Sau khi luyện chế xong 1000 đao khí trung phẩm, Địch Cửu thật sự không chờ thêm được, hắn quyết định rời khỏi thế giới Đệ Cửu.
Dù vừa rời khỏi thế giới Đệ Cửu, hắn dã lập tức xông về phía cầu thang chạy xuống tầng bốn nhưng vẫn bị lực lượng kinh khủng chẳng biết tên kia đánh cho phun mấy ngụm máu, làm gãy mấy cái xương sườn. Nhìn thì thấy loại thương thế này rất nặng, nhưng với Thánh Thể của Địch Cửu kỳ thật không tính là gì.
Cũng may sau khi tới tầng thứ tư, Địch Cửu về cơ bản đã triệt để an toàn rồi. Với cảnh giới Thánh Thể cộng thêm Quy Tắc đạo, ở tầng thứ tư Địch Cửu không có bất kỳ áp lực gì cả.
Chỉ là thời điểm Địch Cửu đi tới cầu thang từ tầng bốn xuống tầng ba hắn bỗng khựng lại một chút. Trong mơ hồ Địch Cửu cảm thấy có gì đó không thích hợp, thần niệm của hắn lập tức rơi lên cầu thang.
Trên cầu thang không có bất kỳ gì hết, ngay cả thần niệm quét ra cũng chẳng phát hiện thứ gì bất thường.
Địch Cửu liền mở Đạo Đồng ra, vẫn không có gì kỳ lạ.
Dù mọi thứ trông rất bình thường nhưng Địch Cửu vốn là người cẩn thận, hắn có cảm giác đã có người đi qua nơi này. Trên thực tế, Địch Cửu nghĩ xem như cường giả Hỗn Nguyên đi nữa, nếu không tấn cấp tới Thánh Thể mà nói, đến tầng thứ tư cũng phải gắng gượng rất nhiều, ai sẽ rảnh rỗi tới nơi này làm chi?
Sau khi quay về tầng thứ ba của Hạo Hãn Đại Khư, Địch Cửu dùng tốc độ nhanh nhất đi tới Đạo Quả Viên kia.
Chỉ là đứng ngoài Ẩn Nặc pháp trận này, Địch Cửu không cần thần niệm, không dùng Đạo Đồng cũng biết được đã có người tới tìm hắn, đối phương còn từng vào Đạo Quả Viên tìm tòi không ít thời gian.
Đạo Quả Viên này chỉ có Ngu Thiển Hề và Địch Cửu biết mà thôi, hắn khẳng định bản thân không nói với ai hết, Địch Cửu cũng tin Ngu Thiển Hề sẽ không tiết lộ.
Vậy nói rõ suy đoán lúc trước của hắn là đúng, thời điểm hắn lấy đi Hỗn Độn chi khí đã bị cường giả phát giác, cường giả kia còn tìm tới tận nơi đây. Chỉ có điều Địch Cửu khá cẩn thận, trực tiếp chạy trốn tới tầng năm của Hạo Hãn Đại Khư. Kết quả mấy tên gia hỏa đó không tìm được hắn ở cửa vào tầng bốn, hẳn đều nghĩ Địch Cửu không có khả năng sống sót. Chắc chắn càng không nghĩ tới Địch Cửu đã tiến vào tầng năm.
Ngay khi biết có người truy tìm mình, Địch Cửu càng thêm cẩn thận. Hắn tận lực dung hợp Quy Tắc độn thuật với quy tắc phá toái xung quanh, hơn một tháng sau, Địch Cửu mới đi đến cầu thang xuống tầng hai.
Dù sao hắn cũng là Thần Trận Vương cấp bốn, nếu dùng Ngũ Phương Kỳ còn có thể bố trí được thần trận gần cấp sáu. Thế nên Địch Cửu nhanh chóng nhìn ra được có ai đó đã bố trí Giám Sát Trận ở nơi này.
Địch Cửu thấy vậy liền cười lạnh trong lòng, tên gia hỏa bố trí Ẩn Nặc Trận cũng là Thần Trận Vương. Đoán chừng đối phương nghĩ Địch Cửu chỉ là Thần Trận sư cấp ba trở xuống nên mới dùng Ẩn Nặc Thần Trận cấp năm để giám sát hắn.
