Địch Cửu lập tức ném một thanh trận kỳ ra ngoài, chỉ là Địch Cửu nhanh chóng thất vọng, bởi vì dù hắn ném nhiều thế nào cũng đều bị nham thạch bên ngoài ngăn lại.
Rơi vào đường cùng, Địch Cửu tiếp tục tạo dựng pháp tắc trận kỳ. Không khác gì mấy trận kỳ bình thường kia, dù nắm bao nhiêu pháp tắc trận kỳ cũng chẳng thể làm gì được.
Địch Cửu thở dài, trình độ Trận Đạo của hắn quá thấp, có lẽ chờ khi trình độ cao hơn một chút mới có thể quay lại nơi đây thử sức.
- Đi thôi.
Theo bản năng, Địch Cửu vỗ Thiểm Diện Thải Điểu một cái. Nếu không còn cách nào khác, hắn tiếp tục lưu lại nơi này cũng chỉ uổng công.
Có điều, Địch Cửu không ngờ con chim đó vậy mà không chịu đi, vẫn kéo Địch Cửu lại rồi không ngừng kêu la.
- Ta không mở được a…
Địch Cửu nói được phân nửa liền ngừng lại, bỗng chốc nhớ tới Ngũ Phương Kỳ trên người mình.
Có đại trận nào mà Ngũ Hành Kỳ không phá được? Địch Cửu chẳng chút do dự lấy bốn lá cờ ra rồi ném xuống.
Ngoại trừ Mậu Kỷ Hạnh Hoàng Kỳ thì tứ kỳ còn lại đều nằm trong tay Địch Cửu.
Sau khi bốn lá cờ được ném xuống, trận môn Địch Cửu thấy được bằng đạo đồng bỗng mở ra. Hắn tiếp tục khống chế pháp tắc trận kỳ bổ sung vào, rất nhanh trận môn liền hiện rõ, Địch Cửu chẳng chút do dự bước vào.
Thiểm Diện Thải Điểu đi theo Địch Cửu vào trận môn, hắn nhanh tay thu hồi trận kỳ rồi tiến vào. Không biết trận môn này thông tới đâu, đừng có xui xẻo phí mất tứ kỳ của hắn.
...
- Ngũ Phương Kỳ?
Cách Địch Cửu ngàn vạn dặm, một cỗ khí thế phát ra từ sâu trong một cung điện, đột nhiên nam tử mặc mãng bào đứng lên, kích động nhìn về phía Địch Cửu.
Trong nháy mắt Địch Cửu lấy Ngũ Phương Kỳ ra, nam tử lập tức mở cấm chế, cẩn thận cảm thụ phương vị của tứ kỳ.
Dù Địch Cửu tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, vô cùng quen thuộc với quy tắc thiên địa, thế nhưng tu vi hắn lại quá thấp, căn bản không biết tứ kỳ dù được hắn luyện hóa hoàn toàn thì khi lấy ra vẫn bị người ta phát hiện.
Cũng may sau khi sử dụng Địch Cửu thu lại rất nhanh, bằng không mà nói, hắn không còn cơ hội cảm ngộ đạo pháp ở Đại Đạo lĩnh nữa rồi.
Cùng lúc đó, năm tử mãng bào lập tức nhíu mày. Sau khi khi Ngũ Phương Kỳ xuất hiện lại biến mất rất nhanh, ngoại trừ phương hướng đại khái ra thì chẳng còn tin tức gì nữa.
Việc này không đúng, với thủ đoạn bố trí của ông, chỉ cần tu sĩ có được Ngũ Phương kỳ vừa xuất hiện ở Đạo giới y sẽ biết ngay mới phải.
Chẳng lẽ ông bế quan suốt ngần ấy năm nên tứ đại tiên lục có biến cố gì sao?
Vừa nghĩ tới kế hoạch vô số năm xảy ra sai sót thì nam tử mãng bào liền sốt ruột đứng lên, không ở lại nơi này nữa, ông lập tức xông về phương vị kia, đồng thời cũng cầm một viên phù lục màu đen sẫm ra.
Vận khí tứ đại tiên lục liên quan tới việc ông có thể Hợp Đạo hay không, thậm chí còn có thể bước vào bước thứ ba, việc này tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
Phù lục đen sẫm vừa được kích phát liền nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Lúc này, nam tử mãng bào đột ngột khựng lại, không thể tin được nhìn tấm phù lục đã hóa thành tro bụi. Mỗi một viên phù lục đều có giá trị liên thành, thế nhưng ông chẳng thèm để ý giá trị này, chỉ nhận ra người mình lưu ở hạ giới để thu thập khí vẫn hẳn đã vẫn lạc.
Chẳng những vẫn lạc, hơn nữa còn không để lại người nối nghiệp.
Việc này sao có thể? Người thu thập khí vận cho ông ta đều là cường giả đỉnh cao của Tiên giới, sao loại cường giả này có thể vẫn lạc được chứ?
Nam tử mặc mãng bào tiếp tục kích phát ba viên phù lục khác, sau đó chứng kiến ba viên phù lục kia lần nữa biến thành tro bụi.
- Vô luận ngươi là ai đi nữa, dám phá hư chuyện của bổn quân thì chỉ có con đường chết.
Nam tử mãng bào nghiêm nghị quát, hai tay dường như muốn xé rách không gian. Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn, ông ta liền suy nghĩ xong xuôi. Vừa rồi cảm nhận được khí tức của Ngũ Phương Kỳ, khẳng định là vì tu sĩ sở hữu lấy ra sử dụng.
...
