Địch Cửu không có năng lực ngăn cản người khác, nhưng bản thân hắn tuyệt đối không đi săn giết Tầm Hồ Loan. Có lúc, người chưa chắc cao quý hơn chim, tình yêu của Thanh Y Loan khiến hắn rất kính trọng.
Hai ngày rất nhanh liền trôi qua, Tiết Vũ là người thủ tín, không đợi Địch Cửu phát tin tức, y đã chủ động tìm tới hắn.
- Đi thôi, Địch đạo hữu, chúng ta đến trao đổi hội nào. Nếu ngươi không để ý thì có thể ngồi trên phi thuyền của ta.
Đây chỉ là Tiết Vũ khách khí mà thôi, thông thường chỉ có kẻ ngốc mới tùy ý lên phi thuyền của tu sĩ lạ lẫm. Địch Cửu tuy đã từng gặp Tiết Vũ nhưng vẫn xem như là mối quan hệ xa lạ.
Tiết Vũ chỉ là thuận miệng, y cảm thấy Địch Cửu sẽ không ngồi phi thuyền của mình, đợi lát nữa Địch Cửu tế ra phi thuyền của hắn là chuyện rất bình thường.
- Vậy thì đa tạ Tiết đạo hữu.
Thế nhưng Tiết Vũ hoàn toàn không ngờ Địch Cửu vừa cảm tạ xong thì đã bước lên phi thuyền của y.
Tiết Vũ ngây người, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Địch đạo hữu tin tưởng ta đến vậy sao?
Bình thường mà nói, tu vi Địch Cửu yếu hơn Tiết Vũ một cấp bậc, hơn nữa còn dám bước lên phi thuyền của y, chẳng khác nào Địch Cửu giao cái mạng nhỏ của hắn vào tay Tiết Vũ.
Địch Cửu cười đáp:
- Đương nhiên, ta tin tưởng Tiết đạo hữu là người rất thân thiện. Bằng không thì đạo hữu sẽ không nhiệt tình đối với một tu sĩ cấp thấp mới vừa tới Tầm Hồ như ta.
- Ha ha...
Tiết Vũ vui vẻ vỗ vai Địch Cửu, bảo:
- Chỉ cần câu nói này thôi, Tiết Vũ ta muốn kết giao với người bạn như ngươi. Đi thôi, không tìm được chỗ dừng chân cũng chẳng sao, sau khi từ trao đổi hội trở về, ta giúp ngươi đi tìm. Muốn tìm một địa phương an toàn quanh đây quả thật rất dễ dàng.
...
Số lần Tiết Vũ đi tham gia trao đổi hội hiển nhiên rất nhiều, cho nên tốc độ phi thuyền cực nhanh. Nhìn tuyến đường, Địch Cửu liền nhận ra Tiết Vũ nắm chắc khu vực này rất an toàn.
Sau một ngày, phi thuyền đáp xuống một hòn đảo khá lớn. Địch Cửu quét thần niệm ra, trông thấy những chiếc phi thuyền khác cũng đang ào ào tới đây.
- Tiết Vũ huynh, sao lại mang theo một người đến?
Có người bước xuống phi thuyền, chủ động chào hỏi với Tiết Vũ.
Tiết Vũ lần lượt ôm quyền ân cần đáp lễ, sau đó giới thiệu Địch Cửu mới vừa đi vào Tầm Hồ.
- Tiết đạo hữu thực sự kiên nhẫn, nếu là ta thì chẳng thể nào làm được như thế.
Một tên nho sĩ mặc áo xanh, tay cầm phất trần mở miệng nói, ngữ điệu có vẻ muốn trêu chọc.
Hiển nhiên là gia hỏa này đang nói ngay cả loại tu vi như Địch Cửu mà Tiết Vũ cũng mang theo, thật sự là không sợ vướng víu.
Địch Cửu cạn lời, gia hỏa ấy bất quá chỉ là Hóa Đạo, thế mà lại chế nhạo tu vi của hắn yếu? Phải biết hắn dù sao cũng là Dục Đạo viên mãn rồi.
- Bằng hữu mới tới này xem ra có lai lịch không phải bình thường, hắc hắc...
Lại một tên tu sĩ Hóa Đạo nhìn qua Địch Cửu, sau đó nói một câu vô cùng khó hiểu.
- Địch huynh đệ, hai vị đây là Viên Huy cùng Thúc Bặc đạo hữu.
Cảm giác được dáng vẻ mấy người nói chuyện dường như không quá hoan nghênh Địch Cửu, Tiết Vũ liền giúp hắn giải vây.
Địch Cửu nghe vậy mới kịp phản ứng, chẳng trách mình mới đến, căn bản chưa từng đắc tội hai tên đó, thế nhưng giọng nói của chúng lại rất âm dương quái khí.
