Thế giới thứ chín

Chương 620: Khương Đại Cầu Hôn Ngu Thiển Hề




Mạch Đại Linh vừa trông thấy Ngu Thiển Hề trở về liền than không tốt, trong lòng tức khắc trầm xuống...

Ngu Thiển Hề nhìn thấy sư phụ, tông môn ngoại sự trưởng lão, tông chủ, tất cả đều có mặt ở đây liền thấy bối rối.

Hôm nay là ngày gì? Chẳng lẽ sư phụ và tông chủ biết nàng đạt được lượng lớn đạo quả? Vì chuyện này mà Ngu Thiển Hề không dám lãng phí dù chỉ một cái hô hấp trong Hạo Hãn Đại Khư mà phải vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất trở về.

Không đúng, nam tử mặc áo nâu kia là...

Ngu Thiển Hề nhanh chóng nhận ra ông ta, phía sau gáy tuôn ra mồ hôi lạnh, nàng vội vàng đáp xuống rồi khom người thi lễ:

- Ngu Thiển Hề gặp qua tông chủ, sư phụ, các vị trưởng lão, gặp qua Khương điện chủ đại nhân.

Khương Đại quan sát Ngu Thiển Hề, gật đầu:

- Không sai, không sai, khó trách có thể xưng Đạo giới đệ nhất mỹ nữ.

Bất chấp Ngu Thiển Hề đang mang mạng che mặt, Khương Đại chẳng cần dùng thần niệm vẫn có thể xem thấu khuôn mặt nàng ta.

Mạch Đại Linh vội vàng nói:

- Thiển Hề, Khương điện chủ muốn hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi tranh thủ thời gian trả lời rồi đi vào đây giúp sư phụ làm một chuyện...

Không đợi Ngu Thiển Hề lên tiếng, Khương Đại liền khoát tay chặn lại:

- Ngu tiên tử...

Ngu Thiển Hề sợ hãi đáp:

- Đại nhân gọi thẳng danh tự của vãn bối là được, vãn bối không dám xưng tiên tử.

Ngu Thiển Hề biết bản tính của người trước mắt, lúc trước Úy Lam Thánh Đan tông không phải do ông ta tiêu diệt sao? Nguyên nhân chính là vì Nhiếp Cận, nữ đệ tử của bọn họ.

Khương Đại nghe vậy liền mỉm cười đáp:

- Ta nói được là được.

Ngu Thiển Hề không dám trả lời, sát tâm người này quá nặng, nàng khẳng định Khương Đại đến để hỏi về Địch Cửu, chuyện khiến nàng nghi ngờ là ông ta làm sao biết nàng đi cùng với hắn?

- Địch Cửu có phải còn ở Hạo Hãn Đại Khư chưa đi ra hay không?

Trong lúc Ngu Thiển Hề còn đang suy nghĩ vấn đề này, Khương Đại đột nhiên hỏi.

- A...

Loại phương thức tra hỏi trực tiếp như thế làm Ngu Thiển Hề trở tay không kịp, nàng xém chút nữa đã gật đầu bảo đúng vậy, vẫn còn may là kịp thời phản ứng, vội vàng trả lời:

- Tiền bối đang nói đến Diễn Nhất Đạo Tông Địch Cửu sư huynh sao?

- Không sai, chính là hắn.

Từ trong giọng nói và ánh mắt của Ngu Thiển Hề, Khương Đại đã đạt được đáp án.

Ngu Thiển Hề không dám thừa nhận Địch Cửu đi cùng với nàng, nếu thừa nhận thì chẳng khác nào hại hắn. Nàng không biết Khương Đại tìm Địch Cửu vì chuyện gì, bất quá nàng khẳng định một khi Địch Cửu bị Khương Đại bắt được, vậy ngay cả cơ hội để hắn luân hồi cũng không có.

- Bẩm đại nhân, vãn bối và Địch Cửu từng gặp mặt một lần tại Đại Đạo lĩnh, lúc ấy một con thú sủng của hắn chạy tới bên ngoài Luyện Thể Trì...

Khương Đại không đợi Ngu Thiển Hề nói xong, lập tức khoát tay chặn lại:

- Ngươi không cần nói nhảm, ta biết cả rồi. Chỉ cần nói, Địch Cửu và ngươi đi đâu, làm gì trong Hạo Hãn Đại Khư?

Ông ta đã sớm điều tra được chuyện hai người gặp mặt tại Luyện Thể Trì của Đại Khôn Thánh Đạo tông. Hơn nữa sau khi Luyện Khí Trì được dùng xong, những tu sĩ khác đều rời đi, chỉ có Ngu Thiển Hề và Địch Cửu ở lại.

