- Khương điện chủ...
Thời điểm mười mấy cường giả Đạo Nguyên và Hỗn nguyên tiến vào tầng ba Hạo Hãn Đại Khư, người đầu tiên họ gặp phải lại là Khương Đại. Thật sự Khương Đại quá mạnh, dù là Hỗn Nguyên Thánh Đế cũng không thể không dừng lại, ôm quyền chào hỏi ông ta.
Khương Đại biết mục đích của đám người này, ông ta gật đầu, lạnh nhạt đáp lại:
- Các vị đạo hữu, ta biết mục đích mọi người tới đây làm gì. Bởi vì nơi này xuất hiện khí tức Hỗn Độn, ta đã xem qua vị trí kia, thật tiếc chỉ có thể nói với mọi người ta tới chậm một bước, Hỗn Độn chi khí đã bị người khác lấy hết rồi.
Rất nhiều cường giả nghe tới đây đều thầm than, bảo vật Hỗn Độn này hẳn không còn quan hệ gì tới họ nữa rồi.
Khương Đại tới đây trước, dù có đi nữa cũng bị ông ta lấy đi. Khương Đại là ai? Nhớ năm đó nếu thập đại thiên tài không ra mặt, chỉ sợ chẳng ai dám giật đồ từ tay ông ta.
Mà Khương Đại cũng biết rõ suy nghĩ của bọn họ, ông ta cười ha ha nói:
- Ta có thể nói rõ cho mọi người biết, ta không có lấy bảo vật Hỗn Độn. Lại nói, nếu ta lấy được ta cũng chẳng ở nơi đây canh chừng làm gì.
Mấy cường giả Hỗn Nguyên nghe vậy thì trong lòng lập tức có ý khác. Đúng vậy, nếu Khương Đại lấy được bảo vật Hỗn Độn, há có thể dừng lại đây?
Khương Đại canh ở chỗ này chứng tỏ ông ta không lấy được Hỗn Độn Chí Bảo.
Trong lòng Khương Đại vô cùng khinh bỉ, ông ta khẳng định nếu mình không đứng đây ngăn đón, sau khi đám người ô hợp này tiến vào tầng ba xong, tuyệt đối không thể thể bắt được Địch Cửu.
Khương Đại chưa từng thấy mặt Địch Cửu, bất quá ông ta biết đối phương chẳng đơn giản. Bằng không hôm nay ông đã bắt được hắn rồi, nếu mục tiêu của Khương Đại không phải Địch Cửu, chỉ sợ Đinh Trì kia sớm đã rơi vào tay ông ta.
Cả hai tên này đều có khả năng cầm Ngũ Phương Kỳ đi, bất quá bây giờ Khương Đại có thể khẳng định chín phần là Địch Cửu cầm đi, khả năng của Đinh Trì chỉ có một phần mà thôi. Này là vì từ khi Địch Cửu rời khỏi Đại Đạo lĩnh hành động đều lén lút, còn Đinh Trì một mực quang minh chính đại.
- Không biết Khương Điện chủ có ý gì?
Một cường giả Hỗn Nguyên mộc linh căn ôm quyền tiến lên, cùng kính hỏi.
Người này bọn họ đều biết, là một trong số ít tán tu Hỗn Nguyên, tên Khương Mộc. Khương Mộc có linh căn thuộc tính Mộc, hơn nữa còn là cực phẩm. Gã ta tàn nhẫn hiếu sát, thích nhất là thôn phệ tinh huyết của tu sĩ cùng thuộc tính với mình.
Khương Đại nhàn nhạt đáp:
- Hạo Hãn Đại Khư vô biên vô tận nhưng ta có thể khẳng định đối phương chỉ ở tầng ba. Sở dĩ ta thủ tại đây là vì sợ hắn đào tẩu. Hiện tại mọi người đều tới, ta đề nghị một số người tiến vào tầng ba để kiếm hắn, mặt khác lưu lại đây canh chừng.