Cùng lúc đó, Địch Cửu đang điên cuồng lấy Luân Hồi Mộc Kiều ra, người khác không biết ra sao nhưng thần niệm hắn lại rõ ràng hơn hết thảy, dưới chân mình là một đầu sông lớn âm khí chảy cuồn cuộn.
Chưa biết kết quả của việc lọt vào sông lớn thế nào, thế nhưng Địch Cửu hiểu rõ chỉ một lúc thì thần niệm của mình đã biến mất không thấy gì nữa. Ngay cả thần niệm cũng bị sông lớn cuốn đi, hắn mà rơi xuống khẳng định sẽ có chuyện lớn.
Giờ phút này, Địch Cửu đã chuẩn bị kỹ càng, một khi Luân Hồi Mộc Kiều không thể đỡ được mình, hắn lập tức trốn vào thế giới Đệ Cửu.
Khiến Địch Cửu thở phào nhẹ nhõm là Luân Hồi Kiều vừa xuất hiện liền có hiệu quả, bắt đầu đối kháng với âm khí khủng bố của con sông.m khí dưới chân giảm bớt một cách cấp tốc, trong khi đó khí tức cầu gỗ càng lúc càng dày.
Địch Cửu muốn xem Thiểm Điện Điểu thế nào, nhưng từng đạo khí tức đạo vận vẫn đang không ngừng vọt tới.
“Luân hồi! Luân hồi! Ngươi sinh ở thế giới này, chính là vì luân hồi!”
Khí tức cuồng bạo tràn vào Tinh Không Mạch Lạc và thức hải của Địch Cửu, thậm chí dần dần khống chế ý chí của hắn...
Bỗng nhiên Địch Cửu có một loại khát vọng, hắn khát vọng có thể nương nhờ loại khí tức luân hồi này để luân hồi chính mình. Sau khi luân hồi, hắn sẽ viết lại cuộc đời mình, những chuyện không như ý đều sửa lại, hết thảy đã bỏ lỡ đều sẽ giữ lấy…
Lúc này, ý niệm Địch Cửu dần lỏng lẻo, thời điểm ý chí trở nên chậm chạp, bỗng nhiên trong thế giới Đệ Cửu khuấy động một luồng khí tức linh mộc nhàn nhạt, trong chớp mắt khí tức ấy đã khiến hắn giật mình tỉnh táo lại.
Thứ hắn muốn không phải là luân hồi mà là khống chế luân hồi. Địch Cửu đã đánh đổi rất nhiều thứ, cũng có được rất nhiều thứ. Hắn có Tú Kỳ, còn có tỷ tỷ Địch Địch và đông đảo bằng hữu khác…
Bất quá luân hồi chỉ là một loại quy tắc giữa trời đất mà thôi, dựa vào cái gì bắt Địch Cửu hắn luân hồi? Thứ Địch Cửu tu luyện là Quy Tắc Đạo, hết thảy quy tắc đều nằm trong đại đạo của hắn, vì sao còn phải luân hồi?
Quy Tắc Đại Đạo còn đó là vì khống chế loại luân hồi này.
Từng đạo quy tắc đạo vận vây quanh Địch Cửu, sau đó dung nhập vào quy tắc chu thiên, hắn đột nhiên vươn tay vung ra ngàn vạn Thần Nguyên Đan.
Cùng lúc đó, hai tay hắn không ngừng đánh ra đủ loại pháp quyết đại đạo, vết tích đạo vận bên cạnh hắn ngày càng rõ ràng, ngày càng tròn trịa hơn.
Vốn đại điểu và Luân Hồi Mộc Kiều cùng nhau cướp đoạt âm khí cuồn cuộn nay đang kinh hãi nhìn Địch Cửu thủ thế mà hút hết đạo vận Luân Hồi.
“Oanh!”
Đạo vận Luân Hồi bộc phát oanh minh ra, khí tức quanh người Địch Cửu ngày càng cường đại.
- Ta chi đạo, dục!
Địch Cửu hét lớn một hơi, khí thế bàng bạc xung quanh triệt để ngưng tụ lại, thời khắc này hắn cũng mở mắt ra. Trong mắt tràn đầy kinh hỉ, mới tiến vào Đại Đạo lĩnh một thời gian ngắn, hắn đã thành công Dục Đạo rồi.
Bởi vì cảm ngộ được quy tắc Luân Hồi mà tự nhiên Dục Đạo, đây chính là thứ Địch Cửu muốn.
Nhìn Luân Hồi Mộc Kiều dưới chân, dưới cầu vẫn là sông lớn cuồn cuộn âm khí, chỉ khác biệt ở chỗ, âm khí cuồn cuộn kia đã hợp thành một thế với Luân Hồi Kiều chứ không hề tách rời ra.
Địch Cửu bước một bước, tay trái vung lên, quát lớn:
- Luân hồi!
Bấy giờ, vô cùng vô tận khí tức luân hồi tạo thành một dòng nước xiết, giờ khắc này hết thảy sinh linh ngăn cản hắn đều bị khí tức luân hồi cuốn đi.
Màu sắc rực rỡ của Thiển Điện Điểu cũng bị khí tức luân hồi kéo đi, khiến nó hoảng sợ thét chói tai.
Tay Địch Cửu hé ra, con chim kia hoảng sợ gọi bậy bị Địch Cửu kéo khỏi Luân Hồi Kiều. Dù hắn không tính mang nó theo, bất quá trong lòng hắn lại rất cảm kích đại điểu. Không nhờ con chim này, đạo tắc Luân Hồi của hắn sẽ không hoàn thiện, thần thông Luân Hồi Mộc Kiều cũng chẳng hình thành. Càng quan trọng hơn, hắn mượn nhờ quy tắc Luân Hồi để hoàn thiện đại đạo, dẫn tới Dục Đạo thành công.
-