Thế giới thứ chín

Chương 616: Địch Cửu luận đạo




Tất nhiên Ngũ Hành thú ở tầng thứ hai có trí lực cao hơn so với tầng một, Địch Cửu chém xong mấy trăm đầu Ngũ Hành thú thì số còn lại tự động giải tán.

Vậy cũng được sao?

Trong khi Ngu Thiển Hề còn đang ngây người, từng đàn Ngũ Hành thú lần lượt vọt tới, nàng ta căn bản không nghĩ sẽ động thủ. Nhiều đầu thú thế này, nếu động thủ chỉ có con đường chết.

- Đi thôi.

Địch Cửu thu hồi Thiên Sa Đao, vô cùng hài lòng lên tiếng. Phần hài lòng này đều là vì Thiên Sa Đao, bây giờ mà có người muốn đổi với hắn bằng một thanh Thần khí cực phẩm khác, Địch Cửu cũng chẳng nguyện ý.

- Địch sư huynh, bất kỳ người nào trong Thập đại thiên tài mạnh nhất của Đạo giới đều kém so với huynh.

Ngu Thiển Hề thở dài một hơi, kính phục nói.

Khó trách Ma Diệp Cửu không có hứng thú với Ẩn Thánh luận đạo, nguyên lai thiên tài chân chính quả thật không tới dự hội giao lưu kia. Chính nàng cũng là Thập đại thiên tài, cơ mà so với Địch Cửu, Ngu Thiển Hề tự thấy mình kém người ta không chỉ là một bậc. Đứng trước mặt Địch Cửu, Ẩn Thánh giao lưu hội chẳng khác nào trò cười.

Địch Cửu nghe vậy chỉ mỉm cười mà không trả lời. Cho tới tận bây giờ, mục tiêu của hắn đâu phải Thập đại thiên tài gì đó của Đạo giới, mà là người mạnh nhất từ trước tới nay trong Thập đại thiên tài. Khương Đại và Hư Bạch Thương mới là đối thủ của hắn.

- Địch sư huynh, quy tắc ở tầng hai khá hỗn loạn, khắp nơi đều là vòng xoáy quy tắc phá toái, một khi vận dụng thần nguyên, chẳng mấy chốc sẽ hòa chung với mảnh vỡ quy tắc, không còn nơi náu thân. Ngũ Hành thú nơi đây là sự tồn tại đặc thù mới như cá gặp nước vậy. Địch sư huynh làm sao dùng được thần nguyên để chiến đấu với Ngũ Hành thú?

Ngu Thiển Hề biết mình không nên hỏi ra những lời này, có điều nàng thật sự tò mò quá rồi. Nếu nàng cũng có khả năng này, như vậy thực lực sẽ tiến bộ rất nhiều.

Thấy Ngu Thiển Hề không hỏi mình về Phòng Ngự đại trận, ngược lại Địch Cửu mới nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại hắn vẫn đang hợp tác với Ngu Thiển Hề, nếu nàng ta hỏi thăm thật, hắn không trả lời thành ra không tốt, trả lời thật lại không được.

Địch Cửu chỉ trầm ngâm một lát rồi đáp:

- Đạo vốn đến từ tự nhiên, vạn vật vũ trụ trong mắt ta đều có quy tắc, cấu thành những quy tắc này là từ ngàn vạn cơ sở pháp tắc khác biệt. Mặc dù Hạo Hãn Đại Khư có quy tắc vỡ vụn hỗn loạn thì vẫn là một không gian của tự nhiên. Chỉ cần cảm ngộ được không gian quy tắc phá toái của nơi này, thậm chí cảm ngộ được cơ sở pháp tắc tạo dựng thành những quy tắc phá toái, hết thảy đều trở nên đơn giản. Đương nhiên, vấn đề này nói nghe là vậy, có điều làm được thì rất khó. Đầu tiên ngươi phải tìm hiểu rõ những cơ sở pháp tắc phá toái kia, sau đó cảm ngộ từng cái, quan trọng là thực lực ngươi phải đủ cao. Dù ta có thể lý giải được đại đa số các pháp tắc cơ sở nhưng thực lực không đủ. Vì thế có lên được tầng thứ ba cũng chưa chắc vào được tầng thứ tư và thứ năm…

- Địch sư huynh, xem như tu luyện tới cực hạn thì tuổi thọ vẫn hạn chế, những pháp tắc cơ sở phá toái này đa phần không có lợi cho chúng ta. Thay vì tốn thời gian đi cảm ngộ những thứ vô dụng, vì sao không cảm ngộ pháp tắc thần thông mình cần? Thậm chí nâng cao tu vi bản thân?

Ngu Thiển Hề khó hiểu hỏi.

Địch Cửu nghe vậy liền bật cười:

- Vô dụng ư? Rất nhiều tu sĩ tu luyện thần thông đều biết thần thông đó là do cơ sở pháp tắc nào thôi diễn thành, sau đó nghĩ hết cách mà cảm ngộ cơ sở pháp tắc nọ, có điều họ không biết giữa vũ trụ kia, bất kỳ cơ sở pháp tắc nào cũng có liên hệ lẫn nhau. Bởi vì tu luyện thần thông mới cần cảm ngộ pháp tắc là sai lầm lớn. Nguyên tắc của ta là lý giải cơ sở pháp tắc trong vũ trụ xong mới dung hội thần thông.

