Sau khi rời khỏi Đệ Cửu thế giới, Địch Cửu lấy ra một đống Thần Nguyên Đan, điên cuồng gia tăng thực lực của mình.
Chỉ là dù tốc độ tấn cấp của hắn rất nhanh, lại cộng thêm Thần Nguyên Đan cùng nhiều loại đan dược phụ trợ, kết quả vẫn khó tiến thêm một bước.
...
Một năm sau, Địch Cửu nhận được tin tức của Ngu Thiển Hề.
Địch Cửu thở dài, thu thập trận kỳ, trong hơn một năm bế quan vừa rồi, ngoại trừ thần nguyên càng thêm cô đọng ra thì tu vi của hắn không hề có chút tiến triển nào.
- Địch sư huynh, cám ơn ngươi đã đợi ta.
Vì tốn thời gian tìm kiếm mất mấy năm tại Hạo Hãn Đại Khư, trên người Ngu Thiển Hề có thêm một phần cảm giác tang thương. Khăn lụa mà nàng một mực che mặt đã bay đâu mất.
Địch Cửu thầm than nữ nhân này quả thực rất xinh đẹp, bất quá cảm xúc buồn bã của Ngu Thiển Hề thể hiện rõ ràng đến mức Địch Cửu có thể cảm nhận được, hắn đoán chừng Ngu Thiển Hề cũng không đạt được thứ mà nàng cần.
- Không có gì, hơn nữa mấy năm qua ta còn có thu hoạch không nhỏ. Đi thôi, chúng ta đi lên tầng thứ hai.
Địch Cửu khách sáo đáp lại.
Hắn đích thật thu hoạch không ít, Thiên Sa Đao tấn cấp đến trung phẩm Thần khí, quan trọng hơn là bản thân hắn trở thành Đạo Nguyên Đan Thần.
Chỉ bằng danh tiếng Đạo Nguyên Đan Thần, xem như hắn đã có được lượng tài nguyên tu luyện vô hạn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn không đắc tội Khương Đại.
Ngu Thiển Hề khom người thi lễ với Địch Cửu:
- Địch sư huynh, ta có một vị đồng môn sư tỷ vẫn lạc tại Hạo Hãn Đại Khư, nàng tên là Ôn Tịch Nhi. Trước đó tông môn ta đã phái rất nhiều người đến nhưng vẫn chưa tìm thấy. Nếu như điều kiện cho phép, ta hy vọng có thể tiếp tục tìm kiếm tại tầng thứ hai.
Địch Cửu lập tức nghĩ tới ấm ngọc trên người mình, hắn khẳng định Ngu Thiển Hề tìm kiếm sư tỷ Ôn Tịch Nhi của nàng chính là vì ấm ngọc kia.
Bất quá Địch Cửu hoàn toàn không có ý nghĩ trả ấm ngọc cho Ngu Thiển Hề, bởi vì lúc ấy Ôn Tịch Nhi muốn ám toán hắn, bằng không, hắn thật sự chẳng muốn giữ lại thứ đồ tà vật kia làm gì.
Bởi vậy, dù Ngu Thiển Hề tiếp tục tìm bao lâu đi chăng nữa thì cũng không có kết quả, đương nhiên hắn lại càng không có ý định bồi tiếp nàng ta đi đi tìm ấm ngọc.
- Ngu sư muội, Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ hai nguy hiểm hơn tầng thứ nhất nhiều, ta nghĩ chúng ta nên đi tới tầng thứ ba tìm kiếm đạo quả trước. Nếu lấy được đạo quả, thực lực của chúng ta hẳn là đều có thể tăng lên một bậc. Đến lúc đó ngươi hãy quay về tầng thứ hai tìm kiếm sư tỷ, việc này há không tốt hơn sao?
Địch Cửu ra sức thuyết phục.
Nếu Ngu Thiển Hề không đồng ý, vậy hắn sẽ tự đi tầng thứ ba. Gia tăng thực lực là chuyện quan trọng nhất đối với Địch Cửu hiện giờ, cho nên hắn sẽ không lãng phí thời gian để đi dạo với nữ nhân.
Ngu Thiển Hề nghe vậy liền biết Địch Cửu sẽ không theo nàng lãng phí thời gian tại tầng thứ hai, đành phải đáp ứng:
- Vậy chúng ta đi lên tầng thứ ba.
