Dù Ngu Thiển Hề chưa từng thấy qua Ngũ Phương Kỳ thì thời điểm Địch Cửu lấy ra, nàng vẫn cảm giác được mấy lá cờ kia không hề đơn giản. Ngu Thiển Hề từng gặp qua rất nhiều pháp bảo trấn tông, nhưng so với bốn lá cờ này thì chẳng bằng một góc…
Thời điểm Ngu Thiển Hề vẫn đang ngây người thì trận môn bỗng mở ra, khí tức thần nguyên nồng đậm đến cực hạn liền trào tới.
Giờ phút này, Ngu Thiển Hề chẳng còn tâm tư đâu mà nghĩ tới Ngũ Phương Kỳ, nàng kích động không thôi nhìn trận môn vừa mở ra trước mắt, xem như bên trong không có đạo quả thì nơi có thần linh khí nồng đậm này cũng chẳng quá kém.
- Đi vào đi.
Địch Cửu bước trước một bước vào trận môn, Ngu Thiển Hề vừa bước vào theo, hắn liền nhanh tay thu bốn lá cờ lại.
Một mảnh Đạo Quả Viên xanh đỏ giao nhau xuất hiện trước mặt Địch Cửu và Ngu Thiển Hề. Ngu Thiển Hề không nói sai, trong Hạo Hãn Đại Khư thật sự có Đạo Quả Viên.
- Tiệt Vân Tiên Quả, Lôi âm Tuế Nguyệt Quả, Bạch Y Thiên Sơn Quả, Nhật Ly Thần Phong Quả, Thiên Mệnh Đạo Quả...
Trong nháy mắt, Ngu Thiển Hề ngây dại, trong miệng không ngừng thì thào.
Thần niệm của Địch Cửu nhanh chóng quét một vòng xung quanh đây, dù hắn cũng rất kích động nhưng so với Ngu Thiển Hề thì vẫn bình tĩnh hơn nhiều.
Đạo Quả Thụ nơi này có ít nhất hơn một trăm gốc, ngay cả Lôi âm Tuế Nguyệt Quả trân quý nhất cũng có.
Lôi âm Tuế Nguyệt Quả là đạo quả dùng để cảm ngộ Pháp Tắc Thời Gian, có tác dụng rất lớn đối với Địch Cửu. Mặc dù hắn đã đụng tới biên giới Pháp Tắc Thời Gian, thậm chí còn có thần thông Quá Khích, thế nhưng Địch Cửu tự biết Pháp Tắc Thời Gian của mình còn kém xa lắm.
Một khi đụng phải cường giả chân chính, chỉ sợ hắn cũng chẳng đủ để người ta nhét kẽ răng.
Về phần Tử Tiêu Quả, đây là đạo quả dùng để luyện chế Tử Tiêu Đan, thần đan này giúp tu sĩ Dục Đạo có cơ hội cảm ngộ được cơ duyên mà Hóa Đạo.
Còn những đạo quả khác lại chẳng có bao nhiêu tác dụng với Địch Cửu, nhiều nhất chỉ có thể dùng để đổi lấy tài nguyên tu luyện mà thôi, hoặc là luyện chế bọn chúng thành đan dược chữa thương chẳng hạn.
- Địch sư huynh…
Ngu Thiển Hề nhìn sang Địch Cửu, mặc dù nơi đây là nàng dẫn hắn tới, có điều Ngu Thiển hề hiểu rõ, không có Địch Cửu thì dù tìm được Đạo Quả Viên nàng cũng không thể nhìn thấy một vườn đạo quả thế này. Huống hồ chi tầng thứ ba lại đáng sợ thế kia, một mình nàng chắc chắn không vượt qua nổi.
Địch Cửu hiểu rõ ý tứ của Ngu Thiển Hề, nàng ta là muốn hắn tới lấy những đạo quả kia. Tất nhiên Địch Cửu chẳng khách khí, số lượng đạo quả trước mặt đủ để giúp hắn trở thành Đan Thánh Hóa Đạo. Đáng tiếc nơi đây không có đạo quả Đạo nguyên, bằng không hắn thậm chí có thể trở thành Đan Thánh Đạo Nguyên nữa kìa.
