Thế giới thứ chín

Chương 623: Khương Đại Không Từ Bỏ Việc Vây Bắt Địch Cửu




Sắc mặt Khương Đại tái xanh, 5 cường giả Hỗn Nguyên cùng 21 tên Đạo Nguyên đã tìm suốt hai tháng tại Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ ba, tuyệt đối không thể nào có chuyện Địch Cửu vẫn còn lẩn trốn tại đây mà bọn họ không hề phát hiện ra.

Thế nhưng sự thật chính là như vậy, bọn họ đã tìm nhiều ngày tại Hạo Hãn Đại Khư rồi, đừng bảo Địch Cửu, ngay cả lông của hắn cũng chẳng thấy dù chỉ một sợi.

Nhiều người tìm kiếm tại Hạo Hãn Đại Khư suốt mấy tháng vẫn chẳng tìm thấy Địch Cửu, có người hoài nghi Địch Cửu đã sớm rời đi, hoặc là Khương Đại nói dối. Bộ phận tu sĩ bắt đầu cáo từ, Hỗn Độn chi khí tuy tốt, thế nhưng bọn họ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.

Vả lại vòng xoáy quy tắc cùng quy tắc thác vị ở đây có thể tạo thành thương hại chí mạng đối với những tu sĩ Đạo Nguyên hơi yếu.

Theo người đầu tiên rời đi, đông đảo tu sĩ lần lượt cáo từ. Ngay cả Khương Mộc khát vọng Hỗn Độn chi khí nhất, sau hai tháng rưỡi tìm kiếm không có kết quả cũng đã rời khỏi.

Khương Mộc cho rằng Khương Đại nói dối, nếu Địch Cửu thật sự ở Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ ba, coi như hắn có Ngũ Hành thế giới thì hẳn là vẫn không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của nhiều cường giả suốt mấy tháng.

Hiện tại mọi người đã lật tung Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ ba mấy lần, ngay cả cái bóng của Địch Cửu cũng chẳng có, khả năng duy nhất chính là hắn từ đầu đã không có mặt ở đây.

Đến cả Khương Đại cũng hoài nghi Địch Cửu đã rời khỏi tầng thứ ba, thế nhưng hắn có thể trốn ở chỗ nào? Tuyệt đối không có khả năng xuống tầng thứ hai hay rời khỏi Hạo Hãn Đại Khư.

Khương Đại tin tưởng Địch Cửu không thể thoát khỏi mắt mình. Nếu tầng thứ ba không có, vậy khả năng duy nhất chính là tầng thứ tư. Về phần dùng phù lục rời đi, ông ta tin tưởng Địch Cửu không dám. Quy tắc ở Hạo Hãn Đại Khư vô cùng hỗn loạn, rắc rối phức tạp. Sử dụng phù lục ở đây chẳng khác nào tự sát.

Chỉ có điều ngay cả Khương Đại cũng vô pháp ở lại lâu dài tại Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ tư, Địch Cửu mới tu vi gì? Trừ phi hắn có Thánh Thể.

Nhưng luyện đến Thánh Thể lại càng không thể nào, không phải Khương Đại xem thường Địch Cửu. Dù là Đạo giới thập đại thiên tài năm đó, thử hỏi ai có thể luyện thể đến Thánh cấp?

Khương Đại đứng ở lối vào Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ tư, lặng im thật lâu, mãi vẫn chưa đi vào.

Bất luận Địch Cửu có ở Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ tư hay không, khả năng vào đó tìm hắn hiển nhiên là cực kỳ bé nhỏ.

Thế nhưng hiện tại Khương Đại biết chắc Địch Cửu còn trong Hạo Hãn Đại Khư, cứ rời đi như vậy thật sự là không cam tâm. Trên người Địch Cửu chẳng những có Hỗn Độn chi khí, mà còn cả toàn bộ Ngũ Phương Kỳ.

Sau khi do dự trọn nửa nén hương, Khương Đại quyết định tiếp tục chờ ở lối vào tầng thứ hai và ba. Chuyện đến Quảng Tịnh Thánh Môn cưới Ngu Thiển Hề phải tạm dời lại.