Nói xong, Ngu Thiển Hề đưa một mảnh cốt giản không biết được luyện chế từ nguyên liệu gì cho Địch Cửu:
- Địch sư huynh, đây là vị trí Đạo Quả Viên ở tầng thứ ba. Từ lúc lấy được đến nay, ta chưa từng lấy nó ra, ta vốn định đợi đến Hóa Đạo cảnh rồi mới đi tới đây. Bất quá ta tin tưởng lời của Ma Diệp Cửu sư huynh, ngươi có năng lực đi đến đó.
Ma Diệp Cửu nói người có năng lực sinh tồn mạnh nhất trong Hạo Hãn Đại Khư là Địch Cửu, lúc đầu Ngu Thiển Hề còn không tin tưởng lắm, bất quá sau khi gặp mặt Địch Cửu, nàng đã thay đổi suy nghĩ.
Nghe đồn Bạch Trường Dịch là Tố Đạo cảnh, đã từng đi qua Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ ba, chỉ cần năng lực sinh tồn của Địch Cửu mạnh hơn Bạch Trường Dịch, vậy tiến vào tầng thứ ba khẳng định không thành vấn đề. Nàng ở bên cạnh Địch Cửu nhất định sẽ được hắn chiếu cố.
Địch Cửu tiếp nhận cốt giản, thần niệm quét qua, lập tức trông thấy một loạt chữ, Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ ba Đạo Quả Viên, hơn nữa vị trí Đạo Quả Viên được đánh dấu rất rõ ràng.
Trên thực tế, Địch Cửu vốn chẳng cần nhìn vị trí đánh dấu, lúc cốt giản vừa được lấy ra, phía trên đó liền xuất hiện một mũi tên nhàn nhạt, rất rõ ràng, mũi tên này đang chỉ về hướng Đạo Quả Viên.
- Đi thôi.
Địch Cửu không định trả ngọc giản lại cho Ngu Thiển Hề, hắn hiểu được ý nàng, ngọc giản do hắn cầm, đến lúc gặp chuyện thì chiếu cố nàng một chút.
Khi Địch Cửu lần đầu tiên tới Hạo Hãn Đại Khư, các vòng xoáy quy tắc và quy tắc hỗn loạn tại tầng thứ hai khiến thương thế của hắn gần như chưa bao giờ đứt đoạn.
Lần này trở lại Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ hai, bất luận là vòng xoáy quy tắc, hay các loại Không Gian quy tắc phá toái, với hắn đều chẳng có uy hiếp gì đáng kể. Thần niệm của hắn có thể ngay tức khắc nhận ra, đồng thời nhanh chóng tránh đi. Nếu Địch Cửu không muốn tránh thì với thực lực hiện tại, quy tắc chu thiên của hắn có thể hấp thu vòng xoáy quy tắc hỗn loạn này để tu luyện.
Ngu Thiển Hề theo sau lưng Địch Cửu vẻn vẹn một ngày liền biết mình lựa chọn đúng, trong lòng càng âm thầm kinh hãi sự cường đại của Địch Cửu tại đây.
Nàng từng tới Hạo Hãn Đại Khư tầng thứ hai, chỉ có điều mới được mấy ngày thì bị trọng thương nặng tới nỗi bắt buộc phải trở lại tầng thứ nhất.
Trên thực tế, lần này Ngu Thiển Hề tự tin có thể sinh tồn tại tầng thứ hai mà không cần nhờ vả Địch Cửu giúp đỡ. Nhưng trông thấy năng lực sinh tồn tại tầng thứ hai của hắn, nàng vẫn hoàn toàn kinh ngạc.
Ở trong Hạo Hãn Đại Khư, vòng xoáy quy tắc cùng quy tắc phá toái không hề cố định, thế nhưng Địch Cửu hết lần này tới lần khác có thể tìm được con đường an toàn nhất. Nàng chỉ cần ở bên cạnh Địch Cửu, thậm chí chẳng cần làm gì. Nếu ngẫu nhiên gặp phải một ít quy tắc phá toái yếu kém, nàng cũng có thể nhẹ nhàng ứng phó.
Ngu Thiển Hề nhìn thoáng qua Địch Cửu đi ở phía trước, trong lòng thầm than, đánh giá của Ma Diệp Cửu hóa ra còn khiêm tốn, phương thức đi lại này đã không còn là năng lực sinh tồn, phải gọi là đang tản bộ mới đúng.
