Tuy Hư Bạch Thương thật sự là Hư Không sơn sơn chủ, thế nhưng nhưng Hư Không sơn mà y đang ngồi trên lại là giả, Hư Không sơn thật đang ở trên người Địch Cửu. Không chỉ vậy, Địch Cửu còn có cả một đôi bảo vật.
Lúc đầu Hư Bạch Thương định khôi phục thực lực rồi sẽ đi bắt Địch Cửu. Không nghĩ tới Địch Cửu lại tiến vào Đạo giới, thậm chí còn phách lối hơn trước, ngay cả hang ổ của Khương Đại mà hắn cũng dám hủy đi.
Thế nhưng Địch Cửu làm cách nào tiến vào Đạo giới? Muốn đi vào Đạo giới từ giữa lưỡng giới thì chẳng khác nào nằm mơ, với chút tu vi đó, Địch Cửu sao có thể làm được?
Nữ tử áo đen kính cẩn đáp:
- Đúng vậy, người này đi vào Đạo giới mới mấy trăm năm thôi. Hắn vừa tiến vào Đạo giới liền đắc tội với một tên Hóa Đạo, thêm cả một tu sĩ Đạo Nguyên. Sau đó không biết như thế nào, hắn gia nhập Diễn Nhất Đạo Tông, trở thành đệ tử ngoại môn Diễn Nhất Đạo Tông, đồng thời trợ giúp Diễn Nhất Đạo Tông lọt vào Top 50 Đại Canh Đan Hà Bỉ, thậm chí bản thân hắn lấy được vị trí Top 20 cá nhân. Tiếp đó hắn đắc tội Khương Đại, bị Khương Đại truy sát mấy trăm năm...
- Ngươi nói Khương Đại truy sát Địch Cửu mấy trăm năm mà vẫn chưa thành công, thậm chí còn để hắn trả thù, hủy đi Đại Hòa điện?
Hư Bạch Thương hỏi xong câu này, chợt cảm thấy như vậy mới giống phong cách hành sự của Địch Cửu.
Xem ra Địch Cửu đã rơi vào trong tay Khương Đại, năm đó ở Hư Không sơn, Hư Bạch Thương bị vây ở giữa lưỡng giới. Cho nên y hiểu rõ hơn bất kỳ ai sự đáng sợ của Khương Đại. Đừng nhìn khi xưa y xếp thứ tư trong thập đại thiên tài còn Khương Đại xếp tận hạng sáu mà lầm, kỳ thật trong lòng Hư Bạch Thương rất rõ ràng, y chưa chắc mình có thể trở thành đối thủ của gã.
Những năm qua Hư Bạch Thương bị vây ở Hư Không sơn, tu vi dậm chân tại chỗ, còn Khương Đại nghe nói đã là Hỗn Nguyên cảnh, thực lực cường hãn. Bất quá dù thực lực Khương Đại mạnh hơn đi chăng nữa, Hư Bạch Thương vẫn sẽ không từ bỏ Hư Không sơn. Y phải đi ra ngoài một chuyến. Những vật khác có thể không cần, nhưng Hư Không sơn thì nhất định phải cầm về.
Đồng thời trong lòng Hư Bạch Thương còn ôm một tia hi vọng, Địch Cửu chưa thể luyện hóa được Hư Không sơn, Hư Không sơn vẫn còn nằm giữa lưỡng giới. Bởi vì Hư Bạch Thương không cảm nhận được tinh huyết của mình, vậy đã nói rõ Địch Cửu chưa luyện hóa được Hư Không sơn.
Nữ tử áo đen đáp:
- Vâng, Khương Đại khiêu khích Quảng Tịnh Thánh Môn, không nghĩ tới Quảng Tịnh Thánh Môn bất ngờ xuất hiện một vị cường giả Hợp Đạo, đánh cho Khương Đại trọng thương bỏ trốn. Lúc này Địch Cửu nhân cơ hội hủy đi Đại Hòa điện, Khương Đại mang thương truy sát Địch Cửu, hiện tại hẳn là vẫn còn truy sát.
Quảng Tịnh Thánh Môn lại có cả cường giả Hợp Đạo? Hư Bạch Thương âm thầm kinh hãi, bất quá y nhận ra đây không phải việc đáng quan tâm, liền mở miệng nói:
- Ngươi hãy giải quyết những chuyện trên Hư Không sơn đi, ta phải đi ra ngoài một chuyến...
Lúc chữ cuối cùng được thốt ra, Hư Bạch Thương đã rời khỏi Hư Không sơn.
...
Địch Cửu càng ngày càng gian nan, hắn cảm nhận rõ ràng khí tức của Khương Đại, cho nên biết được Khương Đại hẳn đang bị thương nặng, bằng không ông ta sớm đã đuổi kịp.
Giờ phút này Địch Cửu chỉ có thể điên cuồng thi triển Quy Tắc Độn, đồng thời cố gắng khiến cho không gian chẳng có bất cứ ba động gì.