Ông ta đã sớm nhận được tin tức Ngu Thiển Hề rời khỏi Quảng Tịnh Thánh Môn. Bất quá chẳng sao, nữ nhân bị Khương Đại nhìn trúng hiển nhiên không thể chạy thoát. Chỉ có điều bây giờ ông ta đang chờ đợi tin tức cường giả Hợp Đạo Quảng Tịnh Thánh Môn, nếu tin này là thật thì chỉ sợ Quảng Tịnh Thánh Môn không phải dễ chọc.

...

Địch Cửu nhìn mười hai viên Tử Tiêu Đan mang theo chín đạo đan văn, cảm thấy thật sự hài lòng. Hắn hiện tại chẳng những là Hóa Đạo Đan Thánh, mà còn có thể luyện chế được cửu văn Hóa Đạo đạo đan.

Tử Tiêu Đan là đạo đan để tu sĩ Dục Đạo viên mãn cảm ngộ Hóa Đạo cảnh, chỉ một viên đạo đan này đã đủ để khiến một thành thị tu chân điên cuồng, vậy mà một lần luyện chế của hắn lại có đến mười hai viên.

Chỉ cần thực lực của hắn tăng lên, tương lai lo gì không có tài nguyên tu luyện cùng bảo vật?

Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Địch Cửu thầm cảm thán Quy Tắc Đạo nghịch thiên. Mới dùng thời gian ngắn ngủi nửa năm, hắn đã từ Tố Đạo Đan Thánh tấn cấp đến Hóa Đạo Đan Thánh. Tuy nói trong đó có công lao không nhỏ của đạo quả, bất quá quan trọng nhất phải là Quy Tắc Đại Đạo, chính xác hơn là bởi vì đạo tắc thứ chín.

Nếu không phải đạo tắc thứ chín muốn khống chế đại đạo thế giới, thậm chí muốn mạt sát linh hồn ý chí của Địch Cửu, để hắn làm khôi lỗi cho nó, vậy hắn sẽ không hủy đi đạo tắc cùng Thánh âm Châu, kết quả dung hợp ra Đệ Cửu thế giới.

Địch Cửu ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời chưa vội ra ngoài.

Hắn không biết Khương Đại kia còn thủ ở dưới hay không, vạn sự cẩn thận một chút luôn luôn tốt.

Trong Đệ Cửu thế giới, Địch Cửu ngồi dưới Kiến Mộc, trên cực phẩm đạo mạch, năm mươi triệu Thần Nguyên Đan được rải xung quanh. Lúc quy tắc chu thiên bắt đầu vận chuyển, Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện, tu vi của mình đang từ từ tăng lên.

Phải biết hắn còn chưa sử dụng đan dược, rất rõ ràng đây là ảnh hưởng từ việc tấn cấp đến Thánh Thể, giúp Quy Tắc Đạo càng thêm rộng rãi.

Dù vậy, Địch Cửu vẫn lấy ra một viên Tử Tiêu Đan nuốt vào.

Người khác dùng Tử Tiêu Đan để trùng kích Hóa Đạo cảnh giới, Địch Cửu dùng Tử Tiêu Đan chỉ vì tu luyện tại Dục Đạo cảnh nhanh hơn một chút. Nếu bị người khác biết, chỉ sợ ánh mắt tức giận kia sẽ có thể giết chết hắn. Nhưng hắn lại không thể không làm thế, nếu tu vi vẫn còn thấp, e rằng vừa ra ngoài thì đã bị đuổi giết.

Một khi tu vi bắt đầu dâng lên, Địch Cửu liền triệt để quên đi mình còn đang ở tại Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ năm, lâm vào bế quan cấp độ sâu.

Một năm, hai năm...

Khương Đại đợi đến năm thứ ba, rốt cuộc không muốn tiếp tục chờ đợi nữa. Ông ta bố trí mấy cái Giám Sát đại trận ẩn nấp tại lối vào tầng ba, không chỉ thế, cửa ra vào tầng một và hai cũng có Giám Sát đại trận.