- Ngu sư muội, những đạo quả này ngươi lấy một phần đi, còn dư ta sẽ đào cả cây mang đi. Ta có thế giới Chân Linh nên dự tính sẽ cắm đám Đạo Quả Thụ vào trong đó.
Nghe vậy, Ngu Thiển Hề liền chần chừ một lúc, nàng tính sẽ hợp sức với Địch Cửu thu hết đạo quả ở nơi đây đi, nhưng Đạo Quả Thụ thì vẫn lưu lại, chờ sau khi trở về sẽ báo lại với sư phụ, tìm người chuyển bọn chúng về Quảng Tịnh Thánh môn. Không ngờ Địch Cửu lại muốn nhổ hết đám cây ấy đi.
Giá trị của Đạo Quả Thụ tuyệt đối không kém so với đạo quả, thậm chí còn trân quý gấp mấy lần nữa kìa.
- Thế nhưng thế giới Chân Linh không thể nuôi dưỡng được Đạo Quả Thụ đâu Địch sư huynh. Vừa cắm vào đó, đoán chừng chưa cắm xong thì đã chết sạch hết rồi.
Ngu Thiển Hề ăn ngay nói thật, muốn nuôi dưỡng Đạo Quả Thụ không chỉ có thổ nhưỡng là đủ, còn cần một ít bảo vật thiên địa mới có thể nuôi sống được, tỉ như Quy Tắc Nhưỡng chẳng hạn.
Không phải nàng muốn dụ hắn chừa lại những Đạo Quả Thụ này, mà quả thật nàng nghĩ sau khi Địch Cửu đào hết lên, kết quả của đám cây chỉ có một chữ chết.
Địch Cửu bật cười, đáp:
- Ngu sư muội không cần lo, ta có biện pháp giúp Đạo Quả Thụ sống được trong thế giới Chân Linh của ta. Trước mắt muội cứ thu mấy đạo quả này để mang về đi, sau đó ta sẽ lập tức chuyển dời bọn chúng.
Thấy Địch Cửu quyết tâm như vậy, Ngu Thiển Hề chỉ có thể nghe theo.
Địch Cửu nhìn qua một chút, Ngu Thiển Hề vẫn biết bản thân tới được nơi đây là nhờ ai, nàng ta chỉ hái khoảng ba phần đạo quả, đại đa số đều không đụng vào.
- Địch sư huynh, huynh bắt đầu đào Đạo Quả Thụ đi. Bất quá trước khi đào ta đề nghị huynh nên hái những đạo quả tốt nhất xuống. Bằng không một khi đại thụ rời khỏi mặt đất, hiệu quả sẽ yếu đi nhiều.
Sau khi ngắt đủ số đạo quả mình cần, Ngu Thiển Hề bèn góp ý một chút.
- Ngu sư muội, ta dự tính sẽ bế quan tu luyện ở chỗ này một thời gian. Nếu muội nguyện ý, ta sẽ dẫn muội về tầng hai, muội thấy sao?
Địch Cửu sẽ không đào Đạo Quả Thụ trước mặt Ngu Thiển Hề.
Dù hắn tin chắc Ngu Thiển Hề sẽ không cảm giác được thế giới Đệ Cửu, nhưng ai biết khi nào nàng ta đột ngột phát hiện ra, đó không phải là chuyện nhỏ gì cho cam. Hắn đã đắc tội đủ nhiều rồi, thêm một Quảng Tịnh Thánh Môn thì hắn đừng hòng ở lại Đạo giới nữa.
Ngu Thiển Hề biết vật đã tới tay nên Địch Cửu không muốn tiếp tục tổ đội với nàng. Mà nàng cũng không khác gì, ở tầng ba này, bất kể làm gì nàng cũng phải dựa vào Địch Cửu mới sống sót được.
- Vậy làm phiền Địch sư huynh rồi.
Tầng hai Hạo Hãn Đại Khư không sao, thế nhưng Ngu Thiển Hề không dám đơn độc đi lại một mình giữa tầng ba.
Tất nhiên Địch Cửu không ngại phiền, thời điểm đi ra vì không cần tìm Đạo Quả Viên nên chỉ cần hơn mười ngày liền tới nơi.
Sau khi tiễn Ngu Thiển Hề đi, chuyện đầu tiên Địch Cửu làm là bắt đầu đào Đạo Quả Thụ ở nơi đây.