Một nam tử trung niên có tu vi Hỗn Nguyên ôm quyền lên tiếng:
- Khương Điện chủ nói không sai, có điều bảo vật Hỗn Độn chỉ có một, dù đạt được cũng vô pháp chia cho nhiều người.
Trong lòng Khương Đại cười lạnh nhưng bên ngoài vẫn mở miệng đáp:
- Đây cũng là việc ta chuẩn bị nói cho mọi người biết, đồ vật xuất hiện lần này cũng không phải bảo vật Hỗn Độn…
Nói tới đây, Khương Đại dừng một chút, các tu sĩ còn lại không phản bác nhưng trong lòng đều khinh bỉ. Khí tức Hỗn Độn kia có ai mà không cảm ứng được, thậm chí nếu có người nói họ tới đây không phải vì bảo vật Hỗn Độn, có quỷ mới tin.
Khương Đại thản nhiên nói tiếp:
- Bởi vì thứ xuất hiện lần này là Hỗn Độn chi khí…
- Cái gì?
Tất cả mọi người đều kinh trụ.
Hỗn Độn chi khí? Đây chính là bảo bối không ai không cần, Khí Thánh đỉnh cấp cực hạn thì có thể dung nhập Hỗn Độn chi khí vào, khiến Khí Thánh trở thành Ngụy Hỗn Độn Pháp Bảo.
- Khương Điện chủ, thật là Hỗn Độn chi khí?
Khương Mộc kích động tới mức tay run run, tu vi của gã đã kẹt ở Hỗn Nguyên trung kỳ không biết bao nhiêu năm, nếu tiếp tục mà nói, chỉ sợ thọ nguyên đã hết cũng vô pháp đột phá Hỗn Nguyên.
Nếu gã có được Hỗn Độn chi khí, vậy liền khác. Thậm chí Khương Mộc còn nắm chắc việc một đêm liền vọt thẳng tới Hỗn Nguyên hậu kỳ, xem như tương lai có một ngày Hợp Đạo đi nữa cũng không phải không có khả năng.
Nghe vậy, Khương Đại hừ lạnh một tiếng:
- Khương Đại ta còn không tới mức lừa gạt ngươi, chỉ cần mọi người đều đồng lòng nhất trí tìm được Hỗn Độn chi khí, sau đó chia đều. Có điều tiểu tử cướp đoạt bảo vật có thù với ta, ta nhất định phải dẫn hắn đi.
Lúc này không ai phản bác, đã có Hỗn Độn chi khí, vô luận trên người tên kia có gì bọn họ cũng không chú ý.
….
Thời điểm Khương Đại dẫn theo một đám cường giả tìm Địch Cửu ở tầng ba, Địch Cửu đã dừng việc uyện chế Tiệt Vân Đan.
Vừa rồi hắn liên tiếp luyện chế bảy lô Tiệt Vân Đan, tất cả đều thất bại. Duy nhất chỉ có một lò là thành công, có điều chẳng có chút sinh cơ nào, vì vậy cũng coi như là tử đan.
Địch Cửu không dám luyện chế tiếp, mỗi một mai đạo quả đều trân quý vô cùng, nếu hắn cứ thế tiêu hoang, đoán chừng dù dùng hết cũng chưa chắc trở thành Đan Thánh.
Hắn thậm chí đã luyện chế được thần đan Đạo Nguyên, vì sao thời điểm luyện chế đạo đan lại gian nan thế này?
Rõ ràng không phải vì trình độ Đan Đạo không đủ, nhất định có quan hệ với đạo quả. Sở dĩ đạo quả trân quý là vì nó ẩn chứa một tia quy tắc đạo vận. Bất kỳ đạo quả nào cũng đều có đạo vận.
Hắn tu luyện là Quy Tắc Đại Đạo, Đan Đạo cũng là Quy Tắc Đạo diễn hóa mà thành. Thời điểm hắn luyện chế đạo đan cũng căn cứ vào thủ đoạn luyện chế Đạo Đan thần đan…
Bỗng nhiên Địch Cửu cảm giác dù mình có được thứ mình muốn nhưng thủy chung vẫn còn thiếu một chút.