Suy đoán của Địch Cửu cũng không tệ, trong lòng Khương Đại tu vi Địch Cửu không vượt quá Thần Trận sư cấp ba. Sở dĩ hắn có thể mở ra Ẩn Nặc Trận ở tầng ba là vì Ngũ Phương Kỳ mà thôi. Khương Đại còn hoài nghi Địch Cửu đã triệt để luyện hóa Ngũ Phương Kỳ của mình.
Địch Cửu không hề động vào Giám Sát Trận bị che giấu này, nếu phát hiện ra rồi, hắn có rất nhiều cách để tránh nó đi.
Khiến Địch Cửu tiếc nuối là trình độ Trận Đạo hiện tại của hắn còn chưa bằng gia hỏa bố trí Ẩn Nặc Giám Sát Trận ấy. Nếu thực lực của hắn vượt qua đối phương, Địch Cửu nhất định bố trí một Phản Giám Sát Ẩn Nặc Trận, để xem thử con rùa nào đang muốn tìm hắn.
Từ tầng thứ ba xuống tầng hai có đại trận thì tất nhiên tầng hai xuống tầng một cũng sẽ có. Vừa đặt chân tới cầu thang xuống tầng một, Địch Cửu lần nữa phát hiện Ẩn Nặc Giám Sát Trận.
Tiếp tục tránh né đại trận, Địch Cửu tăng nhanh tốc độ, hắn phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nửa tháng sau, Địch Cửu tới nơi cách trận môn Hạo Hãn Đại Khư không xa, thần niệm hắn quét được có tu sĩ Hóa Đạo đang trông coi tại đó. Không cần đoán, Địch Cửu cũng dám khẳng định đối phương đang tìm mình.
Nên trực tiếp lao ra hay dịch dung đây?
Với Địch Cửu mà nói, dịch dung cũng chẳng phải chuyện gì quá khó khăn. Thủ đoạn dịch dung bằng quy tắc của hắn không phải tu sĩ Hóa Đạo bình thường có thể nhìn ra được.
Chỉ cần hắn tới tầng một ghi nhớ gương mặt một tu sĩ nào đó, dịch dung thành đối phương là ra ngoài được rồi.
Bất quá rất nhanh Địch Cửu liền có quyết định, hắn sẽ không dịch dung. Chỉ là Hóa Đạo mà muốn ngăn hắn ư, nằm mơ sao? Hắn muốn biết tới cùng tên đứng canh đằng kia là do ai phái tới.
Địch Cửu lấy bốn mai Ngũ Phương Kỳ ra, nghênh ngang đi tới trận môn của Hạo Hãn Đại Khư, thẳng đến khi Địch Cửu ra tới trận môn, tu sĩ Hóa Đạo ấy mới nhận ra hắn, lập tức kêu lên:
- Là ngươi?
Thời điểm gã lưu lại nơi này, Khương Đại đã dặn dò, bất kỳ tu sĩ nào rời khỏi đều phải điều tra rõ lai lịch và hướng đi của đối phương.
Không chỉ vậy, Khương Đại còn đưa cho gã hai tấm chân dung. Một trong số đó là Địch Cửu, còn lại là gương mặt đã được dịch dung khi Địch Cửu đi cùng Ngu Thiển Hề, gương mặt của một nam tử trung niên mang đầy tang thương.
Mà nam tử trung niên kia vừa xuất hiện gã liền kinh hỉ đứng lên. Gã đã chờ ở đây gần trăm năm, nói thật, nếu không phải Điện chủ đích thân phân phó, gã thật không muốn ở lại đây để là, chuyện nhàm chán này chút nào.
- Không sai, cuối cùng các ngươi đã bắt được ta, chúc mừng nha…
Địch Cửu cười cười, thời điểm nói hai chữ chúc mừng, bốn mai Ngũ Phương Kỳ thuận thế được ném ra, kèm theo đó là một đống lớn trận kỳ khốn trận xuất hiện.