Sau khi rời khỏi Đại Đạo lĩnh, Ngu Thiển Hề chờ đợi tại Thanh Ly Thánh Đạo thành khoảng một hai tháng chỉ vì một tu sĩ lạ lẫm. Tiếp đó, hai người cùng đến Hạo Hãn Đại Khư.

Manh mối rõ ràng đến thế, nếu Khương Đại không đoán được vài phần thì chẳng xứng với danh vọng hiện tại.

Trong lòng Ngu Thiển Hề trầm xuống, ngoài miệng vẫn cố gắng giải thích:

- Vãn bối quả thực đi cùng một bằng hữu đến Hạo Hãn Đại Khư, thế nhưng người đó không phải Địch Cửu, mà là...

Không đợi Ngu Thiển Hề dứt lời, Khương Đại đã vung tay lên, khiến nàng không thể tiếp tục nói.

Ông ta thản nhiên ra lệnh:

- Nói vị trí của hai ngươi cho ta biết.

- Thật có lỗi, ta sẽ không nói.

Ngu Thiển Hề biết đã không thể gạt được Khương Đại, nàng dứt khoát từ chối thẳng.

- Ha ha...

Khương Đại cười to, bảo:

- Ngu tiên tử, có lẽ ngươi chưa biết phương thức làm việc của ta, đối với những kẻ không nghe lời, ta thích nhất là hủy diệt tông môn của kẻ đó.

Lần này đến phiên Nguyên Huệ, tông chủ Quảng Tịnh Thánh Môn nghiêm nghị xen ngang:

- Quảng Tịnh Thánh Môn ta tồn tại cho tới hôm nay tự nhiên phải có đạo lý sinh tồn. Tuy Quảng Tịnh Thánh Môn tại Đạo giới không tính là gì, nhưng chẳng phải bất cứ ai cũng có thể ức hiếp chúng ta.

Trong lúc nói chuyện, khí thế xung quanh Nguyên Huệ nhấp nhô, khí tức Hỗn Nguyên cảnh bàng bạc tràn ngập vùng không gian này trong chớp mắt.

Trưởng lão và phong chủ Quảng Tịnh Thánh Môn lập tức đứng kề cạnh Nguyên Huệ, khí thế cũng lập tức tăng vọt.

- Tốt, tốt....

Sau khi thốt lên mấy chữ tốt, Khương Đại liền tế ra một chiếc phi thuyền, ông ta bước lên đó nhưng không lập tức rời đi, mà lại nhìn qua Ngu Thiển Hề, bảo:

- Cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói phương vị của Địch Cửu cho ta biết. Nếu không, sau trăm ngày nữa ta sẽ lại đến, lúc đó chính là lúc ta thành thân với Ngu tiên tử.

Các trưởng lão Quảng Tịnh Thánh Môn trưởng lão đồng loạt nhìn về hướng Ngu Thiển Hề, Khương Đại hung danh hiển hách, nói diệt môn hoàn toàn không phải chơi. Quảng Tịnh Thánh Môn tuy mạnh nhưng hiển nhiên không mạnh hơn Đại Phật sơn.

Ngay cả sư phụ Ngu Thiển Hề cũng trầm mặc xuống, nếu như chỉ cần nói ra phương vị của Địch Cửu, mọi chuyện lập tức không còn quan hệ gì với Quảng Tịnh Thánh Môn, thế thì vốn chẳng quan trọng.

Đạo vận thâm trầm lượn lờ xung quanh Khương Đại, đoán chừng ngoại trừ thập đại thiên tài năm đó, chỉ sợ rất khó có cường giả Hỗn Nguyên đủ khả năng tạo thành uy hiếp với ông ta. Hai cường giả Hỗn Nguyên của Đại Phật sơn mới vừa vẫn lạc chính là minh chứng tốt nhất.

Trong thập đại thiên tài năm xưa, Quảng Tịnh Thánh Môn trùng hợp có một người, nàng chính là Huyễn Nguyệt Sam. Thế nhưng Huyễn Nguyệt Sam mất tích đã bao nhiêu năm, một mực không có tin tức gì.

Ngu Thiển Hề hít một hơi thật sâu, dùng ngữ khí nhẹ nhàng trả lời:

- Địch Cửu là Địch Cửu, vãn bối là vãn bối. Xem như vãn bối thật sự đi cùng với hắn đến Hạo Hãn thì hiện tại cũng khó mà biết Địch Cửu ở nơi nào. Huống hồ, vãn bối đã sớm có đạo lữ. Tiền bối nói đùa, vãn bối không dám coi là thật.

