Trên đường tiến vào sâu trong Đại Đạo lĩnh, Địch Cửu không chỉ một lần nhìn thấy pháp bảo tàn phiến, và cả một số di chỉ tàn tích tông môn.
Rất nhiều nơi còn sót lại vết tích đại chiến, đa số đều có pha tạp đại đạo vận. Nhiều chỗ đạo vận thậm chí rất rõ ràng, chỉ cần ở lâu một chút liền có thể cảm ngộ phương hướng đạo niệm của cường giả đã vẫn lạc tại đây.
Địch Cửu rốt cuộc hiểu rõ, khó trách nơi này là địa phương cảm ngộ đại đạo. Nếu tu sĩ Tố Đạo viên mãn hoặc Dục Đạo viên mãn tìm được vị trí phù hợp với đạo niệm của mình, vậy thật sự có khả năng xông phá gông cùm xiềng xích, bước vào tầng thứ cao hơn.
Bất quá Địch Cửu biết nơi này không có tác dụng đối với hắn, thứ nhất là do hắn tu luyện Quy Tắc Đạo, dù cường giả đã vẫn lạc lợi hại, tông môn di chỉ rõ ràng hơn nữa, thì hắn cũng chẳng có khả năng tìm tới Quy Tắc Đạo truyền thừa. Quy Tắc Đạo là đạo tắc thứ chín cùng Thánh âm Châu, cộng thêm đạo niệm của chính hắn dung hợp lại mà thành.
Đạo tắc thứ chín hay Thánh âm Châu đều là bảo vật từ thời vũ trụ Hồng Mông sơ, loại đại đạo này tuyệt đối không thể nào có người tu luyện sớm hơn hắn, dù có truyền thừa thì cũng là do hắn truyền thừa cho tu sĩ đời sau.
Xem như thật sự có loại truyền thừa này, Địch Cửu cũng sẽ không nhờ nó để chứng đạo. Bởi vì dù chứng được thì cũng là đại đạo của người khác.
Đại Đạo lĩnh đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, sau khi biết Đại Đạo lĩnh đạo vô dụng với mình, Địch Cửu hiển nhiên lười tiếp tục đi cảm ngộ đại đạo của người khác.
Thật vất vả mới tới Đại Đạo lĩnh một lần, tự nhiên không thể cứ ra ngoài như vậy.
Nghe đồn Đại Đạo lĩnh ngoại trừ có thể chứng được đại đạo, tu sĩ cơ duyên tốt có tìm thấy di tích của cường giả Viễn Cổ. Thậm chí có người từng thu được đạo mạch.
Trước đó Địch Cửu thấy Hư Bạch Thương thuận miệng đáp ứng hắn mười đầu đạo mạch, cho nên hắn cứ nghĩ đạo mạch tại Đạo giới vốn không hiếm lạ, giống như Tiên Linh Mạch vậy, tuy hiếm nhưng nếu tu sĩ thực lực cao cường thì vẫn có thể lấy được rất nhiều. Ví dụ điển hình nhất là hắn lấy được cả đống cực phẩm Tiên Linh Mạch từ Đại Hòa điện.
Thế nhưng sau khi đến Đạo giới, hắn nhanh chóng biết, đạo mạch tại Đạo giới chắc chắn thuộc hàng bảo vật trân quý nhất. Đừng bảo thượng phẩm, dù chỉ là một đầu hạ phẩm đạo mạch cũng đủ làm cho một môn phái trung đẳng có được nội tình nhất định.
Khó trách lúc trước hắn lấy ra nửa cái đạo mạch thỉnh cầu truyền tống rời đi Dược Đạo Môn Thần Thành, chấp sự kia chẳng hề phản bác lấy nửa câu mà ngay lập tức đáp ứng.
Địch Cửu một bên tìm kiếm di tích, bảo vật, một bên cảm ngộ Quy Tắc độn thuật, đồng thời thôi diễn Quy Tắc Biến Hóa Đạo.
