Thế giới thứ chín

Chương 620: Khương Đại phẫn nộ




Trong Hạo Hãn Đại Khư.

Địch Cửu vừa đào xong gốc Tiệt Vân Tiên Quả Thị cuối cùng, hắn khẳng định phía dưới còn có một đầu đạo mạch phẩm chất không tệ, bằng không há có được nhiều Đạo Quả Thụ thế này? Nếu có thêm một đầu đạo mạch cực phẩm thì hắn phát đạt rồi.

Tất cả Đạo Quả Thụ đều được Địch Cửu cẩn thận cắm vào trong thế giới Đệ Cửu, xong xuôi, hắn mới ném một thanh trận kỳ xuống, lần nữa vung tay lên.

Một mảng lớn bùn đất bị Địch Cửu cuốn đi, một cái hố cực lớn xuất hiện trước mặt hắn. Không đợi Địch Cửu kịp phản ứng, Hỗn Độn chi khí đã ào ạt đập vào mặt làm hắn dại ra.

Chỉ vẻn vẹn mấy giây, Địch Cửu đã cảm nhận được tu vi vốn không có động tĩnh bấy lâu nay bắt đầu nới lỏng.

- Đây là Hỗn Độn chi khí?

Địch Cửu ngốc trệ mất một hai giây, bấy giờ mới kịp phản ứng, hắn vội mở một không gian bên trong thế giới Đệ Cửu rồi điên cuồng thu nạp Hỗn Độn chi khí vào.

Thứ này tuyệt đối là chí bảo, Địch Cửu có thể khẳng định về sau Hỗn Độn chi khí sẽ giúp hắn bước vào Hóa Đạo trong thời gian ngắn nhất. So với Hỗn Độn chi khí trước mắt, cực phẩm đạo mạch chẳng đáng là gì.

Trong Thánh âm Châu cũng có Hỗn Độn chi khí, có điều từ khi dung hợp với thế giới Đệ Cửu xong, đám Hỗn Độn chi khí kia đều ở lại trong thế giới Đệ Cửu.

Thế nhưng Địch Cửu càng rõ hơn hết, Hỗn Độn chi khí trong Thánh âm Châu không thể sánh bằng Hỗn Độn chi khí ở nơi này.

Hỗn Độn chi khí trong Thánh âm Châu có trân quý hơn nữa cũng chỉ là Thuần âm Hỗn Độn chi khí, mà Hỗn Độn chi khí nơi đây lại không có thuộc tính, đều nương theo bảo vật do thiên địa sinh ra.

Trong Đạo dịch hội ở Bách Dạ Khí Các lúc trước, một bình chỉ chứa một phần mười Hỗn Độn khí tức trộn lẫn đã bán ra với giá trên trời. Mà Hỗn Độn chi khí nơi này không phải thứ trong bình ngọc kia có thể so sánh, đây mới là khí tức Hỗn Độn thật sự.

Ở bên cạnh loại Hỗn Độn chi khí này một thời gian dài, đừng nói là đạo quả mà ngay cả bảo vật trân quý cũng có phẩm chất kinh người. Khó trách một vườn đạo quả này phát triển không gì sánh được.

Dù tốc độ Địch Cửu có nhanh thì Hỗn Độn chi khí nơi đây vẫn tản mất một phần. Địch Cửu không những cuốn đi toàn bộ Hỗn Độn chi khí, mà ngay cả bùn đất cũng bị hắn chuyển vào thế giới Đệ Cửu.

Lần tiến vào Hạo Hãn Đại Khư này đúng là có thu hoạch không ít, Địch Cửu chỉ muốn ngẩng mặt lên cười thật to. Chờ khi hắn Hóa Đạo xong sẽ tìm một chỗ bế quan để trùng kích Đan Thánh Hóa Đạo.

Một khi tấn cấp lên Đan Thánh Hóa Đạo, hắn liền dùng đạo đan đột phá tu vi, làm tới nước này hắn không tin chẳng thể tiến vào bước hai trong thời gian ngắn.

