- Bằng hữu, vừa rồi ta không hề động thủ.
Hoảng Thuyên trông thấy Địch Cửu đi tới, đôi mắt hung ác nham hiểm không còn giữ được sự bình tĩnh trước đó.
- A, thế nhưng ta lại nghe rất rõ ràng, là ai đã nói ‘xem như Phong huynh không động thủ với loại rác rưởi cuồng vọng này thì ta cũng chẳng để hắn sống quá nửa nén hương’ ấy nhỉ?
Hoảng Thuyên cưỡng ép làm cho mình tỉnh táo lại, ôm quyền cung kính với Địch Cửu:
- Trước hết ta nói lời xin lỗi với bằng hữu, đó là ta không đúng. Ta không biết Phong Bỉnh Lộc thật sự đoạt Tầm Hồ Loan của đạo hữu, nếu như biết, không cần bằng hữu động thủ, ta đã chủ động trừng trị Phong Bỉnh Lộc rồi.
Hoảng Thuyên tự hiểu bản thân hơn bất kỳ ai, thực lực của y vốn chẳng mạnh hơn Phong Bỉnh Lộc, Địch Cửu có thể nhẹ nhàng giết chết gã, vậy hắn cũng có khả năng dễ dàng giết chết y.
Người chung quanh đồng loạt kiềm chế hô hấp, Địch Cửu giết Phong Bỉnh Lộc chỉ như cắt rau dưa, hiện tại Hoảng Thuyên cũng đang cầu xin tha mạng. Nếu bọn họ không muốn chết thì đừng nên nói nhảm trong thời điểm này.
Sắc mặt Thúc Bặc trắng bệch, gã không phải không nghĩ tới chuyện đào tẩu, nhưng có thể trốn tới nơi nào? Ở đây chỉ có vài địa phương có thể sinh sống, nếu như hiện tại đào tẩu, vậy cũng là con đường chết mà thôi. Giờ phút này Thúc Bặc chỉ có thể hi vọng Địch Cửu rộng lượng, không so đo với gã. Dù sao trước đó gã chưa đắc tội Địch Cửu quá mức nghiêm trọng.
Thúc Bặc nhìn về hướng Tiết Vũ, hy vọng nếu lát nữa Địch Cửu tới gây sự, Tiết Vũ có thể nói giúp vài câu.
Tiết Vũ đang đờ đẫn nhìn Địch Cửu, giờ phút này y rốt cuộc đã minh bạch, vì sao một tu sĩ Dục Đạo như Địch Cửu lại có gan hỏi thăm y, thậm chí còn dám bước lên phi thuyền của y rồi.
Không phải bởi vì Địch Cửu may mắn gặp được Tiết Vũ dễ nói chuyện, phải là Tiết Vũ may mắn vì Địch Cửu tốt tính mới đúng.
- A, đáng tiếc, con người ta tương đối mang thù.
Địch Cửu giơ tay lên, Thiên Sa Đao phát ra từng đợt âm thanh vang ong ong, tiếp đó đao khí liên tục khuếch tán ra.
Hoảng Thuyên vừa tự tát vào mặt mình vừa cầu xin:
- Địch huynh, ta là rác rưởi. Vừa rồi nói lung tung.
Nếu Địch Cửu không muốn cho y mặt mũi, Hoảng Thuyên lại càng không dám tiếp tục sĩ diện. Bằng không, y khẳng định Thiên Sa Đao của hắn sẽ chém xuống.
Địch Cửu từ tốn nói:
- Thứ nhất giao tất cả tin tức ngươi biết về Tầm Hồ cho ta, thứ hai bồi thường một ít gì đó, thứ ba thề không bao giờ bắt Tầm Hồ Loan nữa.
- Được, được.
Hoảng Thuyên nghe Địch Cửu tha cho mình một con đường sống, nào còn dám trả giá, lập tức đưa một chiếc giới chỉ cho Địch Cửu, sau đó thề thốt:
- Từ hôm nay trở đi, nếu như ta còn dám giết một con Tầm Hồ Loan nào, ta nhất định sẽ bị lôi kiếp đánh chết.
- Lăn qua một bên ngồi đi.
Địch Cửu bỏ lại một câu rồi không tiếp tục để ý tới Hoảng Thuyên nữa. Loại người này có ở khắp mọi nơi, căn bản là giết không hết.
- Tiền bối...
Thanh âm Thúc Bặc hơi run rẩy.
Địch Cửu lạnh nhạt liếc qua Thúc Bặc, từ tốn nói:
- Kỳ thật ta và ngươi có cùng nghi hoặc, ngươi sao có thể sống đến tận bây giờ. Bất quá chỉ là Hóa Đạo mà thôi, ngươi lại coi mình là cái rốn của vũ trụ.
