Thế giới thứ chín

Chương 634: Rời Khỏi Tầm Hồ




- Địch huynh, ta đúng là ếch ngồi đáy giếng, nếu không nhờ hôm nay ngươi cường thế giết Phong Bỉnh Lộc, chỉ sợ ta đã bị Thúc Bặc giết chết.

Tiết Vũ đứng trên phi thuyền của Địch Cửu, không ngừng tạ ơn hắn.

Y nhìn nhận rõ tình huống, chắc chắn một khi Địch Cửu bị Phong Bỉnh Lộc giết, Thúc Bặc sẽ lấy cớ động thủ với mình. Tiết Vũ không sợ Thúc Bặc, y chỉ sợ Phong Bình Lộc thôi, một khi gã ta động thủ, y chỉ còn một con đường chết.

Địch Cửu cười nói:

- Nếu không phải do ta, Thúc Bặc cũng đâu tìm ra cớ động thủ với ngươi.

Tiết Vũ lắc đầu đáp:

- Không phải, xem như không có chuyện hôm nay, ta cũng không ở lại đây nữa. Thúc Bặc và Viên Huy không hợp với ta, bọn họ nhìn trúng mảnh địa bàn ta đang ở, sớm muộn gì cũng tìm tới…

Nói đến đây y bỗng dừng lại, vội vàng nói:

- Địch huynh, di chuyển trên Tầm Hồ không thể nhanh như vậy được, nơi này đã rời khỏi phạm vi an toàn, rất dễ đụng phải vòng xoáy không gian, nếu bị cuốn vào chúng ta sẽ biến mất luôn.

Tiết Vũ bị tốc độ của Địch Cửu kinh trụ, tốc độ di chuyển này quá mức dọa người.

Chớ nhìn tốc độ rất nhanh của Tiết Vũ khi đuổi bắt Tầm Hồ Loan mà lầm, đó là vì khi ấy vẫn còn đang trong phạm vi an toàn của y. Nếu rời khỏi nơi đấy, Tiết Vũ cũng không dám đi nhanh như vậy.

Trên thực tế xem như di chuyển chậm tới đâu cũng tùy thời có thể bị không gian đảo lộn cuốn đi.

Địch Cửu giải thích:

- Trước đó ta lấy được một viên ngọc giản có cách rời khỏi Tầm Hồ. Bất quá phương thức kia chỉ có ta sử dụng được mà thôi, nếu là người khác, chưa chắc dùng được.

Địch Cửu nghĩ phương thức có thể tránh được không gian đảo lộn hẳn không nhiều. Hắn có Đạo Đồng, thần niệm lại thông qua Thần Niệm Đoán Thuật thiên chi bách luyện mà thành. Thần Niệm Đoán Thuật chỉ là cơ sở đơn giản mà thôi, những năm gần đây, Địch Cửu nhờ vào bản lĩnh của mình đã sớm cải biến Thần Niệm Đoán Thuật căn bản rồi.

Rất nhiều thần niệm bình thường không thể chạm tới không gian, thế nhưng thần niệm của Địch Cửu lại khác.

- Ngươi biết đường ra sao?

Âm thanh của Tiết Vũ kích động đến mức run rẩy, mặc dù y nguyện ý đi cùng Địch Cửu nhưng không thật sự cảm thấy bản thân có thể rời khỏi Tầm Hồ.

Tiết Vũ biết rõ Thúc Bặc e sợ Địch Cửu nên chẳng dám động thủ. Một khi Địch Cửu rời khỏi, sớm muộn gì y cũng gặp nạn. Vì thế Tiết Vũ không thể không đi cùng Địch Cửu.

- Đương nhiên.

Địch Cửu hiểu Tiết Vũ nghĩ gì, hắn muốn dẫn Tiết Vũ ra ngoài mới nói vậy. Nếu Tiết Vũ không muốn, Địch Cửu sẽ giết Hoảng Thuyên và Thúc Bặc. Bằng không bọn chúng sẽ ra tay hạ sát Tiết Vũ. Địch Cửu một thân một mình xông xáo tới ngày hôm nay, há có thể không hiểu chút đạo lý này.

Nghe Địch Cửu khẳng định, Tiết Vũ càng thêm kích động.

Truyền thuyết về Tầm Hồ có nói, khi rời khỏi Tầm Hồ, có khả năng sẽ tiến vào Hư không Chi Hải.

Nghe đồn Hư Không Chi Hải sẽ có rất nhiều cơ duyên, một khi y tới được đó, nói không chừng sẽ có cơ hội tiến thêm một bước nữa, đột phá Đạo Nguyên cảnh.