Nói thì đơn giản, thế nhưng trong quá trình cấp tốc bỏ chạy này, muốn không chấn động không gian thật sự là quá mức gian nan.
Một tháng sau, Địch Cửu vẫn tiếp tục trốn, Khương Đại cũng đuổi sát theo sau. Trải qua một tháng cấp tốc bỏ chạy, Địch Cửu lý giải Quy Tắc Độn càng ngày càng khắc sâu.
Lúc ban đầu, hắn chỉ truy cầu tốc độ nhanh. Đến sau này, chẳng những tốc độ càng lúc càng nhanh, mà không gian ba động cũng càng ngày càng nhỏ.
Một tháng trôi qua, khi Địch Cửu bỏ chạy, gần như đã không còn làm dao động không gian nữa. Khương Đại chưa mất dấu hắn, hoàn toàn là nhờ vào trực giác kinh người của ông ta.
Trong một tháng ấy, thương thế của Khương Đại cũng dần dần khôi phục. Đồ tốt của ông ta quá nhiều, cho nên vì đoạt lại âm Dương Thái Cực Đồ, Khương Đại hoàn toàn bất kể tiêu hao để chữa thương.
Thương thế dần dần biến mất, tốc độ Khương Đại theo đó cũng càng lúc càng nhanh.
Địch Cửu lần nữa nuốt vào một giọt Diễn Nhất Chân Lộ, trong lòng thầm mắng, tên vương bát đản Khương Đại này, xem ra mình hủy Đại Hòa điện vẫn còn quá nhẹ. Tương lai hắn trở về từ Hư Không Chi Hải, nếu Khương Đại xây lại Đại Hòa điện, hắn nhất định sẽ lại hủy nó thêm một lần nữa.
- Địch Cửu, ngươi để Thái Cực Đồ lại, ta tha cho ngươi một lần.
Địch Cửu kinh hãi không thôi, hắn thế mà nghe được thanh âm của Khương Đại.
Tuy Khương Đại chưa tiến vào trong phạm vi thần niệm của hắn, thế nhưng có thể thấy được, việc Khương Đại đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.
Không đúng, Khương Đại đã nắm chắc đuổi kịp, vì sao lại có lòng tốt muốn tha cho hắn?
Địch Cửu vừa mới nghĩ đến đây, thần niệm chợt quan sát được một mảnh thuỷ vực vô cùng mênh mông.
Chính là Tầm Hồ! Khó trách Khương Đại lại muốn thương lượng, hóa ra là sợ hắn xông vào Tầm Hồ.
Địch Cửu há lại để ý tới lời của Khương Đại, Quy Tắc độn thuật lần nữa vọt lên một đoạn, tiến thẳng vào trong Tầm Hồ.
Địch Cửu chân trước vừa tiến vào Tầm Hồ, Khương Đại chân sau đã nhanh chóng theo sát.
Khương Đại đang rất sốt ruột, ông ta thật sự nghĩ không ra, vì sao Địch Cửu không dùng Ngũ Hành độn thuật. Dựa theo suy đoán ban đầu, Địch Cửu hẳn là gia hỏa thu hoạch được bảo vật đặt trong Đại Hòa điện tại Tiên giới, nếu đã tiến vào nơi đó, hắn khẳng định sẽ lấy được Ngũ Hành độn thuật mà ông ta để lại.
Nếu có kẻ lấy được Ngũ Hành độn thuật mà không dùng, Khương Đại cho rằng trừ phi đối phương điên rồi. Thế nhưng trên thực tế, Địch Cửu chưa từng sử dụng Ngũ Hành độn thuật trong lúc chạy trốn.
Khương Đại thật sự không thể nghĩ ra còn có loại độn thuật nào cường đại hơn Ngũ Hành độn thuật? Vậy mà hết lần này tới lần khác Địch Cửu quả thật đã sử dụng độn thuật còn mạnh mẽ hơn Ngũ Hành độn thuật.
Bởi vì chênh lệch tu vi nên Khương Đại mới có thể tiếp cận Địch Cửu, bằng không mà nói, Ngũ Hành độn thuật tuyệt đối đuổi không kịp.
Khương Đại không biết, ngoại trừ Quy Tắc độn thuật, Địch Cửu còn có một loại độn thuật cũng không kém hơn thứ ông ta để lại, thậm chí là mạnh hơn một chút, đó chính là Thần Niệm độn.
...
Tầm Hồ sở dĩ được đặt tên như vậy bởi vì tại đây rất dễ dàng mất phương hướng. Cho dù Khương Đại là Hỗn Nguyên cảnh giới thì cũng không dám tùy tiện đi vào trong Tầm Hồ.
Nếu Địch Cửu không lấy âm Dương Thái Cực Đồ thì đành thôi, nhưng hiện tại Khương Đại chỉ có thể kiên trì đuổi theo hắn, tiến vào trong Tầm Hồ.
