Thế giới thứ chín

Chương 618: Thần Trận Vương Cấp Bốn




Địch Cửu liên tục ném trận kỳ xuống, muốn phá vỡ Ẩn Nặc pháp trận này, trước hết phải khiến nó lộ ra.

Chỉ là hắn bố trí mấy cái Phương Vị đại trận, thậm chí còn bố trí cả Bạo Liệt Trận để nổ tung khu vực này, thế nhưng Ẩn Nặc đại trận vẫn chẳng hề lộ ra chút nào.

- Địch sư huynh, chắc hẳn đẳng cấp Ẩn Nặc Trận đó rất cao, chúng ta chỉ sợ...

Ngu Thiển Hề trông thấy Địch Cửu bận rộn nửa ngày mà không mang lại hiệu quả gì khiến nàng hơi nhụt chí.

Địch Cửu biết bố trí Phương Vị đại trận cùng Bạo Liệt Trận, còn nàng lại không giúp gì được.

Địch Cửu khoát khoát tay:

- Ngươi ở một bên an tĩnh chờ đi, để ta thôi diễn một chút.

Trình độ Trận Đạo của hắn đã là Thần Trận sư cấp ba đỉnh phong, chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể bố trí được thần trận cấp bốn.

Tại Đạo giới, tu sĩ có thể bố trí thần trận từ cấp bốn đến cấp sáu đều được xưng Thần Trận Vương. Một khi thăng cấp lên Thần Trận Vương, xét trên địa vị, Thần Trận Vương hoàn toàn không thua kém gì cường giả Đạo Nguyên. Hơn nữa tính trên toàn Đạo giới, Thần Trận Vương thưa thớt hơn cường giả Đạo Nguyên rất nhiều.

Địch Cửu bắt đầu thôi diễn trận pháp, Ngu Thiển Hề chỉ có thể ở bên cạnh chờ đợi. Tuy tu vi của nàng không khác Địch Cửu lắm, nhưng nói đến Trận Đạo thì hai người chênh lệch mười vạn tám ngàn cấp bậc.

Chỉ cần đứng yên một chỗ, lại thêm hộ trận bảo vệ, mặc dù ngẫu nhiên có mảnh vỡ quy tắc phá toái cuốn qua, Ngu Thiển Hề vẫn có thể ngăn cản. Bất quá nàng không cách nào tu luyện, cũng chẳng thể làm bất cứ chuyện gì, chỉ biết đứng nhìn Địch Cửu cảm ngộ Trận Đạo.

Thời gian dần trôi qua, Địch Cửu hồn nhiên lâm vào việc thôi diễn Ẩn Nặc đại trận này. Ban đầu, Địch Cửu trong mắt Ngu Thiển Hề rất rõ ràng, trải qua quá trình thôi diễn đại trận, thân hình của hắn dần dần mông lung, cuối cùng thậm chí biến thành từng tia đạo vận.

Ngu Thiển Hề thật sự kinh hãi, làm đệ tử hạch tâm Quảng Tịnh Thánh Môn, nàng tự nhiên từng được lắng nghe cường giả Hỗn Nguyên luận đạo. Một khi cường giả Hỗn Nguyên luận đạo đến một trình độ nhất định, quanh thân họ đều sẽ được đạo vận bao lấy, thậm chí mỗi một chữ phát ra đều bao bọc khí tức đạo. Người có đạo ngấn cường hãn, một vùng không gian thân thể sẽ có đại đạo đạo vận quanh quẩn.

Địch Cửu mới tu vi gì? Nhiều nhất chỉ là Dục Đạo mà thôi, thậm chí còn kém bước thứ hai rất xa. Nhưng lúc này nàng lại hoàn toàn không cảm giác được hắn mà chỉ có thể cảm nhận được đạo vận lưu chuyển xung quanh.

Ngu Thiển Hề lần nữa cảm nhận được sự khác biệt giữa Địch Cửu và các tu sĩ bình thường khác. Giống như tiếng chuông thức tỉnh, gõ vào chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng. Ngu Thiển Hề hoàn toàn quên đi truyền thừa ban đầu của mình, bắt đầu cảm ngộ vô thượng đại đạo của Địch Cửu.

Dù có một ít quy tắc nhận mang quét tới, Ngu Thiển Hề sẽ theo bản năng né trách, thậm chí không cần phí nhiều khí lực.