Ha ha, hóa ra là bởi vì hắn không chủ động lấy thân phận vãn bối để đi chào hỏi a. Chỉ là hai tên Hóa Đạo mà thôi, há lại đáng để hắn chủ động tiến lên chào hỏi, hai tên này đoán chừng là nằm mơ còn chưa tỉnh lại. Nếu bọn chúng nói chuyện khách khí, vậy Địch Cửu sẽ khách khí đáp lại. Hai tên này đoán chừng là quanh năm bị nhốt trong Tầm Hồ, cho nên mới muốn tìm một chút tự tin từ trên người các tu sĩ mới đến.
- Tiết huynh, trao đổi hội được tổ chức ở đây sao?
Địch Cửu không vì lời của Tiết Vũ mà chủ động tới thi lễ, ngược lại hỏi một câu chẳng có chút trí tuệ nào.
Tiết Vũ lập tức hiểu được, xem ra vị huynh đệ mà y mới kết giao này vốn không phải người dễ nói chuyện, đánh giá trước đó của y dường như hơi sai lầm.
Tiết Vũ cười đáp:
- Không sai, ngay ở đây, đi thôi, ta mang ngươi vào.
Hai tên vừa buông lời mỉa mai trông thấy Tiết Vũ chủ động giới thiệu, thế nhưng Địch Cửu vẫn không thèm để ý bọn chúng, ánh mắt cả hai lập tức lạnh lùng hơn hẳn.
Mới tới không có vấn đề gì, ở đây cũng thường có tu sĩ mới đến. Vấn đề ở chỗ tu vi của ngươi chẳng những thấp, lại còn vô lễ như thế, vậy chính là muốn chết.
Tiết Vũ mang theo Địch Cửu đi vào trong một đại sảnh, trong đại sảnh có mười mấy người, Địch Cửu không trông thấy bất kì tu sĩ Đạo Nguyên cảnh nào, trong lòng hắn thầm nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Xem ra hai tên tu sĩ Hóa Đạo kia xem thường hắn quả thật là có chút căn cứ. Xem ra tu sĩ ở đây đều tụ tập theo quần thể, Địch Cửu không tin nơi này chẳng có tu sĩ Đạo Nguyên, hẳn là tu sĩ Đạo Nguyên có một quần thể khác.
Theo Địch Cửu cùng Tiết Vũ ngồi xuống, liên tục có tu sĩ tiến đến, qua nửa ngày sau, nơi đây đã có mặt hơn 30 người. Thúc Bặc kia hoàn toàn không khinh bỉ sai, ngoại trừ Địch Cửu, tất cả những người đang có mặt đều là tu sĩ Hóa Đạo cảnh.
Địch Cửu rốt cục nhìn thấy được hai cường giả nửa bước Đạo Nguyên cảnh, hai người này vừa đến liền an vị trên chủ tọa, xem ra trao đổi hội sẽ do bọn họ dẫn dắt.
Một cường giả nửa bước Đạo Nguyên có đôi mắt rất hung ác nham hiểm, có lẽ vì quanh năm ở trên Tầm Hồ, hoặc do Thủy linh căn, nên toàn thân trên dưới gia hỏa nọ đều mang khí tức Thủy thuộc tính.
Người còn lại có thân hình cao lớn, đôi mắt híp lại thành khe hở, toàn thân tỏa sát khí bức người, vừa nhìn liền biết đây là kẻ đã giết vô số Yêu thú.
- Tiết Vũ, người mới tới?
Tu sĩ hung ác nham hiểm mở miệng hỏi.
Tiết Vũ vội đứng lên, ôm quyền trả lời:
- Gặp qua Hoảng Thuyên huynh, gặp qua Phong Bỉnh Lộc huynh. Vị này là Địch Cửu huynh đệ, hắn vừa tiến vào Tầm Hồ chưa lâu, do lạc mất phương hướng nên gặp phải ta. Do hôm nay là ngày tổ chức trao đổi hội, cho nên ta mang hắn đến mở mang tầm mắt.
Địch Cửu cũng ôm quyền với hai người, tuy tu vi nửa bước Đạo Nguyên còn chưa đủ khiến hắn sợ hãi, thế nhưng mục đích hắn tới nơi này là để nghe ngóng tin tức, cho nên chủ động chào hỏi là chuyện nên làm.
- Người trẻ tuổi quả thật có chút lạc quan.
Phong Bỉnh Lộc nhàn nhạt nói một câu, hiển nhiên trong lòng hơi khó chịu vì Địch Cửu chỉ ở xa ôm quyền chào hỏi mà không đứng lên khom người thi lễ.
- Tốt, lần này chúng ta vẫn theo quy tắc cũ, trước hết hãy trao đổi đồ vật. Bỉnh Lộc huynh tới trước đi.
Hoảng Thuyên ngồi trên chủ vị khoát khoát tay, hoàn toàn không để ý đến Địch Cửu hơi thiếu lễ phép.