Đạo Nguyên cảnh, đây là cảnh giới mà Tiết Vũ chưa bao giờ dám nghĩ đến. Tại Đạo giới, mặc dù tu sĩ Đạo nguyên không ít nhưng so với quần thế Hóa Đạo to lớn mà nói, tu sĩ Đạo Nguyên cảnh chỉ đơn giản là phượng mao lân giác.

Cảm nhận được Địch Cửu nghiêm túc khống chế phi thuyền, Tiết Vũ không dám nói chuyện nữa, chỉ nhắm mắt lại, tranh thủ thời gian tu luyện.

Địch Cửu vừa củng cố thần niệm vừa khống chế phi thuyền. Hắn phát hiện dọc theo nơi này có vô số địa phương đảo lộn, di chuyển càng nhanh thì không gian đảo lộn ngày càng nhiều.

Hiển nhiên không gian đảo lộn này phân bố tùy nơi, sẽ có chỗ tập hợp vô số không gian đảo lộn. Địch Cửu đương nhiên không dám đụng vào, nhưng thần niệm của hắn có thể rèn luyện được trong đấy.

Ban đầu, thần niệm Địch Cửu vừa tới liền bị giảo sát. Về sau, dần dà thần niệm của hắn có thể tiến vào rồi thu hồi, thậm chí xuyên qua được không gian đảo lộn thấy được nơi khác.

Loại tiến bộ đó nhanh chóng vô cùng, ngắn ngủi hơn mười ngày, Địch Cửu cảm thấy thần niệm của mình đã tiến bộ vượt bậc.

Bấy giờ, hắn đã có khả năng không dùng đến Đạo Đồng, vẻn vẹn dùng thần niệm liền có thể nhìn thấy rõ những nơi khác.

Đáng tiếc cấp bậc phi thuyền của hắn quá thấp, bằng không mà nói, tốc độ di chuyển còn có thể nhanh hơn nữa.

Năm tháng sau, Tiết Vũ tỉnh lại sau khi bế quan, y mở to mắt liền cảm nhận được tốc độ phi thuyền nhanh hơn gấp đôi so với lúc trước. Với loại tốc độ này, nói đây là phi thuyền thượng phẩm cũng không ngoa.

Tiết Vũ hiểu rõ Địch Cửu thật sự đang tìm đường ra, hơn nữa còn biết đi như thế nào. Bằng không mà nói, với loại tốc độ này, không có khả năng đi liên tục ba tháng mà gặp phải bất kỳ vấn đề gì.

Y cảm giác qua mỗi giây, tốc độ phi thuyền đều tăng nhanh. Đây đúng là nằm ngoài tầm hiểu biết của y.

Sở dĩ giá trị phi thuyền Thần khí Trung phẩm không bằng Thượng phẩm là do tốc độ vĩnh viễn không bằng Thượng phẩm được. Mà bây giờ, Địch Cửu khống chế phi thuyền này lại di chuyển ngày càng nhanh.

Nếu Trung phẩm mà có tốc độ như vậy thì còn ai thèm loại Thượng phẩm đắt đỏ nữa chứ.

Tầm Hồ là nơi đáng sợ thế nào? Dù là cường giả Hỗn Nguyên cũng chưa chắc có thể vượt qua. Bây giờ Địch Cửu đi trên Tầm Hồ cứ như dạo chơi nhàn nhã vậy.

...

Thời điểm Tiết Vũ tỉnh lại, thần niệm lập tức bị một đoàn sương mù ngăn cản.

- Địch huynh…

Tiết Vũ vội vã đứng lên, kinh hô một tiếng đầy sợ hãi.

Địch Cửu điều khiển phi thuyền chậm dần, thần niệm cũng thẩm thấu ra ngoài, lập tức kinh hỉ kêu lên:

- Tiết huynh, nếu ta đoán không sai, hẳn chúng ta đã rời khỏi Tầm Hồ rồi.

Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu lại tăng tốc lên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, phi thuyền đã xông ra ngoài đoàn sương mù. Thời điểm thần niệm trở nên rõ ràng hơn, Tiết Vũ liền nhận ra phi thuyền đã rời khỏi Tầm Hồ, xông vào một khu vực tối đen.

- Đây là nơi nào?

Tiết Vũ kinh ngạc không thôi nhìn cảnh vật phía trước, trong mắt y là một mảnh đen tối. Xung quanh toàn bộ đều là hư không, thần niệm chẳng cách nào quét tới tận cùng.

Dù sao Địch Cửu cũng là Thần Trận Vương cấp bốn, vừa quét một cái thần niệm của hắn liền thấy được một góc, hắn lập tức thở dài:

- Nơi đây hẳn là hư không giới vực của Đạo giới, tuy có hộ trận nhưng đáng tiếc hộ trận lại có vấn đề, nếu xảy ra tình huống gì, nơi này căn bản không được phòng thủ.