Tỉ như dính tới một loại thần thông về Pháp Tắc Không Gian, nếu ngươi hiểu cơ sở pháp tắc Không Gian, nắm trong tay một môn thần thông Pháp Tắc Không Gian, thì dù người người khác hiểu cơ sở Pháp Tắc Không Gian vẫn phải để ý tới thời gian, thậm chí là cơ sở Pháp Tắc Ngũ Hành, coi như tu vi của ngươi mạnh hơn người khác đi nữa, thần thông cũng chưa chắc mạnh hơn, đây chính là lý giải về việc dung hội pháp tắc của ta…

Nghe tới đây, Ngu Thiển Hề dại ra, đúng như Địch Cửu nói, thời điểm nàng tu luyện một môn thần thông nào đó, sau khi biết nó dính tới cơ sở pháp tắc nào sẽ bắt đầu cảm nhận cơ sở pháp tắc đó.

- Có điều vũ trụ mênh mông, pháp tắc có ngàn vạn, thậm chí là vô cùng vô tận, làm sao mà cảm ngộ được nhiều như vậy? Này chẳng phải không còn thời gian tu luyện hay sao?

Ngu Thiển Hề thì thào tự hỏi.

Địch Cửu từ tốn đáp:

- Thế nên tu đạo là một quá trình khá dài, xem như cố gắng cả đời cũng vô pháp cảm ngộ toàn bộ cơ sở pháp tắc của vũ trụ, bất quá chỉ cần biết rằng, bản thân ngươi còn tiếp tục cảm ngộ là được…

Việc này đúng là Địch Cửu ngồi nói chuyện không đau eo, hắn tu luyện là Quy Tắc Đại Đạo, nếu đụng phải cơ sở pháp tắc xung quanh, hắn có thể tùy thời cảm ngộ.

Thế nhưng Ngu Thiển Hề lại khác, người ta tu luyện không phải Quy Tắc Đại Đạo a. Chính như nàng nói, nếu toàn bộ thời gian đều dùng để cảm ngộ cơ sở pháp tắc thì nàng tu luyện bằng cách nào?

Địch Cửu mặc kệ việc Ngu Thiển Hề có thời gian hay không, dù sao hắn chỉ có thể nói ra những gì hắn biết, Ngu Thiển Hề cảm nhận được hay không, không liên quan tới hắn.

Với luận đạo này của Địch Cửu, Ngu Thiển Hề nghe mà như si như say, nàng vẫn cảm giác Địch Cửu mở ra một cánh cửa mới cho mình, khiến nàng nhìn ra được phương hướng mới của đại đạo.

Vì cảm tạ Ngu Thiển Hề dẫn mình vào Hạo Hãn Đại Khư, thậm chí còn giúp mình tìm Đạo Quả Viên, Địch Cửu liền thoải mái chia sẻ những vật phẩm hắn tìm thấy trên đường đi cho nàng ta.

Hạo Hãn Đại Khư nguy hiểm trùng điệp, hai người cứ thế bất tri bất giác đi tới tầng thứ ba.

Địch Cửu nói rất nhiều thứ nhưng Ngu Thiển Hề đều không làm được. Bất quá Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, xem như chính mình khai sáng đại đạo thì thời gian mấy tháng ngắn ngủi cũng giúp nàng ta thu hoạch được không ít.

- Nhanh thế à?

Ngu Thiển Hề nhìn về hướng cầu thang màu xám đi tới tầng ba, theo bản năng mà cảm thán một câu.

Địch Cửu không nói nữa, lấy thực lực hiện tại của hắn, dù là tầng hai thì dẫn theo Ngu Thiển Hề cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng tầng ba lại khác, hắn không dám tùy ý đi dạo ở đây.

Đây là lần đầu tiên hắn tới nơi này.

- Địch sư huynh, đa tạ ngươi giúp ta giải đạo. Tầng ba ở Hạo Hãn Đại Khư nguy hiểm hơn mấy lần so với tầng hai, ta nghe nói còn có pháp tắc sụp đổ…

Dù Ngu Thển Hề muốn nghe Địch Cửu luận đạo nữa thì nội tâm nàng hiểu rõ tầng ba nguy hiểm cỡ nào.

Lần này xem như Ngu Thiển Hề không nói, Địch Cửu cũng chẳng có ý tiếp tục lý giải đại đạo của mình cho nàng ta. Hắn cảm thấy hắn đã bỏ ra đủ cho việc Ngu Thiển Hề giúp mình lấy được đạo quả rồi.

Lúc này, Địch Cửu cẩn thận bước lên cầu thang, tiến vào tầng ba, Ngu Thiển Hề cũng cẩn thận đi sau lưng hắn. Tầng ba của Hạo Hãn Đại Khư quá mức nguy hiểm, chưa chắc Địch Cửu có thể bảo vệ nàng. Một khi gặp nguy hiểm mà nói, Ngu Thiển Hề vẫn phải tự dựa vào bản thân.