Phong Bỉnh Lộc cười ha ha bảo:
- Được, vậy bắt đầu từ ta, hôm nay ta mang đến vài món đồ tốt, mời mọi người xem.
Nói xong, Phong Bỉnh Lộc cầm ra một cái lồng.
Vừa trông thấy cái lồng này, Địch Cửu kém chút đứng bật dậy. Đây chính là đôi Tầm Hồ Loan mà hai ngày trước hắn vừa bỏ qua, hắn tuyệt đối không nhìn lầm khí tức của bọn chúng.
- A, Phong huynh không ngờ lại bắt được Tầm Hồ Loan còn sống, hơn nữa còn là một đôi? Ngay cả ta cũng chưa từng thấy, đích thật là đồ tốt.
Một tên tu sĩ Hóa Đạo hậu kỳ kinh hỉ thốt lên, Tầm Hồ Loan còn sống là thứ gã đang cần gấp. Địch Cửu nhận biết gia hỏa này, trước đó Tiết Vũ từng giới thiệu, gã tên là Thúc Bặc.
Chẳng riêng Thúc Bặc, những tu sĩ khác đều sốt ruột nhìn hai con Tầm Hồ Loan trong lồng, tất cả đều lộ vẻ thèm muốn. Nội đan Tầm Hồ Loan là bảo vật tu luyện tốt nhất. Hơn nữa nếu dùng tinh huyết nóng hổi của Tầm Hồ Loan để phục dụng cùng với nội đan, hiệu quả mạnh hơn không chỉ mười lần. Một khi dùng cả một đôi, vậy sẽ có hơn sáu thành cơ hội bước vào nửa bước Đạo Nguyên cảnh.
Phong Bỉnh Lộc vui vẻ nói:
- Bắt được Tầm Hồ Loan sống, thậm chí là một đôi, ta không dám nói độc nhất vô nhị, nhưng dám khẳng định loại cơ hội này tuyệt đối không nhiều. Nếu không phải vì đã sớm đạt tới nửa bước Đạo Nguyên, ta chắc chắn sẽ không lấy đôi Tầm Hồ Loan đó ra. Hiện tại mọi người đấu giá đi, chỉ cần có đồ vật thích hợp, ta sẽ trao đổi.
Hoảng Thuyên ngạc nhiên nhìn đôi Tầm Hồ Loan kia, hỏi:
- Phong huynh, Tầm Hồ Loan sống vô cùng khó bắt, huống chi bắt được cả đôi, ngươi làm như thế nào?
Ai cũng biết, xem như Tầm Hồ Loan bị giam cầm lại, chỉ cần đụng đến một con, con còn lại liền sẽ tự tuyệt mà chết. Muốn bắt sống gần như không có khả năng.
- Hắc hắc, đây chỉ có thể nói là vận khí của ta tốt, lúc đó hai con Tầm Hồ Loan này dường như đã thụ thương, kết quả là để ta nhặt được tiện nghi.
Tất cả mọi người biết Phong Bỉnh Lộc không muốn nói, cho nên chẳng ai thèm để ý, đổi thành bọn họ thì hiển nhiên cũng chẳng muốn tiết lộ.
Địch Cửu siết chặt nắm đấm, hắn đoán được chuyện đã xảy ra. Bởi vì hắn cảm động trước tình yêu sinh tử của Tầm Hồ Loan, trong lòng tưởng niệm Nông Tú Kỳ, cho nên để lại một chiếc giới chỉ cho hai con Tầm Hồ Loan nọ. Trong đó có hai viên Uẩn Linh Thần Quả và một đống Thần Nguyên Đan.
Uẩn Linh Thần Quả là đạo quả, ăn vào có thể giúp cho Tầm Hồ Loan cấp tốc đề thăng cấp bậc, trí lực cũng sẽ được nâng cao.
Phong Bỉnh Lộc nhất định là đột nhiên động thủ ngay lúc hai con Tầm Hồ Loan này tấn cấp nên mới bắt được. May mắn thực lực gia hỏa này có hạn nên không cảm giác được vì chúng đang nuốt đạo quả nên mới mất đi năng lực hành động, bằng không mà nói, hai con Tầm Hồ Loan đó khẳng định đã bị tên vương bát đản kia phanh thây rồi.
- Ta ra một viên mảnh vỡ pháp tắc Mộc thuộc tính...
Người thứ nhất báo giá lập tức khiến mọi người kinh ngạc nhìn sang, mảnh vỡ pháp tắc Mộc thuộc tính, phải biết thứ đó có giá trị không hề thấp.
- Ta có một quả trứng Việt Phong Thú cấp năm...
Địch Cửu đột nhiên đứng lên, gằn lên từng chữ:
- Bất kỳ ai cũng không thể mang đôi Thanh Y Loan ấy đi...
-