Thúc Bặc kính cẩn khom người, ngay cả một câu cũng không dám nói.
- Địch huynh...
Tiết Vũ cười khổ mở miệng, trước đây không lâu y còn tưởng rằng mình có thể bảo bọc Địch Cửu, bây giờ mới biết, thực lực Địch Cửu thừa sức bảo bọc y.
Địch Cửu vỗ vỗ bả vai Tiết Vũ, sau đó nói với mọi người:
- Các vị mời ngồi đi.
Ngay cả Hoảng Thuyên cũng chỉ có thể nhìn sắc mặt Địch Cửu mà làm việc, những người khác dĩ nhiên nào dám nói nhảm. Địch Cửu bảo ngồi, chẳng ai dám dị nghị, tất cả đều nhanh chóng ngồi xuống.
Tại Tầm Hồ, đặc điểm thực lực vi tôn càng được phát huy vô cùng tinh tế. Một khi đắc tội cường giả nào đó tại đây, kết quả cuối cùng thông thường là vẫn lạc. Đừng nhìn Tầm Hồ vô cùng mênh mông, kỳ thật không có bao nhiêu chỗ có thể trốn.
- Các vị, ta vừa tiến vào Tầm Hồ cách đây không lâu, lúc đầu ta dự định đi Hư Không Chi Hải. Thế nhưng khi đến Tầm Hồ rồi ta mới biết được nơi này hoàn toàn không có phương vị. Ta muốn thỉnh giáo các vị, làm cách nào để tìm đường đi đến Hư Không Chi Hải?
Địch Cửu ôm quyền, giọng điệu rất khách khí.
Tất cả mọi người đều im lặng, nếu như biết đường đến Hư Không Chi Hải thì ai lại chịu bị vây ở đây? Vả lại tiến vào Tầm Hồ rồi mới biết được ở đây hoàn toàn không có phương vị, gia hỏa này làm sao...
Vài người lại nghĩ tới câu Địch Cửu vừa nói ‘làm cách nào ngươi sống được đến tận bây giờ’, chỉ là vừa nghĩ đến nửa câu liền chặt đứt tư tưởng của mình. Địch Cửu vẫn còn vui vẻ ngồi im ở đó, chẳng phải là đã giải thích cách hắn sống như nào trên người Phong Bỉnh Lộc rồi sao?
Địch Cửu chẳng thèm để ý suy nghĩ của mọi người, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, sợ rằng không ai biết được đường đi đến Hư Không Chi Hải. Tuy nhiên chỉ cần có kinh nghiệm lộ tuyến trên Tầm Hồ, hoặc phương hướng khả năng dẫn đến Hư Không Chi Hải, thì đều có thể lấy ra giao dịch với ta.
Vẫn không ai nói chuyện, bởi vì Địch Cửu quá mức cường đại, bằng không rất có thể hiện tại đã có người lên tiếng mỉa mai.
Địch Cửu đặt một đống bình ngọc ở trước mặt, đoạn bảo:
- Ta có Tiệt Vân Đan, Thần Vân Đan, Đấu Hồn Đan, La Ách Đan... Thậm chí Thiên Mệnh Đạo Quả cũng có. Đương nhiên, nếu như các vị không cần những đạo đan này mà cần công kích pháp bảo, ta cũng có khả năng trao đổi. Ngoài ra, ta còn có cả Diễn Nhất Chân Lộ, về phần Thần Nguyên Đan, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, chỉ cần đồ vật của các vị thật sự giá trị là được.
Sau khi Địch Cửu dứt lời, cả đám tu sĩ vốn đang không nhúc nhích đột nhiên đều dồn dập hô hấp.
Có vài người thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ, những thứ Địch Cửu lấy ra đều là đạo đan, thậm chí có cả đạo quả, quả thực không thể tin nổi. Tiệt Vân Đan, La Ách Đan là đạo đan chữa thương đỉnh cấp, Thần Vân Đan là thần đan khôi phục dành cho tu sĩ Đạo Nguyên dưới Thánh Đế, Đấu Hồn Đan có tác dụng lớn mạnh Nguyên Thần...
Dù chỉ đạt được một viên đan dược trong số này thôi cũng đã là ước mơ tha thiết của bọn họ, hiện tại vị tu sĩ trẻ tuổi trước mắt này lấy ra một đống bình ngọc. Thậm chí còn thêm cả Diễn Nhất Chân Lộ, thứ trân quý hơn đại đa số đạo đan.
Một tu sĩ thật sự có thể giàu có như vậy? Đừng bảo là trên Tầm Hồ, dù tính khắp cả Đạo giới cũng không nhất định có thể gặp phải những thứ này.