"Phốc!"

Huyết quang nổ tung, Địch Cửu vừa bước vào tầng thứ ba liền bị một đạo quy tắc cuồng liệt bao trùm, dù Địch Cửu thời thời khắc khắc phòng bị vẫn không tránh khỏi việc bị thương.

Địch Cửu vội vã dẫn theo Ngu Thiển Hề độn đi, tránh cho việc nàng ta mất mạng ở chỗ này.

- Tạ ơn Địch sư huynh, huynh lại cứu ta một mạng.

Sau khi an toàn, Ngu Thiển Hề một thân đầy mồ hôi lạnh, dè dặt cảm tạ hắn.

Quyết định tới tìm Địch Cửu đúng là không sai, lúc đầu nàng còn muốn hợp tác với Bạch Trường Dịch, bây giờ nghĩ lại, dù hắn ta có lên được tới tầng ba cũng vô pháp chiếu cố nàng. Ngu Thiển Hề cũng biết bản thân phải cẩn thận hơn, thế nhưng loại nguy hiểm này không phải cứ cẩn thận là đề phòng được, đây là vấn đề về thực lực.

Trong nội tâm Ngu Thiển hề càng kinh hãi không thôi, nàng không biết thần thông khi nãy Địch Cửu dùng là gì, tại nơi mà quy tắc thiên địa bị tàn phá thế này mà có thể tùy thời bỏ chạy. Việc này dính tới thủ đoạn thần thông của Địch Cửu, nàng thật không có ý tứ hỏi nữa.

Địch Cửu khoát tay:

- Nếu đã tổ đội, tất nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau….

Hắn còn chưa dứt lời, lần nữa dẫn theo Ngu Thiển Hề di chuyển thêm mấy trượng, sau khi đáp xuống, Địch Cửu biến mất vô tung vô ảnh.

Ngu Thiển Hề kinh hồn tán đảm nhìn về nơi Địch Cửu vừa biến mất, ngay cả lên tiếng cũng chẳng cần. Nơi vừa sụp đổ khi nãy chắc chắn là quy tắc phá toái sụp đổ, không nhờ Địch Cửu mà nói, khả năng cao nàng đã bị quy tắc cuốn trôi luôn rồi.

Kết quả của việc đó có hai khả năng, một là bị quy tắc xoắn thành bã vụn hoặc lâm vào không gian giới vực không biết tên. Loại quy tắc sụp đổ này là thứ khó cảm nhận được nhất, trước khi quy tắc sụp đổ, Địch Cửu vậy mà phát hiện ra, từ đó thấy được lý giải của Địch Cửu với quy tắc thiên địa mạnh hơn Ngu Thiển Hề không chỉ một bậc.

Lúc này, trong lòng Địch Cửu kinh hỉ, tu luyện tại tầng thứ ba tốt hơn nhiều so với tầng thứ hai. Địch Cửu vừa bước vào Dục Đạo không lâu liền ngừng lại, ngay cả luyện thể cũng thế, sau khi đột phá Tiên Thần Thể viên mãn xong cũng chẳng tiến thêm tấc nào nữa. Chờ tìm được Đạo Quả Viên, lấy đạo quả xong, hắn sẽ dẫn Ngu Thiển Hề về tầng thứ hai, sau đó trở về tầng thứ ba tu luyện.

Tiến lên tầng thứ ba xong, chỉ thị từ cốt giản kia ngày càng rõ ràng.

Dù Địch Cửu có cẩn thận hơn nữa thì hai tháng sau trên người vẫn chồng chất vết thương. Có một lần cánh tay thiếu chút nữa là bị quy tắc sai chỗ giảo rớt. Ngược lại, Ngu Thiển Hề được hắn bảo vệ chặt chẽ chỉ bị thương nhẹ, việc này khiến nàng ta cảm kích vô cùng.

Nếu không nhờ Địch Cửu, đừng bảo là vết thương nhẹ, ngay cả xương vụn cũng chẳng còn. Trong suy nghĩ của Ngu Thiển Hề, dựa vào thực lực của nàng, muốn vào tầng ba không đột phá Đạo Nguyên sợ rằng không được. Địch sư huynh này đúng là nghịch thiên, đáng tiếc đã bị Khương Đại để mắt tới, bằng không….

- Đến rồi, hẳn Đạo Quả Viên ở chỗ này.

Địch Cửu đánh gãy suy nghĩ của Ngu Thiển Hề.

- Nhưng nơi đây đâu có gì...

Nhìn một mảnh tối tăm mờ mịt đất cát, Ngu Thiển Hề nói theo bản năng.

Địch Cửu cười ha hả:

- Nếu có người nhìn ra thì đoán chừng Đạo Quả Viên không đến phiên chúng ta nữa.

Thứ hắn tu luyện là Quy Tắc Đạo, sớm đã thấy sự ba động từ pháp trận tự nhiên, rất rõ ràng, nơi đây được hộ trận tự nhiên bảo vệ.