Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, không ai có thể tưởng tượng nổi, bọn họ đều nhìn chằm chằm Địch Cửu, đại đa số đều nghĩ vì sao tên này có thể sống được tới ngày hôm nay?
Sắc mặt Tiết Vũ chớp mắt liền tái nhợt, y cảm thấy tính cách Địch Cửu không tệ, lại không phải hạng người có sở thích kỳ lạ gì, vì thế mới nguyện ý kết giao rồi dẫn hắn tới trao đổi hội.
Ai biết Địch Cửu lớn mật thế kia, tại nơi cường giả nhiều như mây thế này lại dám nói chuyện như vậy. Địch Cửu không muốn sống thì thôi, sao còn làm liên lụy tới y nữa.
Đây không chỉ là khinh thị tu sĩ báo giá, mà còn vả vào mặt người đưa ra cặp Tầm Hồ Loan kia. Phong Bỉnh Lộc là ai, đây là cường giả Đạo Nguyên nửa bước, bàn về sức chiến đấu chân thực, xem như mấy Hóa Đạo hậu kỳ cũng chẳng phải đối thủ của gã.
Vốn Thúc Bặc còn định giáo huấn Địch Cửu một trận nhưng lúc này đã không nghĩ như vậy nữa, gã biết Địch Cửu chết là cái chắc. Thúc Bặc cũng tò mò nghĩ loại gia hỏa như Địch Cửu chẳng hiểu sao có thể sống tới ngày hôm nay.
- Ngươi có thể sống tới ngày hôm nay thật sự không dễ dàng.
Thúc Bặc cười hắc hắc, nói một câu xong liền không lên tiếng nữa.
Phong Bỉnh Lộc lạnh lùng nhìn chằm chằm Địch Cửu, nhàn nhạt lên tiếng:
- Ngươi có biết mình đang nói gì không?
Lúc này, sát khí từ gã tỏa ra bốn phía, xem như người ngồi ở nơi xa nhất cũng cảm nhận được rõ ràng.
Địch Cửu cử động, đứng lên bước ra khỏi chỗ ngồi, hắn cũng nhìn chằm chằm Phong Bỉnh Lộc rồi đáp:
- Ngươi bắt bằng hữu của ta, ngươi nghĩ ta chỉ nói mà không dám làm gì sao?
- Thật xin lỗi Hoàng Huynh, hôm nay ta muốn phá vỡ quy cũ không thể động thủ tại trao đổi hội rồi.
Phong Bỉnh Lộc không nhìn Địch Cửu nữa, ngược lại ôm quyền nói với Hoảng Thuyên.
Hoảng Thuyên cười ha ha một tiếng:
- Xin Phong huynh tự nhiên, loại rác rưởi đó cứ tự nhiên mà giết, đây không thể tính là phá hư quy củ. Xem như Phong huynh không động thủ với loại rác rưởi cuồng vọng này thì ta cũng chẳng để hắn sống quá nửa nén hương.
- Được.
Vừa dứt lời, Phong Bỉnh Lộc liền giương tay ra, Lôi Quang Sạn tức khắc xuất hiện.
Thấy thế, Địch Cửu vẫn chẳng chút sợ hãi, hắn bình tĩnh nói:
- Có phải đôi Thanh Y Loan ấy có quan hệ với ta không, ngươi hẳn tự hiểu. Ta đưa cho chúng một chiếc nhẫn, trong nhẫn là một đống Thần Nguyên Đan.
Thần Nguyên Đan?
Nghe được ba chữ này, ánh mắt hết thảy mọi người đều sáng lên, ngay cả Hoảng Thuyên cũng động tâm. Trên thân sâu kiến như Địch Cửu lại có đồ tốt như Thần Nguyên Đan ư? Nếu đúng là có, lại tặng không cho Phong Bỉnh Lộc thì có chút thiệt thòi rồi.
Trong lòng Phong Bỉnh Lộc thầm giật mình, ánh mắt gã lóe lên một tia kinh ngạc, Địch Cửu nói không sai, thời điểm gã bắt được đôi Tầm Hồ Loan đúng là có một chiếc nhẫn, trong nhẫn có rất nhiều Thần Nguyên Đan, chất lượng không những cực kỳ tốt mà đan khí còn nồng đậm nữa.
Chẳng lẽ trên người tên đó vẫn còn? Phong Bỉnh Lộc kinh hỉ đứng lên, đây chẳng phải gã lời to rồi sao?