Nếu không phải thực lực Địch Cửu quá mức cường hãn thì sớm đã có người động thủ tranh đoạt rồi.
Hiện trường an tĩnh lại, dĩ nhiên ai cũng cần đồ vật trên người Địch Cửu, chỉ có điều bọn họ không lấy ra được thứ Địch Cửu cần.
- Tiền bối, ta có một viên ngọc giản, tiền bối nhìn xem có thể trao đổi cái gì?
Hồi lâu sau, một tu sĩ Hóa Đạo hậu kỳ mới cẩn thận lấy một viên ngọc giản ra, đưa cho Địch Cửu.
Địch Cửu tiếp nhận ngọc giản, quét thần niệm vào, lập tức cuồng hỉ. Ngọc giản này mô tả tuyến đường tiến về Hư Không Chi Hải, ở trên Tầm Hồ, địa phương có nhiều không gian thác vị nhất chính là phương hướng dẫn tới Hư Không Chi Hải. Chỉ cần có viên ngọc giản này, Địch Cửu khẳng định mình có thể tìm tới Hư Không Chi Hải. Không gian thác vị không phải là những nơi mà thần niệm chẳng thể nào chạm đến sao? Lúc trước hắn từng gặp rất nhiều lần rồi.
Ngọc giản đó rõ ràng là vừa mới khắc, bất quá không quan trọng. Hắn thu ngọc giản lại, bình tĩnh hỏi:
- Không sai, thứ ngươi có hữu dụng với ta, ngươi muốn cái gì?
- Ta muốn một viên Đấu Hồn Đan.
Tu sĩ Hóa Đạo vội vàng nói.
Địch Cửu ném một cái bình ngọc tới, bảo:
- Có thể trao đổi, ngoài ra còn tặng thêm cho ngươi một viên Tiệt Vân Đan.
- Đa tạ tiền bối.
Nguyên Thần của tu sĩ Hóa Đạo bị hao tổn, nếu có Đấu Hồn Đan thì có thể khôi phục, thậm chí đột phá lên một bước, một khi Nguyên Thần khôi phục, vậy gia hỏa này lập tức có thể tiến về Hư Không Chi Hải. Còn về Tiệt Vân Đan, đó là đạo đan Thánh phẩm chữa thương, ở trên Tầm Hồ có thể đi đâu tìm được đây?
Địch Cửu lần nữa liếc một vòng, hỏi:
- Còn ai có đồ vật muốn trao đổi không? Ta cảnh cáo trước, nếu cầm thứ gì rác rưởi làm lãng phí thời gian, vậy đừng trách ta không nể tình.
Mấy tên tu sĩ Hóa Đạo đang muốn lấy tin tức vớ vẩn lên để cầu may, nghe vậy lập tức dừng động tác. Địch Cửu nói không nể tình không phải là đùa giỡn, Phong Bỉnh Lộc bị hai đao chém xuống liền chẳng còn chút cặn bã nào. Mặc dù đống đồ tốt để trước mặt Địch Cửu trông mà thèm, bất quá giữ lại cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn.
Địch Cửu không đợi bao lâu, vẻn vẹn mười hô hấp sau, hắn liền thu hồi những thứ trước mặt rồi đứng lên, nói với Tiết Vũ:
- Tiết huynh, ta dự định đi Hư Không Chi Hải, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?
Tiết Vũ biết rõ Địch Cửu cường đại như nào, cho nên y dứt khoát đáp ứng:
- Đa tạ Địch huynh xem trọng, ta quyết định đi theo Địch huynh.
- Vậy đi thôi.
Địch Cửu chẳng hề do dự, quay người rời khỏi trao đổi thạch ốc.
Trong thạch ốc này, ngoại trừ Tiết Vũ, những tu sĩ khác hoàn toàn chẳng có ý định giúp đỡ hắn. Cho nên Địch Cửu vốn không dự định mang những người khác theo.
Đôi Tầm Hồ Loan kia cũng bay theo Địch Cửu ra ngoài, hắn lần nữa đưa một chiếc giới chỉ cho Tầm Hồ Loan, dặn dò:
- Các ngươi vừa mới nuốt đạo quả, còn chưa củng cố tu vi, tốt nhất nên rời xa nơi đây, tìm kiếm một chỗ kín đáo để củng cố tu vi, ta phải đi xuyên qua Tầm Hồ, trên đường rất nguy hiểm.
Một con Tầm Hồ Loan ngậm giới chỉ, sau đó cả hai con bay ba vòng quanh Địch Cửu, đồng thanh kêu lên, rồi mới xông vào mây xanh, biến mất ở phía bầu trời xa xa.
-