Địch Cửu dừng lại trước người đối phương, đây là cường giả Hóa Đạo có thân hình cao lớn, khí thế kinh người, quanh thân còn có huyết khí nhàn nhạt. Địch Cửu vừa nhìn liền biết tên này giết chóc quanh năm tại Tầm Hồ, không biết đã chém qua bao nhiêu Yêu Thú rồi.
Tên tu sĩ Hóa Đạo này hẳn là đã nhìn ra thực lực của Địch Cửu không bằng y, cho nên đối với việc Địch Cửu đuổi theo, y cũng không lo lắng gì. Ngược lại còn khâm phục vì đối phương dám làm vậy, đổi lại là tu sĩ Hóa Đạo, y thật sự không dám.
- Đạo hữu, ta vô tình lạc vào Tầm Hồ, không biết đạo hữu biết đường ra chăng?
Địch Cửu khẳng định đối phương không biết đường ra nhưng vẫn hỏi như vậy, mục đích là để thông báo cho đối phương hay bản thân hắn đang lạc đường.
Tu sĩ Hóa Đạo nọ nghe vậy liền gật đầu, y nhìn ra Địch Cửu bị lạc đường, còn việc vô tình lạc tới Tầm Hồ, Hóa Đạo chưa từng nghe ai bị vậy. Người khác đều cố ý tiến nhập, có mấy người là lạc đường đâu, tu sĩ tới nơi này nếu không muốn tới Hư Không Chi Hải cũng vì bị người đuổi giết mà đến.
- Sau khi vào Tầm Hồ sẽ không có đường ra, ta tới nơi này mấy trăm năm vẫn bị vây lại, chẳng cách nào rời đi.
Tu sĩ Hóa Đạo từ tốn nói.
Địch Cửu kinh ngạc nhìn đối phương, vừa rồi hắn còn thấy gia hỏa ấy truy sát một con Yêu thú kia mà, làm sao lại bị vây ở đây rồi?
- Có phải vừa rồi ngươi thấy ta tru sát Tầm Hồ Loan nên nghĩ ta không bị vây ở đây có phải không?
Hóa Đạo dễ dàng nhìn ra suy nghĩ của Địch Cửu.
Địch Cửu thẳng thắn đáp:
- Đúng vậy, đó là Tầm Hồ Loan sao?
Tu sĩ Hóa Đạo gật đầu:
- Không sai, chính là Tầm Hồ Loan, trong Tầm Hồ, thứ có giá trị nhất là Tầm Hồ Loan. Dùng yêu đan tu luyện có thể so với đạo đan, chỉ là lệ khí có chút lớn. Lông vũ của Tầm Hồ Loan là vật liệu luyện khí đỉnh cấp. Về sau từ từ ngươi sẽ biết. Vừa rồi tốc độ truy sát Tầm Hồ Loan của ta rất nhanh, kỳ thật ta chỉ dám hoạt động trong phạm vi nhất định mà thôi. Phạm vi này tìm được nhờ mấy trăm năm lưu lạc nơi đây, bằng không mà nói, ta đã sớm vẫn lạc tại Tầm Hồ. Trên thực tế, ngươi chạy trốn tới đây cũng xem như may mắn.
Nói xong, đối phương nhàn nhạt nhìn Địch Cửu một chút, ý tứ này là sớm muộn gì hắn cũng biết được sự đáng sợ của Tầm Hồ.
Tất nhiên Địch Cửu hiểu rõ ý tứ của đối phương, có điều trong lòng hắn âm thầm xem thường, hắn từng đi qua vài nơi đáng sợ của Tầm Hồ, tỉ như không gian mà thần niệm không thể thẩm thấu vào kia, cũng giống như không gian bị đảo lộn vậy.
Có điều loại địa phương này vẫn chưa đủ để lấy đi cái mạng nhỏ của hắn, hắn đã sớm dùng Đạo Đồng nhìn rõ. Dù không có Đạo Đồng đi nữa, với trình độ mẫn cảm của Địch Cửu, hắn sẽ không tùy tiện lâm vào không gian đảo lộn.
Có mấy người đi được tới Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ năm?
Vậy mà hắn đã đi qua rồi, dù là lối vào thôi những vẫn xem như đã đi qua.
Địch Cửu khẳng định ngay cả Khương Đại cũng không dám tới tầng năm, địa phương mà đại nhân vật không dám đi, Địch Cửu lại dám, việc này nói rõ năng lực sinh tồn của hắn không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh được.