Trải qua thời gian di chuyển bằng độn thuật, Quy Tắc Độn của hắn càng ngày càng mượt mà, đến sau này, hắn có thể đụng chạm đến Không Gian quy tắc chỉ trong nháy mắt.
Đại Đạo lĩnh rất lớn, từ xưa đến nay, không biết bao nhiêu tu sĩ đã tiến vào Đại Đạo lĩnh tìm kiếm cơ hội chứng đạo. Nơi này có thể tìm kiếm được khá nhiều đạo vận, còn đạo mạch thì hoàn toàn trái lại, hoàn toàn chẳng có lấy một đầu.
Nửa năm đã trôi qua, ngoại trừ Quy Tắc Độn càng thêm mượt mà, quy tắc biến hóa của hắn đã tiến bộ đến mức có thể dịch dung. Tuy còn không cách nào biến hóa toàn bộ thân thể, nhưng một chút thay đổi thì có thể làm được. Điều làm cho Địch Cửu hài lòng chính là hắn có thể thay đổi dung mạo cùng khí tức của chính mình.
Bấy nhiêu đối với hắn đã là rất đủ. Loại thủ đoạn dịch dung này so với bất luận pháp bảo hay đan dược dịch dung nào khác đều mạnh hơn nhiều.
Càng cảm ngộ quy tắc biến hóa lại càng thấy nó thâm ảo, cho nên Địch Cửu hoài nghi, nếu hắn muốn tùy ý hóa thành ngọn cây cọng cỏ, vậy tu vi ít nhất phải đột phá đến bước thứ hai.
Chuyện này không phải chỉ cần tốn thời gian thôi diễn là có thể giải quyết, nhất định phải để Quy Tắc Đạo tiến thêm một bước, cũng chính là tu vi lại đề thăng lên một tầng thì mới có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu liền ngừng lại. Tiếp tục thôi diễn Quy Tắc độn thuật cùng quy tắc biến hóa chẳng còn chút ý nghĩa nào, đã như vậy không bằng tìm một chỗ bế quan, cố gắng bước vào Dục Đạo. Nếu không thành công, vậy hắn phải cố gắng gia tăng trình độ Đan Đạo.
Địch Cửu nhìn vào 100 triệu Thần Nguyên Đan chứa trong Đệ Cửu thế giới, nếu có thể cảm ngộ được Dục Đạo, lượng Thần Nguyên Đan này thậm chí đủ để hắn tu luyện tới Dục Thần hậu kỳ.
Đột nhiên, Địch Cửu phát hiện trong Đệ Cửu thế giới xuất hiện một con chim cực kỳ xinh đẹp.
Con chim này sở hữu một cặp cánh rất rực rỡ, trên đầu có một đồ án thiểm điện, mỏ nhọn và dày. Hiện tại nó đang thôn phệ Thần Nguyên Đan của hắn.
Thứ nổi bật nhất của con chim này nằm trên hai cái móng vuốt, mỗi một móng vuốt đều có bảy ngón chân. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy chim có bảy ngón chân.
Địch Cửu lập tức đi vào Đệ Cửu thế giới, đưa tay chộp tới con chim nọ. Hắn thế mà không biết Đệ Cửu thế giới của mình từ lúc nào xuất hiện thêm một con chim, quả thực quá bất hợp lí.
Trông thấy Địch Cửu tiến đến, con chim này lập tức bay về phía hắn. Địch Cửu đang định giáng một quyền xuống, tuy nhiên lại cảm nhận được con chim này không hề có ý công kích, thậm chí nó còn tỏ vẻ cực kỳ thân mật.
Địch Cửu quét thần niệm khắp Đệ Cửu thế giới, trong nháy mắt liền hiểu ra. Con chim này chính là quả trứng Thải Dực Thiểm Điện Trùng mà lúc trước hắn tùy ý ném vào, không nghĩ tới trứng trùng lại ấp ra một con chim? Đây rốt cuộc là chim hay trùng?
Địch Cửu quan sát con chim cực kỳ thân mật này, hắn biết mình chỉ cần một ý niệm liền có thể để nó nhận hắn làm chủ.