- Không sai, sau khi rời khỏi Tầm Hồ hẳn phải có hộ trận của Đạo giới, rời khỏi hộ trận mới có thể xem là tiến về phía Hư Không Chi Hải được.

Lúc này, Tiết Vũ kịp phản ứng, nhanh chóng nói.

Nói xong, y kích động khó giấu, ôm quyền hướng về phía Địch Cửu:

- Địch huynh, nếu không nhờ có ngươi, không biết ta còn bị vây tại Tầm Hồ bao nhiêu năm nữa.

Ngược lại Địch Cửu không có quá nhiều cảm xúc, hắn bĩnh tĩnh đáp:

- Tiết huynh, không có ngươi, ta cũng không tìm thấy hơi này. Hẳn là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.

Địch Cửu chẳng vì khách sáo mà nói vậy, nếu không có Tiết Vũ dẫn hắn tới trao đổi hội, Địch Cửu đâu lấy được ngọc giản giúp hắn rời khỏi Tầm Hồ. Không có thứ này, Địch Cửu muốn đi khỏi là chuyện không thể nào.

- Địch huynh, ngươi định đi đâu?

Tiết Vũ hận không thể vọt vào hư không, bắt đầu tìm kiếm đường tới Hư Không Chi Hải. Y khác với Địch Cửu, bị vây trong Tầm Hồ nhiều năm như vậy khiến tu vi đình trệ, trong lòng Tiết Vũ vô cùng bức thiết muốn đi tới Hư Không Chi hải.

Địch Cửu trầm ngâm một chút rồi nói:

- Ta muốn tới Hư Không Chi Hải, chỉ có điều không có bản đồ mà thôi.

- Vậy chúng ta đi chung với nhau đi, không có bản đồ, cả hai cùng tìm vận may.

Tiết Vũ vội nói.

Nghe xong, Địch Cửu bèn đáp:

- Ta chỉ sợ hiện tại không thể đi, ta có chút hiểu biết về Trận Đạo. Nơi này rõ ràng là hộ trận của Đạo giới, chỉ là hiện tại hộ trận bị xé rách, nếu không tu bổ mà nói, thời gian dài hộ trận bị rách càng thêm to.

- Địch huynh, huynh muốn tu bổ nó?

Tiết Vũ trừng to mắt, khó tin nhìn Địch Cửu.

Địch Cửu gật gật đầu:

- Không sai, ta dự định tu bổ hộ trận một phen.

Địch Cửu đã sớm tra xét qua, hiện tại hắn chưa đủ khả năng, nhưng chỉ cần trở thành Thần Trận Vương cấp năm liền có tư cách tu bổ. Địch Cửu cách Thần Trận Vương cấp năm chỉ có một bước, muốn tấn cấp ở đây vẫn còn cơ hội.

Về phần vì sao phải tu bổ hộ trận, Địch Cửu hiểu rõ Hư Không Yêu thú đáng sợ cỡ nào. Lúc trước nếu không có hắn, vô luận là Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành hay Lôi Đình tiên lục đã sớm bị đánh nát.

Đúng là Địch Cửu đã tiến vào Đạo giới, thế nhưng bằng hữu và thân nhân của hắn ở Tiên giới thật sự có rất nhiều, chẳng lẽ khi bọn họ tiến vào Đạo giới lại phải đối mặt với vô cùng vô tận Hư Không Yêu thú sao?

Tầm Hồ to lớn, thậm chí là có quá nhiều không gian sai chỗ, thế nhưng Địch Cửu hiểu rõ, so với Yêu thú phô thiên cái địa tập kích kia, Tầm Hồ cũng không tính là bao lớn. Vạn nhất nơi này bị bầy Yêu thú tìm tới rồi tiến vào Đạo giới, vậy thì bằng hữu của hắn gặp nguy hiểm là cái chắc rồi.

Huống hồ chỉ cần là Thần Trận Vương cấp năm là có thể chữa trị cho hộ trận này rồi, hiện tại nếu hắn bỏ mặc nó, chờ sau này mới tính thì có khi lúc đó Địch Cửu đã đột phá Thần Trận Đế cấp bảy cũng chưa chắc chữa trị được nữa. Bởi vì vết rách thời thời khắc khắc đều không ngừng to ra, hiện tại tuy vết rách lan rộng rất chậm, có điều một khi tới tầng thứ nhất, loại sụp đổ ấy sẽ như tuyết lỡ vậy, không ngừng lan ra ngoài.

-