- Sâu kiến kia, đồ tốt thì người người đều muốn. Bất quá đúng như Thúc Bặc đạo hữu đã nói, ta thật muốn biết sao ngươi có thể sống được tới ngày hôm nay.
Nói xong, Lôi Quang Sạn trong tay Phong Bỉnh Lộc hòa thành từng mảng lôi quang khóa chặt Địch Cửu, cả người gã chẳng có nửa điểm che lấp, trực tiếp nhào về phía lĩnh vực của Địch Cửu. Gã muốn dùng phương thức trực tiếp nhất, nghiền ép Địch Cửu, sau đó nắm cổ Địch Cửu tra hỏi một phen.
Người xung quanh không phải đồ ngốc, ánh mắt và động tác vừa rồi của Phong Bỉnh Lộc có biến hóa, có người đoán được điều Địch Cửu nói là thật, hai con Tầm Hồ Loan này đúng là của hắn. Chỉ có điều vấn đề ấy có chút khó tưởng tượng, hiện tại đúng hay sai chỉ là chuyện râu ria mà thôi.
Địch Cửu lắc lắc đầu, gia hỏa nọ là tu sĩ ngụy Lôi hệ. Nếu là thuộc tính khác, có lẽ Địch Cửu sẽ bị hạn chế một chút, nhưng với thần thông hệ Lôi này, ngay cả ý nghĩ ngăn cản Địch Cửu còn chẳng có. Mặc cho lôi quang đánh vào thân, Địch Cửu lấy Thiên Sa Đao ra, đồng thời đánh ra một quyền.
Phong loan như tụ ba đào nộ, một quyền ấy hóa thành từng đạo quyền sơn va chạm với Lôi Quang Sạn.
Phong Bỉnh Lộc chưa thi triển thần thông mạnh nhất của mình, đối với loại sâu kiến như Địch Cửu, gã chỉ cần dùng Vạn Lôi Nộ Hoa là được. Loại thần thông mang lĩnh vực Lôi Quang đó có thể khóa đối thủ lại rồi dùng vô số mảnh lôi hoa đánh đối thủ thành bã vụn.
Trên căn bản, Phong Bỉnh Lộc không hề nghĩ tới chuyện Địch Cửu có thể cản được Vạn Lôi Nộ Hoa của mình, chẳng những gã chưa từng nghĩ tới mà tu sĩ đứng xung quanh đây cũng vậy.
Mọi người hiểu rõ sự lợi hại của Phong Bỉnh Lộc, nếu không phải Hoảng Thuyên tới đây trước, lại là thực lực nửa bước Đạo Nguyên, lão đại nơi này chưa chắc đã là y.
Năm đó một cường giả Hóa Đạo viên mãn vì không hài lòng việc Phong Bỉnh Lộc tranh đoạt Lôi Kỳ Văn Thạch, kết quả bị gã ta oanh sát tại chỗ bằng Vạn Lôi Nộ Hoa, ngay cả nửa điểm phản kháng cũng chẳng kịp.
Giờ phút này Địch Cửu bị Vạn Lôi Nộ Hoa khóa chặt, có thể còn sống mới là lạ.
- Tiết Vũ, ngươi quá to gan rồi, thứ rác rưởi như thế mà cũng dám dẫn tới đây.
Thúc Bặc nhìn chằm chằm Tiết Vũ rồi cười hắc hắc, khí thế khóa chặt Tiết Vũ.
Địch Cửu đã bị Vạn Lôi Nộ Hoa thần thông khóa chặt, có thể sống sót mới là quái sự, y chờ Địch Cửu bị giết xong liền mượn cơ hội đối phó với Tiết Vũ. Dạng nịnh nọt này có thể giúp y đoạt được nơi ở của Tiết Vũ. Thúc Bặc vốn thèm thuồng chỗ đó từ lâu, chỉ có điều không có cơ hội động thủ mà thôi.
“Ầm ầm ầm ầm!”
Quyền phong Ba Đào Nộ và Vạn Lôi Nộ Hoa đánh vào cùng một chỗ khiến lôi quang nổ tung trời.
Thậm chí Thần Nguyên cũng sụp đổ, không gian từng đợt rung động. Tất cả tu sĩ ở chỗ này không thể không tế ra pháp bảo phòng ngự loại dư ba ấy.
Đáy lòng Phong Bỉnh Lộc trầm xuống, gã cảm thấy thần thông lôi quang của mình đánh lên người Địch Cửu chẳng khác nào đánh lên chăn bông, không có nửa điểm động tĩnh gì.