Chuyện đầu tiên khi đột phá bước hai mà Địch Cửu muốn làm là đạp nát ổ chó của lão già Khương Đại chết tiệt kia.

Nơi đây có nhiều Hỗn độn chi khí thế này, chờ hắn bố trí Tụ Linh đại trận xong sẽ dùng đống lớn Thần Nguyên Đan để bế quan tu luyện…

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Địch Cửu rùng mình một cái, hắn phát hiện bản thân đã quên mất một chuyện quan trọng.

Hỗn Độn chi khí là gì? Đây là bảo vật khai thiên tích địa, vừa rồi hắn mở ra chắc chắn đã bị rất nhiều người cảm ứng được. Nếu còn lưu lại đây bế quan, đoán chừng hắn muốn tìm chết rồi.

Nghĩ đến bản thân có thể gặp nguy hiểm, Địch Cửu là sao dám lưu lại nơi này nữa, hắn thu hồi trận kỳ bằng tốc độ nhanh nhất, điên cuồng xông ra khỏi nơi này, chạy nhanh tới tầng bốn.

Gấp gáp độn đi tại Hạo Hãn Đại Khư chẳng khác nào đâm đầu vào tảng đá, nhưng dù nguy hiểm đi nữa cũng đỡ hơn bị người khác vây giết tại chỗ này.

...

Khương Đại đột ngột dừng lại, bởi vì ông ta vừa cảm nhận được khí tức Hỗn Độn. Ngay lập tức, trong mắt Khương Đại bắn ra một loại khát vọng điên cuồng, đó là Hỗn Độn chi khí a.

Chỉ có một thứ có thể giải thích cho sự xuất hiện của khí tức Hỗn Độn, chính là có bảo vật Hỗn Độn xuất thế.

Dù Ngu Thiển Hề đã rời khỏi Hạo Hãn từ lâu, bất quá muốn tìm được tuyến đường nàng ta đi cũng không khó. Sở dĩ hắn bức bách Ngu Thiển Hề nói ra vị trí của Địch Cửu chỉ vì muốn có một cái cớ mà thôi.

Bây giờ xuất hiện khí tức Hỗn Độn thì Khương Đại làm sao đè nén được nội tâm cuồng hỉ của mình, bằng tốc độ gần như nhanh nhất, ông ta đã có mặt ở nơi phát ra khí tức Hỗn Độn.

Có điều rất nhanh Khương Đại liền phát hiện, vị trí Hỗn Độn xuất hiện và tuyến đường rời đi của Ngu Thiển Hề chẳng mấy chênh lệch.

Đã lâu lắm rồi Khương Đại mới thấy kích động như vậy, lần trước là thời điểm ông ta đạt được Ngũ Phương Kỳ. Bất quá Khương Đại lập tức nghĩ tới đồ vật mình bố trí bị người khác cướp đi, thậm chí Ngũ Phương Kỳ bất giác bị người khác đem tới Đạo giới, mà gia hỏa đó có khả năng cao là Địch Cửu...

...

Vận khí Địch Cửu không tệ, hắn vọt tới lối vào tầng thứ tư ở Hạo Hãn Đại Khư với tốc độ nhanh nhất. Bấy giờ, dù phát sinh một ít nguy hiểm nhưng dựa vào thần niệm cường hãn cùng sự mẫn cảm với quy tắc thiên địa nên hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.

Đứng ở lối vào tầng bốn, Địch Cửu không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp xông lên.

"Phốc!"

Ngay khi Địch Cửu vừa vọt vào, một nhận mang có hình dạng như vòng xoáy quy tắc lập tức bao trùm tới. Dù đã sớm cảm nhận được, Địch Cửu vẫn chẳng cách nào tránh đi, cánh tay hắn đột ngột bị cắt ngang qua.

Không đợi cánh tay rơi xuống đất, một đạo quy tắc sai chỗ đã quét tới, nếu không làm gì thì nó sẽ cuốn cánh tay của hắn đi mất.