Thời gian ba năm thoáng cái đã qua, Địch Cửu đột nhiên mở mắt, đại đạo quanh người hắn lập tức biến mất.

Sau ba năm thôi diễn, trình độ Trận Đạo của Địch Cửu đã bước vào cấp bốn, nói cách khác, hiện tại hắn là cấp bốn Thần Trận sư hàng thật giá thật. Nếu hiện tại bố trí Liên Hoàn Khốn Sát Trận đánh lén đầu đà, Địch Cửu hoàn toàn nắm chắc xử lý đối phương.

- Địch sư huynh...

Địch Cửu vừa tỉnh dậy, Ngu Thiển Hề đang cảm ngộ đột nhiên bị đánh gãy.

- Ta thử lại lần nữa xem có được hay không.

Địch Cửu gật đầu với Ngu Thiển Hề, trong lúc hắn cảm ngộ dấu vết Ẩn Nặc đại trận, Ngu Thiển Hề cũng đang cảm ngộ Trận Đạo của hắn. Địch Cửu chẳng để ý chuyện này lắm, trừ phi đích thân hắn dạy Quy Tắc Đạo, ngoài ra người khác cảm ngộ bất quá là học được một chút da lông mà thôi.

Địch Cửu cho rằng đấy chỉ là một chút da lông, thế nhưng Ngu Thiển Hề lại không nghĩ như vậy, nếu đổi thành bất kì tu sĩ nào khác cũng đều sẽ không nghĩ như thế.

Nàng khom người thi lễ với Địch Cửu:

- Địch sư huynh, ta đi theo ngươi bế quan ba năm, thu hoạch được không ít, đa tạ.

Lúc đầu nàng chỉ có thể miễn cưỡng bố trí được nửa cái thần trận, hiện tại Ngu Thiển Hề dám khẳng định, mình có khả năng dễ dàng bố trí được thần trận cấp một, nếu cho nàng thêm một chút thời gian, nàng sẽ mau chóng đột phá đến cấp hai Thần Trận sư.

Người khác cần tốn hao vài vạn năm, thậm chí mấy chục vạn năm mới có thể vượt qua lạch trời, nàng chỉ cần ở bên cạnh Địch Cửu vài năm là được.

Bởi vậy có thể thấy Địch Cửu nghịch thiên cỡ nào.

Địch Cửu lại thử ném trận kỳ xuống, một lúc lâu sau, hắn lần nữa thất vọng, dù đã đột phá đến cấp bốn Thần Trận Vương, hắn vẫn không thể mở ra Phòng Ngự đại trận ẩn nấp này.

- Địch sư huynh, nếu không đợi thêm mấy năm nữa rồi lại tới?

Ngu Thiển Hề biết rõ trình độ Trận Đạo của Địch Cửu đã tiến bộ mà vẫn mở không được đại trận, có thể thấy cái hộ trận ẩn nấp này cường hãn bao nhiêu.

Địch Cửu nhíu mày, hắn không có nhiều thời giờ như vậy.

Chưa tính đến việc Địch Cửu phải có đạo quả để tấn cấp Đan Thánh, chỉ riêng tu luyện thông thường đã cần đại lượng đạo quả. Hắn tấn cấp quá nhanh, dù tu luyện khai thiên tích địa Quy Tắc Đại Đạo thì cũng vô pháp trong thời gian ngắn nhất bước vào Hóa Đạo. Hiện tại chỉ đành phải mượn nhờ đạo quả hoặc đạo đan.

Không phải Địch Cửu vội vã muốn gia tăng thực lực, mà là Khương Đại đã phát lệnh truy nã hắn. Hắn làm hỏng chuyện tốt của Khương Đại, nếu bị bắt, kết quả nhất định sẽ là thần hồn câu diệt.

Địch Cửu nhìn Đạo Quả Viên gần trong gang tấc, do dự một lát rồi quay sang nói với Ngu Thiển Hề:

- Ngu sư muội, ta muốn bố trí một cái Ẩn Nặc Trận, sau đó tiếp tục thử cảm ngộ một đoạn thời gian. Nếu lần này không được thì quên đi.

- Được.