Nàng đã nghĩ ra, đối phương có thể tra được nàng, khẳng định là do tu sĩ có mặt ở Luyện Thể Trì lúc đó tiết lộ tin tức.

Trong mắt Khương Đại lóe lên quang mang rồi lập tức biến mất, khống chế phi thuyền cấp tốc đi xa. Ngay lúc ông ta rời đi, một câu nói bất chợt rơi vào bên tai Quảng Tịnh Thánh Môn:

- Trăm ngày sau, Khương Đại ta nhất định sẽ đến Quảng Tịnh Thánh Môn cưới Ngu tiên tử...

- Thiển Hề...

Mạch Đại Linh nhìn Ngu Thiển Hề, ngữ khí có chút nặng nề.

Bà không sợ Khương Đại, thế nhưng sau một trăm ngày nữa, dù Quảng Tịnh Thánh Môn có thể giết ông ta, thế nhưng có thể khẳng định là tông môn đại thương nguyên khí. Chẳng biết bao nhiêu cường giả Quảng Tịnh Thánh Môn phải bỏ mạng, nếu kết quả thật sự đúng như vậy, vậy tương đương với việc Quảng Tịnh Thánh Môn bị xóa tên khỏi Đạo giới.

- Sư phụ, ta thà chết cũng không muốn đi với ông ta đến Đại Hòa điện.

Ngu Thiển Hề dứt khoát nói.

Không đợi Mạch Đại Linh nói chuyện, Nguyên Huệ liền trầm giọng bảo:

- Dã tâm Khương Đại bừng bừng. Sau lần tiêu diệt Úy Lam Thánh Đan tông năm đó, ông ta liền mai danh ẩn tích, không ngờ vừa xuất hiện lại ngựa quen đường cũ, thẳng tay đánh nát Đại Phật sơn sơn môn, thậm chí giết hai vị Hỗn Nguyên Thánh Đế...

- Hừ, đây là do ngũ đại tông môn không đồng lòng, bằng không, ngũ đại tông môn đoàn kết, hơn nữa tìm đến một hai vị thập đại thiên tài năm xưa, vậy Khương Đại tính là gì?

Một phong chủ đứng cạnh lên tiếng.

- Không sai, chính là bởi vì ngũ đại tông môn không đồng lòng cho nên mới bị Khương Đại ức hiếp. Công pháp ông ta tu luyện không thể coi thường, có thể tính như kiêu hùng. Nhìn bề ngoài là vì Thiển Hề mà đến, thế nhưng ta khẳng định dù Thiển Hề chấp nhận đến Đại Hòa điện, ông ta vẫn sẽ tìm tới những lý do khác để động thủ với Quảng Tịnh Thánh Môn. Nói cách khác, những hành động gần đây của Khương Đại chỉ là đang cân nhắc ranh giới cuối cùng của ngũ đại tông môn mà thôi.

- Khương Đại lo lắng ngũ đại tông môn liên hợp lại?

Mạch Đại Linh nghi ngờ hỏi.

- Hẳn là không sai, người này năm đó có cơ hội leo lên vị trí đứng đầu thập đại thiên tài, nhưng hắn hết lần này tới lần khác từ bỏ. Vị trí thứ 6 trong thập đại thiên tài đã đủ để hắn thu được lượng tài nguyên tu luyện cần thiết, vừa đạt được địa vị đầy đủ, vừa không bị nhằm vào. Chỉ là từ đầu đến cuối ta vẫn không rõ, gã ta đang mưu tính điều gì.

Nguyên Huệ nhíu mày.

- Vậy vừa rồi vì cái gì ông ta không động thủ?

Một trưởng lão khác nhíu mày hỏi.

Nguyên Huệ lắc đầu, không trả lời vấn đề này. Chỉ có một mình bà biết tại sao vừa rồi Khương Đại không động thủ. Nguyên nhân là vì Quảng Tịnh Thánh Môn còn có một vị cường giả Hợp Đạo tồn tại, vừa rồi vị cường giả kia kích phát ra một chút uy thế nghiền ép, cưỡng ép dọa lui Khương Đại.

Thế nhưng hành động rời đi của Khương Đại càng khiến Nguyên Huệ thêm lo lắng. Nếu thật sự sợ hãi, vậy Khương Đại sẽ không tuyên bố cưới Ngu Thiển Hề. Một khi Khương Đại đoán được cường giả Hợp Đạo trong Quảng Tịnh Thánh Môn chỉ là sự tồn tại dọa người, có lẽ hậu quả hiện giờ đã vô cùng trầm trọng.

- Tông chủ, sư phụ, ta dự định đi Hư Không Chi Hải.

Ngu Thiển Hề hiểu rõ tình cảnh của mình, nàng không chút do dự đề nghị.