Đừng nói tới việc khiến Địch Cửu trọng thương hay vẫn lạc, ngay cả góc áo đối phương cũng chẳng nhăn nhúm nổi.
Người này tuyệt đối không chỉ là Dục Đạo cảnh như mặt ngoài, Địch Cửu cũng chẳng phải loại gan to tày trời gì, căn bản thực lực hắn tương đương với gã ta, có lẽ còn mạnh hơn nữa kìa… Không đúng, không phải có lẽ mà là chắc chắn mạnh hơn gã…
Vừa nghĩ tới vấn đề này, một loại khí tức tử vong băng hàn nhanh chóng vọt tới chỗ của Phong Bỉnh Lộc, đao ý đáng sợ khóa chặt không gian xung quanh gã, ngay cả Nguyên Thần cũng không tha.
- Dừng tay…
Phong Bỉnh Lộc điên cuồng la hét, chỉ cần Địch Cửu dừng tay, gã có thể chạy được bao xa liền chạy, đối phương sao chỉ là Dục Đạo được, Phong Bỉnh Lộc nghi ngờ Địch Cửu là Đạo Nguyên cảnh ngụy trang thì có.
Dừng tay là chuyện không thể nào xảy ra, đao ý của Địch Cửu khóa chặt Phong Bỉnh Lộc, Thiên Sa Đao nhanh chóng cuốn tới.
Lúc này, Phong Bỉnh Lộc điên cuồng thiêu đốt tinh huyết để tránh đi loại sát ý này. Chỉ là hết thảy động tác gã đều phí công vô ích, dù động tác của gã có nhanh hơn đi nữa thì Thiên Sa Đao cũng chỉ bị lệch sang bên một chút mà thôi.
“Phốc!”
Thiên Sa Đao cuốn lên, bổ xuống bả vai Phong Bỉnh Lộc, nửa phần thân thể nhỏ hơn nhanh chóng rớt ra.
- Hoảng huynh, cứu ta…
Dưới sát khí như núi đổ, Phong Bỉnh Lộc hoảng sợ, điên cuồng kêu to.
- Bằng hữu, xin dừng tay.
Trong lòng Hoảng Thuyên cuồng kinh, vội vàng đứng lên rống to.
“Phốc!”
Thiên Sa Đao lần nữa được giơ lên, Phong Bỉnh Lộc bị sát thế thanh đao khóa chặt hoàn toàn, lần này ngay cả chỗ trốn gã cũng chẳng có.
Cùng lúc đó, âm thanh Địch Cửu vang lên:
- Hiện tại đã biết vì sao ta vẫn sống tới giờ chưa? Bởi vì loại rác rưởi như ngươi đều hóa thành bã vụn dưới đao của ta cả rồi.
“Phốc!”
Huyết quang nổ tung, Phong Bỉnh Lộc trực tiếp hóa thành một đạo huyết vụ dưới Thiên Sa Đao.
Địch Cửu thu hồi chiếc nhẫn, vươn tay vỗ chiếc lồng, chiếc lồng được đặt ở một bên, cấm chế giam cầm Tầm Hồ Loan cũng bị Địch Cửu xóa sạch.
Hai con chim to kêu lên âm thanh thanh minh, đáp xuống bên người Địch Cửu. Bấy giờ, hắn mới nhìn tới đôi Tầm Hồ Loan rồi nói:
- Nếu các ngươi không vội thì chờ ta giải quyết xong xuôi chuyện ở đây sẽ cùng nhau rời đi.
Mà đôi chim này dường như nghe hiểu những gì Địch Cửu nói, gật nhẹ đầu rồi bay về phía thạch ốc đỉnh, đứng ở trên đó.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, mọi người không thể không tin đôi Tầm Hồ Loan kia là của Địch Cửu.
- Địch đạo hữu thật có bản lĩnh.
Hoảng Thuyên cảm giác được cổ họng mình có chút phát khô, khô khốc mà nói.
Chẳng những Hoảng Thuyên, những tu sĩ còn lại đều dại ra. Đây là thực lực kiểu gì? Chỉ vẻn vẹn hai đao đã xử lý được tu sĩ nửa bước Đạo Nguyên? Nhìn Địch Cửu đánh nhau với Phong Bỉnh Lộc, sau khi Phong Bỉnh Lộc xuất thủ trước thì cơ hồ chẳng có năng lực hoàn thủ.
Địch Cửu vẫn không thu hồi Thiên Sa Đao, cứ thế đi về phía Hoảng Thuyên:
- Bản lĩnh của ta là thật, đáng tiếc vận khí của ngươi lại không lớn được như vậy.
-