Tu sĩ Hóa Đạo vươn tay bắn một đạo phi kiếm ra ngoài, dù gã nghĩ bản thân có thể nhẹ nhàng bóp chết Địch Cửu nhưng Điện chủ đã phân phó, bất kể khi nào, ngay khi phát hiện được Địch Cửu, gã phải lập tức dùng phi kiếm truyền tin cho ngài ấy.
“Bành!”
Phi kiếm bị Không Gian Phong Cấm vừa được Địch Cửu bố trí khóa lại, phi kiếm nhanh chóng được thu vào thế giới Đệ Cửu.
- Ngươi muốn truyền tin cho tên khốn nào?
Khi Địch Cửu xòe tay ra, Thiên Sa Đao lập tức xuất hiện trên tay hắn.
Tu sĩ Hóa Đạo rung động không thôi nhìn chằm chằm Địch Cửu:
- Ngươi có thể ngăn trở phi kiếm của Điện chủ?
- Là Điện chủ rùa đen nào?
Lúc này, Địch Cửu quát to một tiếng.
- Hừ, dù ngươi có cản được phi kiếm thì sao, cũng chỉ là Dục Đạo…
Nói được nửa chừng tu sĩ Hóa Đạo đột ngột dừng lại, vừa rồi gã cảm nhận Địch Cửu chỉ là tu sĩ Dục Đạo tầm thường, sao chớp mắt một cái đã không cảm giác được tu vi hắn nữa?
- Ăn một đao của ta đi.
Địch Cửu vừa sải bước, không gian dưới một bước này trở thành hư vô, ngay sau đó, đao ý kinh khủng khóa chặt tu sĩ Hóa Đạo lại.
Tu sĩ Hóa Đạo khiếp đảm, gã không nghĩ Địch Cửu lại lợi hại như vậy, chỉ với một đao bình thường đã có thể khóa chặt không gian của gã lại. Dù Hóa Đạo chưa xuất thủ, thế nhưng chỉ vẻn vẹn bằng một đao của Địch Cửu, gã liền biết bản thân không phải đối thủ của hắn.
- Dừng tay, ta là do Khương Điện chủ phân phó ở lại đây, ngươi dám đụng tới ta…
Trong khi nói chuyện, Hóa Đạo cũng cấp tốc tế pháp bảo của mình ra.
“Oanh!”
Thiên Sa Đao trực tiếp đánh xuống, pháp bảo còn chưa kịp tế ra hoàn toàn gã đã bị đao khí xé thành hai nửa.
Một Thánh Đế Hóa Đạo cũng chẳng chịu nổi một đao của Địch Cửu. Giờ phút này hắn mới chân chính cảm nhận được sự tiến bộ của mình, Địch Cửu càng bức thiết muốn đột phá Hóa Đạo, khi ấy một đao này của hắn không chỉ chém được Hóa Đạo mà chắc chắn sẽ là Đạo Nguyên.
Địch Cửu đốt thi thể của đối phương thành hư vô, khuôn mặt hắn vặn vẹo một chút, lập tức đổi thành tu sĩ Hóa Đạo vừa bị giết kia.
Không cần hỏi Địch Cửu cũng biết Khương Điện chủ chính là Khương Đại, cái tên này khiến Địch Cửu vô cùng khó chịu. Hắn vừa mới tới Đạo giới, Khương Đại liền gây khó dễ hắn. Chưa nói gia hỏa này truy nã hắn khắp nơi, rùa đen còn nghĩ Địch Cửu hắn dễ ức hiếp nữa chứ.
Lúc đầu Địch Cửu tính đột phá Đạo Nguyên xong mới đánh thẳng tới Đại Hòa Điện của Khương Đại, hiện tại hắn đợi không kịp. Nếu Khương Đại đã rời khỏi ổ chó kia, Địch Cửu không cần để ý nhiều, bây giờ đánh thẳng tới đó luôn.
Dù sao cũng đã đắc tội với Khương Đại rồi, dù chỉ có một mình, Địch Cửu không tin mình không làm gì được ông ta. Hiện tại chưa tìm Khương Đại vội, có điều thu lại một ít lợi tức trước đã.