Địch Cửu rất gấp gáp, hắn vừa tiến vào Tầm Hồ liền càng thêm điên cuồng thi triển Quy Tắc Độn. Chỉ mới một ngày ngắn ngủi, Địch Cửu chợt kinh hỉ, hắn đột nhiên không cảm giác được Khương Đại uy hiếp nữa.
Tầm Hồ quả nhiên là địa phương tốt.
Khương Đại quả thật đã ngừng lại, lúc mới vừa tiến vào Tầm Hồ, ông ta còn cảm giác được bóng dáng của Địch Cửu, nhưng chỉ nửa ngày sau, ông ta đã triệt để mất đi phương vị của hắn.
Khương Đại tức giận đứng ở trên Tầm Hồ, ông ta kém chút điên rồi. Bất chấp hậu quả tiến Tầm Hồ vậy mà vẫn mất dấu Địch Cửu, đây hiển nhiên chẳng phải chuyện tốt. Thậm chí bây giờ muốn quay trở lại cũng không được.
Hiện giờ chỉ có một con đường, tìm kiếm cơ hội Hợp Đạo trong Tầm Hồ, sau đó sẽ từ từ truy tìm hắn. Khương Đại tuyệt đối không từ bỏ âm Dương Thái Cực Đồ.
...
Tuy không còn bị Khương Đại uy hiếp, Địch Cửu vẫn tiếp tục gấp rút độn đi, nếu không phải trông thấy thấy một vòng xoáy cuồng bạo nhìn như cái phễu xông ra từ mặt hồ, Địch Cửu sẽ không dừng lại.
Vòng xoáy cuồng bạo như cái phễu này kém chút cuốn Địch Cửu vào, ngược lại giúp cho hắn tỉnh táo, chú ý tới nơi đây chính là địa phương dễ lạc đường nhất Đạo giới.
Tầm Hồ chính là một cái Mê Thất Chi Hồ, nếu hắn còn dám tiếp tục sử dụng độn, chỉ sợ không cần Khương Đại đuổi theo, hắn đã xong đời từ sớm rồi.
Tuy trong vòng xoáy như cái phễu liên tục tỏa ra thiên địa đan khí nồng đậm đến cực hạn, thế nhưng Địch Cửu hoàn toàn không dám tới gần. Hắn đoán được phía dưới đó có khả năng là bảo địa giống như Đại Canh Đan Hà, nhưng dám tới gần vòng xoáy thì chẳng khác nào tìm chết.
Địch Cửu tế ra một chiếc phi thuyền, giảm tốc độ của mình xuống, đồng thời mở rộng thần niệm đến phạm vi lớn nhất.
Đến lúc này, Địch Cửu mới hiểu được vì sao Khương Đại mất đi vị trí của hắn. Trên Tầm Hồ rất quỷ dị, thần niệm của hắn dường như không bị áp chế, thế nhưng lại có vài điểm không gian mà thần niệm không thể chạm tới.
Cho nên Địch Cửu không muốn đụng vào những địa phương này, thậm chí hắn âm thầm cảm thấy may mắn mình chạy trốn nhiều ngày trên Tầm Hồ như vậy mà chưa từng chạm phải loại không gian đó.
Còn may Địch Cửu có Đạo Đồng.
Thông qua Đạo Đồng, Địch Cửu rốt cục thấy rõ ràng một chỗ không gian mà thần niệm không cách nào chạm đến, đây rõ ràng là không gian đảo lộn vốn chỉ xuất hiện trong giới vực.
Ở trên Tầm Hồ có không gian đảo lộn khiến Địch Cửu hơi rung động, đây quả thật chỉ là một cái hồ lớn sao?
Tíu tíu!
Một tiếng thanh minh vang lên, tại biên giới thần niệm của Địch Cửu xuất hiện bóng dáng một chiếc phi hành pháp bảo dường như đang đuổi theo thứ gì đó.
Địch Cửu do dự trong thoáng chốc, sau đó thu hồi phi thuyền, cấp tốc đuổi theo.
Trên Tầm Hồ, Địch Cửu xem như bị mù đường, căn bản không nhận ra Đông Nam Tây Bắc. Hắn vốn đã muốn đến Tầm Hồ, chỉ còn chưa kịp chuẩn bị kỹ càng thì đã bị Khương Đại truy sát nên buộc phải tiến vào sớm hơn dự định.
Ngay cả Khương Đại cũng theo không kịp Quy Tắc độn thuật của Địch Cửu, cho nên chỉ dùng thời gian nửa nén hương, chiếc phi thuyền kia liền hiện ra trong tầm mắt hắn.
Tu sĩ trên phi thuyền hiển nhiên đã phát hiện Địch Cửu đang nhanh chóng độn đến, cho nên liền dứt khoát ngừng lại.