Nàng rất rõ ràng lúc ấy Bạch Trường Dịch rất khinh thường đánh giá của Ma Diệp Cửu, hiện tại nàng dám khẳng định, tại Hạo Hãn Đại Khư, đừng bảo là so sánh năng lực sinh tồn, Bạch Trường Dịch và Địch Cửu vốn không cùng một cấp độ.
Âm thanh gào thét cuồng bạo đột nhiên đánh thức Ngu Thiển Hề đang ngẩn ngơ, khi trông thấy lít nha lít nhít Ngũ Hành thú điên cuồng vọt tới, trong lòng Ngu Thiển Hề dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Vận khí của nàng quả thật quá kém, gặp Ngũ Hành thú tại Hạo Hãn Đại Khư vốn là chuyện rất bình thường, nhưng tối đa chỉ lên tới một hai trăm đầu, mà còn là ở tầng thứ nhất. Tại tầng thứ hai, lượng Ngũ Hành thú đi cùng nhau tuyệt đối sẽ không vượt qua mười đầu. Thế nhưng số Ngũ Hành thú trước mắt nàng hiện giờ chí ít có hơn mấy ngàn con.
Nếu như tại địa phương khác, nàng còn có thể xoay người bỏ chạy. Thế nhưng đây là Hạo Hãn Đại Khư, trốn chạy chẳng khác nào chuyện cười. Ngu Thiển Hề nhìn về phía Địch Cửu, nàng biết chuyện này chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo, không phải do thực lực Địch Cửu chưa đủ.
- Ngươi không lo lắng?
Ngu Thiển Hề hỏi với sắc mặt tái nhợt, nàng phát hiện Địch Cửu vẫn giữ được sự bình tĩnh, hắn đang dùng tay phác họa cái gì đó trong hư không.
Bởi vì quy tắc trong này quá mức hỗn loạn, khiến nàng chẳng thể cảm giác được Địch Cửu phác hoạ ra cái gì.
- Oanh!
Địch Cửu còn chưa trả lời, Ngu Thiển Hề chợt nghe một tiếng oanh, sau đó không gian xuất hiện từng đợt rung động.
Ngu Thiển Hề ngơ ngác nhìn hơn vạn đầu Ngũ Hành thú bị ngăn lại, nàng không hiểu, Địch Cửu bố trí Phòng Ngự đại trận tại đây từ lúc nào?
Chuyện sau đó càng làm nàng rung động hơn, Địch Cửu đột ngột xông ra khỏi Phòng Ngự đại trận, thanh đao sau lưng hắn tế ra, một người một đao bước vào trong đàn Ngũ Hành thú vô tận kia.
Vô số tiếng kêu thê lương truyền đến, Ngu Thiển Hề chỉ có thể nhìn thấy đao quang nở rộ giữa bầy thú, sau đó từ từ khuếch tán.
- Đây là thần thông gì?
Ngu Thiển Hề ngây dại nhìn chằm chằm đao mang.
Địch Cửu vì thử Thiên Sa Đao mới được luyện chế lại nên thậm chí ngay cả Thái Cổ Lôi Văn hắn cũng chẳng thèm tế ra. Thiên Sa Đao cường đại làm Địch Cửu rất hài lòng. Đừng bảo chỉ có vạn đầu Ngũ Hành thú, dù nhiều hơn gấp mấy lần cũng chẳng đáng để hắn bận tâm.
Trong Hạo Hãn Đại Khư, người khác phải cẩn thận từng li từng tí, lo lắng sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy quy tắc phá toái. Địch Cửu hoàn toàn ngược lại, chẳng hề lo lắng chút nào.
Hắn tu luyện Quy Tắc Đạo nên tuyệt đối không thể nào bị cuốn vào vòng xoáy quy tắc. Lui một bước mà nói, lấy thực lực của hắn bây giờ, xem như xui xẻo bị cuốn vào vòng xoáy thì vẫn có thể dễ dàng đi ra.
Có thể nói, ở trong Hạo Hãn Đại Khư, không có bất kì ai đủ khả năng so sánh với Địch Cửu về khả năng sinh tồn.
Ngu Thiển Hề rốt cuộc đã hiểu, Địch Cửu bố trí một cái Phòng Ngự Trận không phải cho hai người mà là chỉ để bảo vệ nàng, nếu Địch Cửu đi một mình, hắn căn bản không cần đến Phòng Ngự Trận.
- Thật mạnh!
Ngu Thiển Hề không biết Địch Cửu vốn chẳng sợ loại quy tắc phá toái này, hắn tạo cho nàng ấn tượng gói gọn trong hai chữ “thật mạnh”.
-