Có phải khi luyện đan hắn nên dung nhập quy tắc đại đạo của mình vào chăng?
Khẳng định là vậy!
Địch Cửu tiếp tục lấy một viên Tiệt Vân Tiên Quả ra, bất quá thời điểm chuẩn bị đưa đạo quả vào đan lô hắn đột ngột dừng lại.
Nếu đúng là vậy, xem như luyện chế được đạo đan cũng ẩn đạo của hắn vào. Tạm thời bất luận đạo đan có giá trị thế nào, Địch Cửu cũng chẳng nguyện ý dung nhập đạo của mình vào đạo đan, sau đó bị người khác xem trộm. Huống chi dù hắn làm vậy đi nữa thì chưa chắc đối phương mong muốn.
Mỗi một tu sĩ đều có đại đạo thuộc về riêng mình, đạo người khác có mạnh tới đâu nào quan hệ.
Sở dĩ đạo đan được xưng là đạo đan, rất có thể không phải về đạo của người luyện đan mà là đạo quả do bản thân luyện đan sư luyện ra. Không sai, chính là dạng này.
Đạo đan khó mà luyện chế cũng bởi vì bất luận đạo quả nào bị hòa tan chiết xuất thì đạo kia sẽ trở nên tán loạn trống không. Nếu luyện chế thần đan ngược lại không quan trọng, có điều muốn luyện chế đạo đan phải giữ được đạo tắc của đạo quả, hơn nữa còn phải thể hiện đạo tắc này thật rõ nét để thời điểm phục dụng, tu sĩ cảm nhận càng rõ ràng hơn.
…
Địch Cửu đưa Tiệt Vân Tiên Quả vào lò đan, Đạo Hỏa dâng lên hòa tan Tiệt Vân Tiên Quả trong đan lô. Lần này Địch Cửu không chiết xuất đan dịch nữa mà nghĩ hết biện pháp bảo lưu đạo vận trong đạo quả kia.
Thời điểm ban sơ rất khó, Địch Cửu thử trọn vẹn hai canh giờ nhưng đạo vận vẫn dần trôi đi. Bất quá trong lòng Địch Cửu cũng không thất vọng, ngược lại kích động vô cùng. Trong hai canh giờ này, hắn thôi diễn ra một đạo pháp tắc đan quyết thông qua Quy Tắc Đạo.
Đan quyết của hắn chẳng những triệt để giữ được đạo vận trong đạo quả mà còn hoàn hoàn chỉnh chỉnh tước đi tạp chất. Loại đạo vận này được tách ra khỏi tạp chất giúp người tu luyện một khi phục dụng, có thể cảm nhận được khí tức đạo vận vô cùng rõ ràng.
Lại lấy thêm một viên Tiệt Vân Tiên Quả nữa, lần này Địch Cửu nhanh chóng loại bỏ tạp chất rồi ném thần linh thảo phụ trợ vào, chỉ vẻn vẹn một nén nhanh, đan dịch dưới pháp tắc đan quyết của hắn bắt đầu phát ra đan hương. Thấy thế, trong lòng Địch Cửu cuồng hỉ, quả nhiên là như vậy.
Lại thêm một nén nhang nữa qua đi, Địch Cửu tiện tay lấy ra 12 mai Tiệt Vân Đan đỏ nhạt. Trên mỗi mai đạo văn đều có linh tính bức người, có thể thấy rõ đạo vận lưu chuyển trong đó.
Đây là lần đầu tiên hắn luyện chế ra được đạo đan, Tiệt Vân Đan ngũ văn.
Địch Cửu thở phào một hơi, rốt cuộc hắn cũng xứng danh Đan Thánh Tố Đạo. Có kinh nghiệm luyện chế Tiệt Vân Đạo Đan, tương lai hắn luyện chế Dục Đạo đạo đan và Hóa Đạo đạo đan tuyệt đối không khó khăn như vậy nữa.