Xem ra trứng trùng ở trong Đệ Cửu thế giới bị Hỗn Độn khí tức bao phủ, lại thêm cả một đống Thần Nguyên Đan, kết quả vô tình ấp thành công.
Sở dĩ Địch Cửu không muốn để nó nhận hắn làm chủ, chẳng phải vì hắn không thích, cũng không phải do cấp bậc của nó quá thấp.
Con chim này được ấp ra nhờ Hỗn Độn khí tức và Thần Nguyên Đan, cấp bậc tuyệt đối cao hơn nhiều so với Thải Dực Thiểm Điện Trùng. Chỉ là trong lòng của hắn có chút không thoải mái, bởi vì trứng trùng lấy được sau khi hắn chém giết một đầu Thải Dực Thiểm Điện Trùng.
Giết Thải Dực Thiểm Điện Trùng, sau đó ấp trứng trùng thành sủng vật của mình, Địch Cửu cảm giác hơi kì quái.
Tuy nó rất xinh đẹp, bất quá Địch Cửu chỉ hơi do dự, sau đó liền mang nó ra khỏi Đệ Cửu thế giới rồi bảo:
- Ngươi đi đi, chúng ta vô duyên.
Con chim hiển nhiên nghe không hiểu lời Địch Cửu nói, vừa ra thế giới bên ngoài, nó liền sợ hãi kêu lên không ngừng, sau đó dùng miệng cắn góc áo Địch Cửu, kéo hắn đi về một hướng.
Địch Cửu hiểu ý, nó muốn hắn cùng đi. Địch Cửu bất động, chỉ đứng nhìn nó bay về phía phương hướng vừa rồi.
Con chim này coi như là sinh linh đầu tiên từ lúc Đệ Cửu thế giới hình thành đến nay, cho nên Địch Cửu không muốn giết nó.
Chim phát hiện Địch Cửu không đi theo, liền bay trở về, lại dùng miệng kéo góc áo Địch Cửu.
Chẳng lẽ là có đồ tốt? Lần này Địch Cửu không từ chối nữa, nói không chừng con chim ấy cảm tạ ân tình nên muốn dẫn hắn đi tìm bảo vật chăng?
Chim bay rất nhanh, Địch Cửu phải dùng Thần Niệm Độn mới theo kịp, vẻn vẹn thời gian nửa nén hương, nó đã đáp xuống một ngọn núi nham thạch, liên tục kêu lên, vừa kêu vừa quay đầu nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu cẩn thận quan sát ngọn núi nham thạch, chẳng thấy điều gì bất ổn. Trình độ Trận Đạo của hắn không thấp, mặc dù so ra kém những cường giả Trận Đạo uy tín lâu năm kia, thế nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra được Ẩn Nặc Trận bình thường. Núi nham thạch này không có vết tích bày trận, cũng chẳng có cấm chế tự nhiên ẩn nấp.
Nhìn thải điểu không ngừng kêu, Địch Cửu dứt khoát mở ra Đạo Đồng.
Dưới ánh nhìn của Đạo Đồng, một đạo quang mang mịt mờ lóe lên rồi lập tức biến mất, sau đó khí tức âm trầm đột nhiên vọt tới khiến Đạo Đồng đau nhói, Địch Cửu vội vàng nhắm mắt lại.
Qua nửa canh giờ, Địch Cửu lần nữa mở Đạo Đồng ra. Lần này hắn đã nhìn rõ ràng hơn một chút, trong góc của núi nham thạch quả thật ẩn giấu một cái trận môn, khí tức trận môn vừa quay cuồng vừa mang theo âm khí bức người. Đây chắc chắn không phải địa phương tốt, Địch Cửu đang muốn thu hồi Đạo Đồng rồi rời xa nơi này, Luân Hồi Mộc Kiều trong thức hải của hắn bỗng nhiên rung động.
Từ khi thu được Luân Hồi Mộc Kiều, nó một mực lặng yên, chẳng có động tác gì, không ngờ nơi đây lại khiến Luân Hồi Mộc Kiều động đậy.
-