Dù không có đạo quả Đạo Nguyên cấp bốn trở lên thì Địch Cửu vẫn rất hài lòng với kết quả trước mắt. Đống đạo quả này đủ để hắn bước vào cảnh giới Đan Thánh Hóa Đạo. Tại Đạo giới, địa vị Đan Thần Hóa Đạo kém xa tít tắp so với Đan Thánh Hóa Đạo.
Nếu không luyện ra được đạo đan thì chỉ có thể vĩnh viễn là Đan Thần mà thôi, chỉ khi thành công cho ra đời đạo đan mới đột phá được Đan Thánh.
….
Quảng Tịnh Thánh Môn là một trong Ngũ đại tông môn của Đạo giới, địa vị tất nhiên không thể nghi ngờ.
Thế nhưng hôm nay hộ trận của Quảng Tịnh Thánh Môn lại bị người ngăn trở, mặt dù chưa oanh động hộ trận, bất quá cũng chẳng khác nào khiêu khích người khác.
- Khương Điện chủ, ngươi cũng là Tông chủ một phương tại Đạo giới, vì sao lại ngăn trở ở hộ trận Tông môn ta?
Người nói chuyện là một vị đạo cô trung niên thanh tú, bà chính là Thánh Môn Tông chủ Nguyên Huệ.
Nguyên Huệ là cường giả Hỗn Nguyên trung kỳ, là một người hiền lành, có thể nói là một trong những cường giả có nhân duyên tốt số một số hai tại Đạo giới.
Ngược lại Khương Đại chỉ ôm quyền nói:
- Ta muốn gặp đệ tử Ngu Thiển Hề của quý Tông môn, không biết có thể kêu nàng ta ra được không, ta chỉ cần hỏi nàng ta mấy vấn đề là được.
Nghe xong, Nguyên Huệ chỉ nhíu mày chứ chưa đáp lời ngay. Ngu Thiển Hề không phải đệ tử trực thuộc của bà, thế nhưng nàng là mỹ nữ đệ nhất tại Đạo giới, bà không mong đệ tử môn hạ có bất kỳ quan hệ gì với Khương Đại. Nhớ tới việc Úy Lam Thánh Đan tông đắc tội Khương Đại năm đó mà xem, bị Khương Đại trực tiếp diệt tông. Mà chủ yếu là vì đệ tử môn hạ Nhiếp Cận của họ từ chối làm người phối ngẫu.
Năm đó Khương Đại là người đứng thứ sáu trong thập đại thiên tài, có điều Nguyên Huệ hiểu rõ, sức chiến đấu của Khương Đại đủ khả năng đứng trong ba thứ hạng đầu. Sở dĩ xếp thứ sáu là vì Khương Đại không tham gia tranh đoạt năm vị trí đầu mà thôi.
Sự thật chứng minh bà không nhìn nhầm, Úy Lam Thánh Đan tông đắc tội Khương Đại nên gánh hậu quả diệt môn. Trước đây không lâu, Nguyên Huệ còn nhận được tin Khương Đại phá vỡ đại môn của Đại Phật Sơn, giết chết hai Hỗn Nguyên Thánh Đế là Khan Tịch và Thường Hư.
- Khương Điện chủ, đệ tử của ta đã ra ngoài thí luyện, đến giờ vẫn chưa về.
Người đáp lời là một nữ tử đứng bên người Nguyên Huệ, bà chính là sư phụ của Ngu Thiển Hề, tên Mạch Đại Linh.
Nghe vậy, Khương Đại liền mỉm cười, không nhanh không chậm nói:
- Nàng ta tới Hạo Hãn Đại Khư để thí luyện đúng không, chỉ cần ngươi truyền một đạo tin tức kêu nàng trở về là được rồi...
Nếu không phải việc tìm người ở Hạo Hãn Đại Khư khá là gian nan, ông cũng lười tới Quảng Tịnh Thánh Môn.
Khương Đại đang nói thì đột ngột dừng lại, ông đã nhìn thấy một chiếc phi thuyền từ xa đang chuẩn bị đáp xuống, lấy thần niệm cường đại của ông ta liền nhanh chóng nhận ra nữ tử đang ngồi trên phi thuyền chính là Ngu Thiển Hề.