Ngu Thiển Hề chẳng hề suy nghĩ nhiều, nàng và Địch Cửu tổ đội đến bây giờ đã được mấy năm, mặc dù không tiếp xúc nhiều, tuy nhiên ấn tượng về Địch Cửu rất khác biệt so với những tu sĩ khác.

Địch Cửu chỉ cần mất chút ít thời gian liền bố trí thành công một cái Ẩn Nặc đại trận cấp bốn. Sau đó hắn lập tức tiến vào Đệ Cửu thế giới.

Thần Trận Vương cấp bốn vẫn mở không được hộ trận ẩn nấp này, đổi thành những người khác đoán chừng đã bó tay, chỉ có thể làm như Ngu Thiển Hề nói, trước hết rời khỏi đây, chờ tương lai thực lực tăng lên rồi lại tới thử.

Địch Cửu còn có biện pháp cuối cùng, đó chính là Ngũ Phương Kỳ. Trước khi đến Đại Đạo lĩnh, Địch Cửu khẳng định không chút do dự lấy Ngũ Phương Kỳ ra. Hiện tại hắn không dám quang minh chính đại làm thế nữa, chuyện ở Đại Đạo lĩnh cho thấy việc hắn sử dụng Ngũ Phương Kỳ rất có thể đã bị Khương Đại nhận ra.

Nếu ở Đại Đạo lĩnh đã bị Khương Đại phát giác, ai có thể khẳng định Khương Đại sẽ không phát hiện được tại Hạo Hãn Đại Khư?

Khương Đại có thể phát giác Ngũ Phương Kỳ, khẳng định là vì mình chưa hoàn toàn luyện hóa nó, trong đó vẫn còn ấn ký của Khương Đại. Đổi thành trước đây, Địch Cửu sẽ không định luyện hóa Ngũ Phương Kỳ lần nữa. Tuy nhiên hiện tại Đạo Hỏa Quang Minh Tinh Không đã tấn cấp đến hạ phẩm Thần Diễm đỉnh phong, có lẽ sẽ tìm ra được vấn đề.

Đạo Hỏa xuất hiện, Địch Cửu lập tức ném Ly Địa Diễm Quang Kỳ vào trong Đạo Hỏa, sau đó vận chuyển quy tắc chu thiên, toàn lực luyện hóa.

Dù ở ngay trong Đệ Cửu thế giới, Địch Cửu vẫn cần mất mấy ngày mới luyện hóa được toàn bộ cấm chế trong Ly Địa Diễm Quang Kỳ.

Quả nhiên đúng như dự đoán, lần này rõ ràng bắt được một tia ấn ký. Điều khiến Địch Cửu khâm phục chính là ấn ký ấy dung hợp làm một thể với Ly Địa Diễm Quang Kỳ. Nếu như không biết thì chắc chắn không thể nhận ra vấn đề.

Lúc trước khi luyện hóa món đồ này tại Tiên giới, Địch Cửu cứ ngỡ cái ấn ký đặc thù đó là cấm chế của Ly Địa Diễm Quang Kỳ nên bỏ qua. Bởi vậy có thể thấy được trình độ Trận Đạo của Khương Đại mạnh cỡ nào.

Địch Cửu thầm cảm thán, mình quyết định tìm đồ cho Đạo Hỏa tấn cấp đến Thần Diễm là chính xác. Nếu như không có Thần Diễm, dù tìm được ấn ký này thì cũng chưa chắc có thể tước đoạt ra.

Lần này Địch Cửu chỉ hao tốn chút thời gian đã thành công tước đoạt ấn ký ra khỏi Ly Địa Diễm Quang Kỳ.

Sau đó, hắn lần lượt tìm được ấn ký trên tam kỳ còn lại. Địch Cửu tước đoạt cả bốn cái ấn ký, lặp đi lặp lại kiểm tra mấy lần, cảm thấy không có vấn đề gì rồi mới rời khỏi Đệ Cửu thế giới.

Nếu như vậy mà vẫn bị Khương Đại tìm tới cửa, vậy Địch Cửu chỉ đành nhận mệnh.

- Địch sư huynh, thế nào?

Ngu Thiển Hề trông thấy Địch Cửu đi ra, lập tức hỏi.

- Ta thử xem.

Địch Cửu ném một cây trận kỳ xuống, sau đó dựa theo phương vị mà bố trí Ngũ Phương Kỳ.

-