Địch Cửu tới Tầm Hồ cũng không lo bản thân sẽ vẫn lạc ở nơi này, hắn chỉ lo bị mất phương hướng mà thôi.
- Những năm qua đạo hữu từng gặp được tu sĩ nào khác chưa?
Địch Cửu lại hỏi, hắn muốn có nhiều tin tức hơn để lên đường. Hắn sẽ không giống tu sĩ trước mắt này, bị vây cả trăm năm tại Tầm Hồ.
Tu sĩ Hóa Đạo kiên nhẫn đáp:
- Tất nhiên có gặp, một mảnh phương viên như vậy có ít nhất mười mấy tu sĩ bị nhốt lại. Những người còn lại cũng giống ta, đều ở trong một phạm vi cố định. Qua một đoạn thời gian mọi người sẽ tu tập lại, trao đổi vài thứ. Trừ việc này ra, chủ yếu là để thảo luận một chút về cảm thụ ở Tầm Hồ này, tăng cao khả năng tìm đường ra của mọi người.
Nghe thấy thế, trong lòng Địch Cửu đại hỉ, hắn vội nói:
- Vị đạo hữu này, xin hỏi các người hay gặp nhau để đổi đồ ở đâu? Có thể dẫn ta theo không?
Hiện giờ trên người Địch Cửu có rất nhiều đồ tốt, cộng với khả năng Đan Thần Đạo Nguyên và Đan Thánh Hóa Đạo, hắn không cần quá để ý tới đồ vật của người khác. Cái hắn để ý là người bị nhốt ở đây nhiều năm khẳng định biết một ít đầu mối có thể tìm được đường ra.
Đúng là Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đạo nhưng so với tu sĩ lăn lộn mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm ở đây, khẳng định họ càng có nhiều kinh nghiệm hơn. Những kinh nghiệm này mới là thứ quý giá nhất, cũng là tin tức hắn gấp gáp muốn có được. Địch Cửu muốn giao dịch không vì tài nguyên tu luyện mà vì trao đổi kinh nghiệm hành tẩu ở Tầm Hồ.
Tu sĩ Hóa Đạo do dự một chút mới nói:
- Hạn giao dịch tiếp theo là ngày kia, tu vi hiện tại của ngươi không đủ, ta đề nghị ngươi nên săn giết một ít Tầm Hồ loan. Nếu không khi tham gia trao đổi, không lấy được vật gì ra thì sẽ không ai nguyện ý nói với người một lời đâu.
Hiển nhiên đối phương đang nhắc nhở Địch Cửu, không phải ai cũng kiên nhẫn như y, đi nói chuyện với tu sĩ Dục Đạo. Với tu vi của hắn, nếu tới giao dịch hội mà không có gì trong tay, khẳng định sẽ bị cường giả khinh bỉ, thậm chí chẳng muốn nhiều lời với Dục Đạo như hắn.
- Đa tạ bằng hữu, bằng hữu có thể nói cho ta biết nơi trao đổi là ở đâu không? Ngày kia ta sẽ đi qua.
Địch Cửu hỏi.
Tu sĩ Hóa Đạo lắc đầu:
- Ngươi tự đi cũng vô dụng, chỗ kia ngươi vào không được đâu, chỉ có ta dẫn đi mới được.
Nói xong, người nọ đưa cho Địch Cửu một cái ngọc giản:
- Đây là phạm vi hoạt động của ta, bên trong có tin tức ta lưu lại. Ngươi có thể săn bắt Tầm Hồ Loan trong phạm vi này, tốt nhất không nên đi xa hơn, ta nói thật, lấy tu vi của ngươi mà đi được tới đây thì vận khí đã là không tồi.
Nhân cách đối phương không tệ, Địch Cửu tiếp nhận ngọc giản rồi thẳng thắn giới thiệu tên:
- Ta tên Địch Cửu.
Tu sĩ Hóa Đạo cũng vui vẻ đáp lại:
- Ta tên Tiết Vũ, ở nơi như Tầm Hồ này, ta cũng không giúp được gì nhiều cho ngươi.
- Đây đã là giúp ta rất nhiều rồi.
Địch Cửu đáp lời, tiến vào đây quả thật là việc ngoài dự định, Địch Cửu không có bất kỳ chuẩn bị gì. Ai biết tốc độ Khương Đại nhanh như vậy, không chỉ thế, độn thuật cũng đáng sợ vô cùng.