Chưa hết, Khương Đại thậm chí bảo một tên Hóa Đạo Thánh Đế đợi ở phía ngoài. Một khi Địch Cửu bước ra, trước tiên dùng đại trận vây khốn hắn, sau đó ông ta sẽ dùng thời gian ngắn nhất tiến đến Hạo Hãn Đại Khư.

Trăm năm chỉ như chớp mắt mà thôi, đến lúc tu vi không cách nào tiến thêm được nữa, Địch Cửu mới tỉnh lại.

Năm mươi triệu Thần Nguyên Đan được đặt xung quanh sớm đã tiêu hao gần hết, Tử Tiêu Đan dùng hết mười viên. Đạo mạch bị tiêu hao hết bao nhiêu thì hắn chưa có thời gian để ý.

Dùng hết nhiều thứ như vậy nhưng Địch Cửu mới chỉ là Dục Đạo viên mãn mà thôi, khoảng cách Hóa Đạo còn cách rất xa.

Địch Cửu tự biết, nếu muốn trông cậy vào Tử Tiêu Đan để cảm ngộ Hóa Đạo tại Hạo Hãn Đại Khư thì chẳng khác nào người si nói mộng.

Địch Cửu thở dài, hắn biết kỳ thực tu vi của mình tiến bộ với tốc độ rất nhanh, chỉ dùng trăm năm mà đã bước vào Dục Đạo viên mãn.

Có thể nói, tính trên toàn bộ Đạo giới, đoán chừng không có ai sánh được với hắn. Bất quá ngoại trừ tốc độ tu luyện, thứ càng khoa trương hơn là tài nguyên tu luyện Địch Cửu đã dùng. Mấy ngàn vạn Thần Nguyên Đan, thượng phẩm thần tinh, cực phẩm đạo mạch, Hỗn Độn chi khí cộng thêm Tử Tiêu Đan...

Nếu giao lượng tài nguyên này cho bất kỳ tên Dục Đạo Thánh Đế nào, đừng nói từ Dục Đạo sơ kỳ đến Dục Đạo viên mãn, nói không chừng người ta đã sớm Hóa Đạo thành công. Điểm mạnh của Địch Cửu chỉ là tốc độ hấp thu thần nguyên cường đại mà thôi.

Trăm năm trôi qua, Khương Đại hẳn là đã không còn tìm kiếm trong Hạo Hãn Đại Khư nữa rồi nhỉ?

Ở lại Hạo Hãn Đại Khư chẳng còn ý nghĩa gì, Địch Cửu đang rất muốn ra ngoài. Bất quá hắn luôn có cảm giác hiện tại ra ngoài vẫn chưa ổn.

Trăm năm cũng đã chờ được, đợi thêm mấy năm thì thế nào? Địch Cửu quyết định tiếp tục hao phí mấy năm, luyện chế một ít trung phẩm Thần khí dạng đao. Hiện tại hắn là Thần Trận đại sư, vạn nhất gặp Khương Đại, đao trận sẽ có thể ngăn cản một hai.

...

Sau khi biết Quảng Tịnh Thánh Môn Ngu Thiển Hề đi Hư Không Chi Hải, Khương Đại quyết định chưa vội đến Quảng Tịnh Thánh Môn.

Nguyên nhân chủ yếu là Quảng Tịnh Thánh Môn quá mức thần bí, Khương Đại mãi vẫn chưa điều tra được cường giả Hợp Đạo kia có tồn tại hay không. Trước khi điều tra rõ ràng, ông ta không thể mạo hiểm như vậy. Khương Đại cảm thấy thực lực của mình còn kém một bước, hẳn là không sợ tu sĩ Hợp Đạo, nhưng muốn tránh bị thương dưới tay cường giả như vậy là chuyện vô cùng khó.

Hiện tại Khương Đại tuyệt đối không thể thụ thương, một khi thụ thương, ông ta nhất định sẽ bị đông đảo tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh vây giết.