấy Đinh Trì lao đi, chẳng một ai buồn ngăn cản.
...
Địch Cửu kêu Thiểm Điện ngừng lại, hắn vừa mới bế quan xong, tu vi đã triệt để vững chắc tại Hóa Đạo sơ kỳ. Vừa đi ra Địch Cửu liền cảm nhận được khí tức từ ấn kỳ, Địch Cửu từng tiếp xúc với Tiết Vũ, chỉ cần quét một cái liền biết đấy là do Tiết Vũ lưu lại.
Trong lòng Địch Cửu cảm kích vô cùng, Tiết Vũ tìm được Hư Không Chi Hải nên lưu lại phương vị của bản thân qua khí tức ấn ký, sợ Địch Cửu không tìm ra.
Có thể nói, nếu không có Tiết Vũ, khả năng cao Địch Cửu sẽ bỏ qua phương vị của Hư Không Chi Hải. Hiện tại nhờ ấn ký, hắn chẳng chút do dự không chế phi thuyền di chuyển ngay.