Tiết Vũ nói thêm:
- Tuy tốc độ của Tầm Hồ Loan cực nhanh nhưng nó lại rất ngu ngốc, một khi bị đuổi bắt thì chỉ biết chạy về hang ổ của mình. Nơi Tầm Hồ Loan ở có linh khí nồng đậm, hơn nữa còn rất an toàn. Nếu ngươi có thể tìm được hang ổ của Tầm Hồ Loan, khả năng cao sẽ thu hoạch được nhiều hơn một đầu thú đấy. Sau khi bắt được Tầm Hồ Loan, ngươi có thể lấy nơi ở của nó làm trung tâm, vạch ra một địa bàn an toàn cho mình.
Tiết Vũ tốt bụng tiết lộ thêm thông tin rồi mới quay người rời đi.
Nghe mấy câu này, Địch Cửu liền biết nơi đây hẳn không có Tầm Hồ Loan. Tiết Vũ đã ở đây mấy trăm năm, xem như có cũng bị y giết sạch rồi.
Địch Cửu không nghe lời Tiết Vũ, hắn rời khỏi khu vực của y xong, rất nhanh thần niệm liền nhào bắt được một đầu Tầm Hồ Loan.
Đúng là tốc độ của Tầm Hồ Loan rất nhanh, bề ngoài còn xinh đẹp vô cùng. Ngoại trừ đuôi ra, toàn thân có màu xanh biếc, lông đuôi là bảy sắc, thời điểm xòe đuôi chẳng khác nào khổng tước.
Thần niệm Địch Cửu vừa bắt được con Tầm Hồ Loan nọ, nó nhanh chóng chạy đi, nếu đổi thành Tiết Vũ, e rằng y chỉ có thể từ bỏ mà thôi. Xưa giờ y đuổi bắt Tầm Hồ Loan chỉ trong vùng thần niệm của chính mình, một khi Tầm Hồ Loan rời khỏi vùng thần niệm của Tiết Vũ, đừng nói Y đuổi không kịp, xem như tất cả tu sĩ ở nơi này cũng chưa chắc đuổi kịp.
Bất quả Địch Cửu chẳng cần thi triển Quy Tắc độn thuật mà trực tiếp sử dụng Thần Niệm độn hai lần, Tầm Hồ Loan nhanh chóng xuất hiện trong vùng thần niệm của hắn.
Hiển nhiên Tầm Hồ Loan cũng biết Địch Cửu đang đuổi theo mình, nó rống to một tiếng, tốc độ đột ngột tăng gấp đôi. Chỉ là dù nhanh hơn nữa cũng vô pháp đào tẩu trước mặt Địch Cửu.
Chưa tới nửa nén hương, thần niệm Địch Cửu liền khóa chặt con vật này, tựa hồ Tầm Hồ Loan biết bản thân trốn không thoát nên ngoặt một cái, vọt thẳng về một đảo lớn, xem ra hòn đảo ấy hẳn là hang ổ của nó.
Y như Tiết Vũ nói, nơi này không chỉ có một đầu Tầm Hồ Loan mà tới tận hai đầu.
Con Tầm Hồ Loan bị hắn dí theo vừa rồi đang hoảng sợ nhìn Địch Cửu, rút vào thân Tầm Hồ Loan còn lại.
Đây rõ ràng là hai con một đực một cái, rốt cuộc Địch Cửu cũng hiểu ý tứ của Tiết Vũ.
Trong lòng hắn dâng trào một cảm giác khó nói thành lời, thời điểm Tầm Hồ Loan bị đuổi giết, dù biết rõ bản thân trốn về thì nửa kia sẽ chết chung, thế nhưng nó vẫn chẳng chút chần chờ, thà rằng chết chung một chỗ với ái điểu cũng không nguyện ý để nửa kia sống cô độc suốt phần đời còn lại.
Thần niệm Địch Cửu lập tức rơi vào Thư Giới, hắn tìm kiếm thông tin về Tầm Hồ Loan, trong đó nói Tầm Hồ Loan còn một tên gọi khác là Thanh Y Loan.
Sau khi loại Loan Điểu này ra đời, một khi tìm được một nửa của mình, chúng sẽ không bao giờ tách ra, nếu một trong hai chết đi, con còn lại sẽ tự vẫn theo.
Lúc này, Địch Cửu yên lặng lấy ra một chiếc nhẫn thảy cho cặp đôi Tầm Hồ Loan vừa bị mình truy sát kia rồi lặng lẽ quay người rời đi.
Thanh Y Loan quả thật có giá trị rất lớn, thế nhưng hắn cũng không muốn giết chết cặp đôi của bọn chúng.