Địch Cửu bị hù đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bằng tốc độ nhanh nhất hắn nhảy vào thế giới Đệ Cửu, sau đó thân hình gấp độn tránh xa.

"Bành!"

Cùng lúc đó, một đầu Ngũ hành thú to lớn đánh một quả cầu quy tắc phá toái tới, nếu nó đánh vào hậu tâm Địch Cửu, chẳng những khiến xương cốt hắn bị xé rách còn khiến Địch Cửu bị đánh bay ra ngoài.

Đich Cửu làm gì dám nán lại, lập tức tiến nhập thế giới Đệ Cửu.

Sau khi tiến vào trong, Địch Cửu không nhịn được nữa liền phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hắn gắng gượng ngồi lên, nhanh chóng nối liền cánh tay cụt lại rồi nuốt mấy đạo đan dược chữa thương, thậm chí còn ăn thêm hai viên đạo quả.

Tầng thứ tư này đúng là quá mức đáng sợ, lấy thực lực hiện tại của hắn mà còn chẳng có chỗ náu thân. Nếu không có thế giới Đệ Cửu, chỉ sợ hắn đã lành ít dữ nhiều.

Cánh tay bị quy tắc sai chỗ xoắn nát còn có thể tạo ra. Có điều Địch Cửu hiểu rõ, một khi cánh tay bị hủy thì dù dùng bảo vật làm lại một cánh tay khác, tu vi hắn vẫn như cũ rớt xuống, ngay cả việc nhanh chóng đột phá Hóa Đạo cũng đừng hòng nghĩ tới.

Dù tu luyện Quy Tắc Đạo cũng không được. Đạo hạnh của hắn còn quá nhỏ bé, không tới trình độ nhục thân bị thương vẫn bình yên vô sự được. Nếu giống với mấy lão yêu quái kia, động một tí liền mất đi mấy vạn năm chữa trị đạo cơ, đoán chừng hắn phải nín tới chết mất.

Thế giới Đệ Cửu khác với những thế giới khác, đây là địa phương do Địch Cửu diễn hóa từ đạo tắc thứ chín và Thánh âm Châu mà thành. Bản chất thế giới này là Quy Tắc Đạo của Địch Cửu, sau khi Địch Cửu tiến vào, rất nhanh thế giới Đệ Cửu liền xen lẫn vào quy tắc phá toái xung quanh, bị mảnh vỡ quy tắc phá toái lôi kéo sâu vào tầng thứ tư.

….

Khương Đại đứng trong Đạo Quả Viên đã bị Địch Cửu đào rỗng, hai tay ông ta nắm chặt, trong mắt tràn đầy sự không cam lòng và phẫn nộ.

Nơi này rõ ràng là Đạo Quả Viên, có điều toàn bộ Đạo Quả Thụ đều bị đào rỗng. Không chỉ vậy, phía dưới Đạo Quả Viên đều là Hỗn Độn chi khí.

Có thể khẳng định, tu sĩ đào Đạo Quả Viên lên đã lấy đi hết Hỗn Độn chi khí, ông tới chậm một bước rồi.

Bên ngoài Đạo Quả Viên tồn tại một thần trận đỉnh cấp, dù chính ông ra tay, muốn tiến vào cũng mất mấy ngày. Nếu người đào Đạo Quả Viên là Địch Cửu, ông ta có thể khẳng định Địch Cửu chính là kẻ đang nắm giữ Ngũ Phương Kỳ của ông.

Không phải ông ta xem thường Địch Cửu, thế nhưng nếu không có Ngũ Phương Kỳ, một Dục Đạo sâu kiến như Địch Cửu tuyệt đối không mở ra được đại trận bên ngoài.

- Địch Cửu…

Khương Đại nhìn vào chỗ sâu của tầng thứ ba, ông ta thề nhất định phải bắt được tên Địch Cửu sâu kiến kia.

Những thứ này vốn nên thuộc về ông ta, vậy mà bây giờ bị một con kiến hôi chà đạp, Khương Đại ông ta mà nhịn xuống được thì lấy tư cách gì mà tranh giành Đạo giới?